Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 420

Hôm sau, ở toà nhà cũ phía Tây thành phố!





Ông chủ của cửa hàng trang sức Minh Ngọc, Đỗ Đào, đã đích thân ghé thăm.






vietwriter.vn



“Ông chủ Đỗ sao lại đến nơi tồi tàn này của chúng tôi thế?”, Dương Dung kinh ngạc hỏi.





Cũng khó trách bà ta ngạc nhiên. Ông chủ Đỗ là người thường xuyên buôn bán trang sức có giá trị hàng trăm nghìn tệ, sao lại rảnh rỗi đến khu nhà cũ kỹ của bọn họ được?





Khuôn mặt Đỗ Đào nhăn nheo mỡ, đôi mắt nhỏ hẹp lấp loé sáng, vẻ cơ hội của dân làm ăn hiện rõ trên mặt.





“Bà Dương, bà còn nhớ miếng ngọc Tụ mà lần trước bà đã mang đến cho tôi giám định chứ?”



vietwriter.vn






Đương nhiên là Dương Dung vẫn nhớ. Lúc ấy ông chủ Đỗ ra giá năm trăm nghìn, suýt chút nữa bà ta đã bán rồi.





Nhưng nhà buôn lúc nào cũng gian trá cả. Ông chủ Đỗ thoải mái ra giá như vậy, chắc chắn miếng ngọc còn có giá trị cao hơn, vậy nên bà ta tạm thời chưa quyết định.





Dù sao thì ngọc cũng nằm trong tay bà ta, muốn biến nó thành tiền lúc nào mà chẳng được!





Về việc nó là ngọc gì thì bà ta quên mất rồi.





Đỗ Đào cười nói, “Là thế này, hai hôm trước, có một vị khách muốn mua một miếng ngọc Tụ. Vị khách ấy không hài lòng về hình dáng miếng ngọc mà tôi đang có. Tôi sực nhớ ra bà Dương cũng có miếng ngọc này, nên mới sang đây hỏi xem bà có muốn bán hay không”.





“Bà cứ yên tâm, vị khách này của tôi hào phóng lắm, rất chịu chi!”





“Thật à?”, Dương Dung bất giác đề cao cảnh giác, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.





“Bà Dương cứ yên tâm. Tôi là dân làm ăn, cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi mà. Nếu bà Dương không muốn bán, vậy xem như tôi chưa nói gì. Nhưng nếu bỏ qua vị khách này thì miếng ngọc Tụ của bà sẽ khó bán được với giá cao đấy!”, Đỗ Đào bình thản nói.





Hai chữ ‘giá cao’ đã làm lay động Dương Dung. Bà ta hỏi theo bản năng, “Vị khách đó trả… bao nhiêu tiền?”





“Một triệu, gấp đôi giá thu mua của tôi, trong đó tôi sẽ lấy năm mươi nghìn phí phục vụ, tức là còn chín trăm năm mươi nghìn!”





Cái giá này…





Hai mắt của Dương Dung lập tức rực sáng. Giá cao đến thế ư?





Nếu trong tay bà ta có khoản tiền này, vậy không cần lo nghĩ về hôn sự của con trai rồi.





Nhưng Dương Dung cảm thấy đây vẫn chưa phải là giá cao nhất. Mấy kẻ làm ăn này tinh ranh lắm, chắc chắn sẽ không trung thực như vậy đâu.





Dương Dung ra vẻ điềm tĩnh nói, “Ông chủ Đỗ à, thật không giấu gì ông, tôi đã nhờ một cửa hàng khác giám định rồi. Người ta ra giá hơn hai triệu đấy. Tôi còn tưởng ông chủ Đỗ có thành ý lắm, hoá ra cũng chỉ muốn lừa ngọc của tôi!”





Đỗ Đào đã kinh doanh mấy mươi năm, làm sao không nghe ra câu nào của Dương Dung là thật, câu nào là giả. Dương Dung vừa lên tiếng, ông ta đã biết bà ta đang thăm dò.





Nếu ông ta đồng ý với cái giá hai triệu, chắc hẳn Dương Dung sẽ đòi ba triệu ngay!



Hơn nữa, ngọc Tụ thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy trên thị trường. Những chủ cửa hàng trang sức bình thường như ông ta chưa từng thấy ngọc thật, rất dễ nhìn sai.

Bình Luận (0)
Comment