Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 67

Thời điểm Lâm Khanh xuống xe, cũng nhận ra đèn trên phố xá đã vừa lên. Tòa nhà nằm ở trong một con ngõ, thoạt nhìn yên tĩnh nhưng lại bí hiểm như những lâu đài phù thủy trong chuyện cổ tích xa xưa. Bên trên xà ngang, ba chữ Thiên Thủy Lâu uốn lượn thành hàng nhấp nháy như con rắn lớn màu xanh lục. Môi Lâm Khanh mấp máy ba chữ này, khoác áo gửi xe đi vào trong.

Khi anh giơ một tấm thẻ đã rất cũ ra, ánh mắt viên quản lí thoáng biến hóa kì ảo. Gã không nói không rằng mà lập tức nhấc máy lên gọi, ngay sau đó liền mở cửa cho anh đi vào.

Với người bình thường, Thiên Thủy Lâu ban ngày là một quán cafe rất lớn, ban đêm đóng cửa ngủ yên. Tuy vậy, chỉ có một số người biết, thời điểm màn đêm buông xuống mới là lúc náo nhiệt vui vẻ nhất của nơi này.

Khác với cái tên mang đậm sắc thái hoa mĩ kia, khung cảnh bên trong tòa nhà lúc này lại là thứ làm cho người ta cảm thấy du͙ƈ vọиɠ trào dâng mãnh liệt.


Thiên Thủy Lâu ban đêm có hoạt động như một quán bar nhưng lại được ngăn cách thành từng phòng, từng khu riêng biệt. Tòa nhà này có năm tầng. Tầng hai là sảnh chính đông đúc, những tầng khác lại là các khu tiếp khách riêng tư, nơi thực hiện một số giao dịch ngầm hoặc khu vui chơi dành cho một số hoạt động giải trí nhạy cảm như đánh bạc hay cá độ,...

Tất nhiên là những chuyện này giới chức năng không biết, hoặc là không phát giác ra. Quan chức thì cũng cần chơi, xã hội không thể yên bình quá. Chỉ cần công việc kinh doanh không quá đáng phô trương hay gây xôn xao gì trong khu vực xung quanh, họ cũng sẽ không ý kiến gì cả.

Tất cả mọi nơi bên trong này, hầu như Lâm Khanh đều từng đi qua. Đơn giản vì anh cũng từng làm việc ở đó.

Từ khi bước chân vào căn nhà tràn ngập tiếng nhạc xập xình, toàn thân Lâm Khanh đã lập tức có cảm giác gai gai. Dễ đến hàng chục năm, anh không bước chân đến những nơi như vậy. Thời điểm sớm tối chơi nhạc kiếm cơm, từ đây đi về hàng đêm cũng đã là quá lâu. Giờ đây đột nhiên bước vào khiến cho anh có cảm giác không thực sự thoải mái.


Ngay trên hành lang cũng không thắp đèn trắng sáng mà được thay thế bằng những chiếc đèn lồng thủy tinh tinh xảo phát ra tia sáng ngũ sắc mờ ảo hình cánh hoa. Bóng sáng đi qua lớp kính dày, phản chiếc trên mũi giày da của Lâm Khanh. Khi đến trước một căn phòng, anh lại lần nữa rút tấm thẻ kia ra, gõ ba nhịp cửa rồi giơ lên trước mặt người gác cửa. Người kia liếc lên nhìn anh, ngần ngừ hồi lâu nhưng sau cùng cũng mở cửa cho anh đi vào.

Bên trong căn phòng này ít tiếng nhạc, nhưng không gian lại có vẻ ồn ào hơn. Tiếng người ta nói cười, tiếng đập giấy lộp bộp vang lên không ngớt. Lý do, vì đây chính là phòng dành riêng cho dân chơi bạc.

Việc một người mới đến, tất nhiên không thể nào thu hút sự chú ý của những người đang chơi. Lâm Khanh dè dặt đi quanh một vòng, nhìn quanh, sau đó đứng lại bên một chiếc bàn mà nước bài đã gần như ngã ngũ. Thành viên bên trong bàn gồm một cô gái trẻ đẹp, một chàng thanh niên bộ dáng công tử và một người đàn ông mặc ngoại quốc to lớn mặc vest, có lẽ vào khoảng cuối trung niên. Tiền cược trên bàn này không lớn, chia đều cho mỗi người một ít.


Ván này cô gái thắng, xấp tiền polime thơm nức bỗng dưng dày lên. Bộ ngực đầy đặn giấu sau lớp áo dây đen của cô, dường như càng kiêu hãnh mà vươn cao hơn một chút. Hai người kia lắc đầu ngán ngẩm, quay lại nói vài câu gì đó với nhau. Khi nhìn thấy Lâm Khanh đứng yên bên cạnh từ bao lâu, cả ba đều đồng loạt trưng ra ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu.

Anh biết, chắc chắn họ đang nghi anh là cớm (công an).

Lâm Khanh coi như không nhận ra những ánh mắt này, mỉm cười rút ba điếu thuốc trong bàn ra mời từng người một. Từ người đàn ông cho đến chàng trai, cuối cùng mới đến cô gái trẻ đẹp ngồi gần anh nhất. Khi anh đưa thuốc cho cô, còn cố tình cong khóe môi rõ hơn một chút, ánh mắt thoáng ẩn hiện lộ ra vẻ ngợi khen.

Lời không nói ra miệng, nhưng phụ nữ tinh tế tất nhiên có thể cảm nhận được. Cô gái vì thế mà vui vẻ, ngón tay dừng lại trên điếu thuốc của anh khá lâu rồi mới châm lửa đưa lên miệng hút.
"Xin lỗi, hình như bàn này còn thiếu một người. Tôi có thể tham gia không?"

Giọng Lâm Khanh êm ái nhã nhặn, từ tốn nói ra lời đề nghị. Người đàn ông tóc vàng ngồi phía đối diện chợt chau mày, hỏi lại anh bằng thứ tiếng Việt trọ trẹ khá khó nghe.

"Anh nghĩ anh có thể sao? Trông anh như vậy, tôi không nghĩ anh là người có kinh nghiệm cho lắm."

Chàng thanh niên cũng nói chen vào.

"Tôi cũng thấy vậy. Nhìn anh như người mới chơi đến đây. Nói không phải khoe, nhưng cô đây kĩ thuật thật sự quá tốt. Tôi đã đi đánh nhiều nơi, nhưng chưa thấy người phụ nữ nào đánh tốt như cô ấy cả."

Lâm Khanh cả cười, bàn tay kéo ghế ra nhưng chưa vội ngồi xuống.

"Cờ bạc vốn là trò đỏ đen, thắng thua tôi không ngại. Tôi chỉ mong các vị không chê thôi."

Cô gái nhìn cảnh này, khẽ che miệng hừ nhẹ một tiếng. Cô đứng lên, cầm thuốc hắng giọng nói.
"Người ta đã không ngại, hai người ngại cái gì? Chơi mãi như vậy cũng chán rồi, cho anh ta vào đi."

Chàng thanh niên vừa nghe xong, trước mặt cô gái liền lộ ra vẻ xum xoe. Y dịch người ra cho Lâm Khanh ngồi, vừa hút thuốc vừa cầm bộ bài trên tay chuẩn bị chia tiếp.

"Cô ấy đã có lời thì anh ngồi vào đi. Nói trước là chúng tôi sẽ không nương tay đâu, nên hãy cẩn thận cái túi của anh đó. Anh cũng biết quy luật của Thiên Thủy Lâu rồi nhỉ? Không gian lận, không cá cược liên quan đến máu me."

Lâm Khanh ngồi xuống, tao nhã vươn tay cầm lấy lá bài màu đỏ lên.

"Rất sẵn lòng!"

Lời vừa dứt, ván bài vũng bắt đầu, không ai lên tiếng nói chuyện với ai một câu. Lâm Khanh chơi rất bình thản, nước bài hạ xuống duy trì thế cân bằng không yếu không mạnh. Chơi liên tiếp vài ván, mỗi ván anh đều không lỗ, trái lại còn lời được chút ít.
Người đàn ông sau một hồi đã nhận ra tình thế, liền trố mắt nhỏ giọng cảm thán.

"Anh chàng này vận tốt. Có lẽ không phải người mới chơi."

Lâm Khanh nghe thấy nhưng không nói gì, cứ tiếp tục yên lặng xếp lại lá bài trên tay. Lá bài hạ xuống gần như không bị ảnh hưởng bởi thế thắng thua trên bàn.

Thực ra, anh không an phận như nhiều người vẫn tưởng. Trước đây, ngoại trừ ma túy, thuốc lắc; từ đánh bạc, cá độ, uống rượu cho đến đua xe,...anh đều đã thử qua. Người trong giới không biết những thứ này, rất khó giao thiệp với người bên ngoài. Đàn ông thứ gì cũng cần biết, nhưng nhất định không được đi quá xa. Hơn nữa, bản thân anh, lại còn từng làm việc ở những nơi như thế.

Lâm Khanh trong lòng tự giễu. Vậy mà bao lâu nay, trong mắt Gia Văn, mình vẫn cứ là người cao quý, đơn giản như vậy.
Lên đến ván thứ mười, mấy người kia đã bị làm cho ấn tượng bởi lối chơi của Lâm Khanh. Liên tiếp mười ván bài số tiền không giảm, đủ thấy anh cũng khá có tay. Một người trong số họ trợn mắt, giọng khâm phục rất nhỏ bật lên.

"Cậu em chơi tốt thật! Tôi chưa thấy ai giữ bài được lâu nữa vậy cả. Tôi chơi ở đây nhiều năm, cũng thấy rất ít người thích đánh như vậy. Không biết, chú có biết cậu Giản không? Nghe bảo cậu ta cũng có lối chơi tương tự như chú. Nhưng lâu lắm rồi không thấy cậu ta xuống phòng bài thăm thú gì cả."

Cái tên "Giản" kia rõ ràng đã khiến cho Lâm Khanh bị thu hút. Lối chơi giống nhau, vì đơn giản người kia chính là kẻ từng dạy cách đánh bài cho anh. Anh rút một quân bài trên tay ra, hạ xuống, đồng thời ngẩng đầu lên khẽ hỏi.

"Anh cũng biết anh Giản ư?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, hai mắt xanh lơ đảo tròn, dường như đang nhớ về một kí ức xa xưa nào đó.

"Tất nhiên là tôi biết cậu ta. Tôi là khách quen của nơi này từ thời mới thành lập, lúc đó cậu ta đã là quản lí trưởng của khu này rồi. Cách đây hai mươi năm mà cậu ta nói tiếng Anh nhoay nhoáy, pha chế tuyệt hảo, lại còn biết đủ ngón chơi bời thú vị. Quả là hiếm thấy! Ngày đó quán nhờ có cậu ta mà đông khách hẳn lên. Ngày đó chưa phải là nhạc sàn hẳn như vậy. Cậu Giản vẫn còn sắp xếp cho vài nhạc công và ca sĩ chơi nhạc sống ở sảnh dưới kia. Cái môn ấy trông cũng tao nhã mà sạch sẽ, chỉ tội không phải ai cũng thích nghe. Sau này, nghe nói là vì yêu cầu của chủ quán nên mới bỏ đi, thay nhạc sàn và DJ vào."

Người đàn ông vừa nói vừa chơi bài. Ván này, ông ta thắng to. Khuôn mặt hồng hào nhìn đống giấy xanh chất đầy trên mặt bàn với dáng vẻ vô cùng đắc chí. Tờ bạc xanh tỏa ra hương thơm nưng nức quyến rũ như nước hoa. Sau ván ấy, cô gái xin phép ra về trước. Chàng thanh niên kia cũng mất hứng mà bỏ sang bàn khác. Lâm Khanh đã có được manh mối mình cần, tiện thể thu dọn đứng dậy theo luôn. Sau mấy ván chơi, anh cũng được lời chút ít. So với nhiều tay khác, cũng đã coi như thành công.
"Ông anh, nghe anh nói thì dường như anh rất thông thạo về nơi này, đúng không?"

Lâm Khanh đứng dậy bước qua hai bước, chìa điếu thuốc lá đã châm ra trước mặt người đàn ông tóc vàng. Người kia đang bận rộn xếp tiền vào ví, cho đến khi ngẩng lên mới nhận ra anh đã đứng bên cạnh từ lâu. Ông ta đang vui nên cũng thân thiện nhận lấy thuốc lá của anh. Khói thuốc như tơ bám trên mái tóc màu vàng nhạt khiến ông ta trông có vẻ như già đi ít nhiều.

"Đúng vậy. Nhưng cậu có việc gì ư?"

Bây giờ, anh mới nhận ra tiếng Việt của người này khá tốt. Dù không chuẩn xác nhưng lại nói được rất dài và đúng câu đúng cú. Ông ta ngẩng lên nhìn anh bằng vẻ mặt nghi hoặc và mông lung. Dù Lâm Khanh đã ăn vận khá kĩ, đeo kính áp tròng, chải kiểu tóc khác và thậm chí còn trang điểm nhưng có lẽ vẫn có người quen mắt nhận ra. Dù vậy anh cũng không quá quan tâm, chỉ nghiêng người nhìn vào góc tối để khuôn mặt bớt trần trụi đi một chút. Anh hút thêm một hơi thuốc, nhỏ giọng gật đầu nói vu vơ.
"Ừm....Cũng không có gì. Chỉ là tôi đang tìm một người quen. Mà nghe giọng anh nói, hình như anh biết anh Giản đúng không?"

Người đàn ông ừ nhẹ một tiếng. Khi ông nói, điếu thuốc lá vẫn không mảy may rơi xuống trên môi.

"Cũng không hẳn....Chỉ là tôi là khách quen nên cậu Giản có biết tên tôi. Cũng lâu lắm rồi, chúng tôi không gặp lại. Tôi thích mấy trò thắng thua mà cậu ta lại lâu quá rồi không động chân đi tới phòng chơi bài."

"Vậy bây giờ, anh ta có còn xuất hiện ở đây không?"

"Có, nhưng chỉ vào dịp cuối tuần thôi, trùng hợp là hôm nay đấy. Nhưng đến mười hai giờ cậu ta mới xuất hiện, có khi chỉ pha vài cốc nước, dạy dỗ bọn vũ công và phục vụ một chút rồi rời đi. Cậu muốn gặp thì cũng phải canh kĩ lắm đấy. Dù chỉ là quản lí, nhưng lại là quản lí lão làng nên thân phận của cậu ta cũng cao hơn."
Lâm Khanh âm thầm kìm nén tiếng cười trong cổ họng, đôi mắt bất chợt lóe sáng lên. Bàn tay cầm thuốc của anh sảng khoái đưa lên hút thêm một hơi. Khói thuốc nồng nàn mê man tràn ngập trong lỗ mũi và cổ họng. Anh mỉm cười, vỗ vai cúi đầu cảm ơn người vừa nãy, sau đó cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Cảm ơn ông anh. Hôm nay gặp được anh, em cũng coi như gặp được thần tài. Bản thân em cũng rất ngưỡng mộ vận bài của anh. Giờ em đi trước. Hy vọng lần sau, còn có thể cùng anh ngồi chơi môtk ván."

Người trước mặt được khen ngợi hết lời, lỗ mũi vốn đã đỏ lại càng nở to lên như trái cà chua. Ông ta khoái chí cười khà, hào sảng vỗ vai Lâm Khanh. Thứ tiếng Việt của ông ta dù ngượng nghịu nhưng cũng có thể biểu lộ phần nào sự thân thiện, thoải mái.

"Haha, không cần cảm ơn. Hôm nay, cũng vì nể tài bài bạc của chú nên anh mới nói. Ván này có chú, sinh động hơn bao nhiêu. Mà từ khi có chú vào anh mới thắng to được như vậy, gọi chú là thần tài mới phải. Giờ chú đi đi! Anh em chơi bạc, chắc chắn sẽ còn có lần sau."
Tạm biệt người bạn bài ấy xong, Lâm Khanh lập tức mở cửa ra khỏi khu chơi bài. Âm thanh thắng thua cò kè, tiếng đáp bài chan chát, khi cánh cửa đóng lại cũng đồng thời tắt ngấm sau lưng anh.

Anh ném thuốc lá xuống, lần nữa kéo áo đi xuống dưới tầng. Ánh đèn ngũ sắc trên cao lầm lũi nuốt chửng tiếng bước chân của người đi đơn độc trong đêm tối mênh mông mịt mờ.

Sảnh chính là nơi vui chơi chủ yếu của Thiên Thủy Lâu, cũng là nơi đông đúc nhộn nhịp suốt cả đêm. Thời điểm Lâm Khanh đi vào trong, ập ngay tới tai là tràng âm thanh xập xình như muốn xé tung màng nhĩ. Anh che mặt cau mày, theo góc tối lần đi vào bên trong. Những cơ thể trắng nhễ nhại cuốn lấy nhau trước mắt anh tạo nên khung cảnh chật chội và bức bối.

Lâm Khanh tìm đến một góc gần quầy bar, gọi rượu mạnh, sau đó yên lặng ngồi đó, và chờ đợi.
End chao 67

Bình Luận (0)
Comment