Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 70

Tối hôm ấy, khi Lâm Khanh tan sở từ công ty trở về, vừa đúng là sáu rưỡi tối. Anh lập tức lái xe ra đường lớn, nhằm đúng hướng bệnh viện mà đi. Thời điểm ấy, là gần sát Trung Thu. Hai bên đường đèn đóm giăng sáng rực. Những hàng bánh nướng, bánh dẻo dựng đầy lên như những chiếc cổng làng nhỏ xinh.

Lâm Khanh vừa đi vừa ngắm nhìn. Rồi, anh quyết định dừng lại bên một hàng bánh có chiếc đèn lồng hoa xinh đẹp treo trước cửa. Cô phục vụ trẻ măng khi bắt gặp nụ cười dễ mến của anh, liền ngượng ngùng cúi đầu, đỏ mặt.

"Anh cần gì ạ?"

Lâm Khanh bặm môi suy nghĩ, ánh mắt lướt qua một lượt trên những kệ bánh rất cao. Sau đó, anh lại cúi đầu nhìn vào cô nhân viên bán hàng trước mặt, lịch sự cất giọng hỏi.

"Ở đây, có loại bánh nào thích hợp để mang đi biếu không em?"


"Tất nhiên là bên em có, còn khuyến mãi cả vỏ đựng theo yêu cầu nữa. Nhưng anh muốn mua làm quà biếu cho ai mới được chứ? Là bố mẹ, bạn bè, hay người thân gì ạ?"

Lâm Khanh nghe hết câu này, đã lặng người đi nghĩ ngợi một hồi. Lúc lâu sau, anh mới lại nhìn lên, dịu dàng mỉm cười nói.

"À, là tặng cho bố mẹ vợ tôi."

Cô nhân viên nghe thấy hai tiếng "vợ tôi" này, ánh mắt thoáng hiện lên sắc thái hụt hẫng, trong lòng thầm thở dài một hơi. Dù vậy, cô cũng không nghi ngờ gì, nhanh nhẹn xoay người đi chọn bánh cho Lâm Khanh. Cô lấy từ trên kệ xuống, bày ra trên bàn mấy mẫu bánh nhỏ, lần lượt giới thiệu từng cái cho anh.

Bàn tay đeo chiếc vòng bạc của cô gái chỉ vào mấy vị bánh để trên mặt bàn, nói.

"Ở chỗ chúng em, bánh có đủ các vị khác nhau. Tổng cộng lên đến gần mười vị, có đủ các loại từ truyền thống, đậu xanh, lá dứa, cacao, hạt sen,..."


Tiếp đó, cô lại trỏ sang những mẫu hộp bánh in trên tấm bìa lớn để bên cạnh, nói.

"Còn đây là mẫu các loại hộp. Bọn em cũng có đủ loại, từ các thiết kế cổ điện đến cách tân cho đến những gam màu khác nhau. Giá tiền lên đến vài triệu cũng có. Đây, mời anh xem!"

Cô gái thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó yên lặng chờ đợi câu trả lời của Lâm Khanh. Anh nhìn đống mẫu hàng đồ sộ trước mặt mình, xem xét rất lâu nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy không ưng. Anh lật xem tất cả một hồi, nhưng rồi vẫn chỉ là chọn một hộp bánh nhỏ bốn vị, hai dẻo hai nướng, hai chiếc thập cẩm và hai chiếc đậu xanh. Vỏ đựng dù có cầu kì hơn một chút, nhưng cũng chỉ là hình ảnh một bức tranh hoa sen tông trầm thanh nhã.

Tổng thể rất đẹp mắt nhưng nếu để đem tặng cho một người quyền quý thì vẫn là quá mức giản đơn. Cô phục vụ khi gói hàng lại cho Lâm Khanh, có chút hơi thắc mắc, nhưng anh chỉ xua tay, lặng lẽ cười cười nói.


"Chắc chắn họ sẽ thích. Em cứ gói lại giúp anh."

Mua xong bánh, Lâm Khanh lấy thêm một cây thuốc lá nữa rồi lập tức lái xe đi. Từ giờ cho đến bảy giờ đúng còn tròn mười lăm phút, vừa hay sẽ ra kịp đến bệnh viện. Khi chiếc xe của Lâm Khanh đi rồi, cô phục vụ vẫn còn đứng trông theo theo rất lâu. Cô vỗ vai người đồng nghiệp đứng kế bên, nói bằng chất giọng vô cũng ngưỡng mộ.

"Người ta là con rể đi mua quà cho bố mẹ vợ đó, chu đáo ghê chưa! Trông cũng lịch sự, đẹp trai nữa. Sau này lấy chồng, mình nhất định sẽ kiếm một người như thế."

"Thôi đi cô nương! Người ta đeo kính râm, sao biết là đẹp hay không? Tập trung đi, khách họ lại đến rồi kia kìa!"

-----------------------------

"Lâm Khanh, cậu đến rồi."

Khi Lâm Khanh đến bệnh viện, đích thân bà Mĩ đang đứng trước cửa phòng bệnh của Gia Văn đợi đón anh. Anh gật đầu cúi chào bà, nghiêng người theo sau đi vào trong phòng.
Thời khắc anh vào đến nơi, liền nhìn thấy một người khác cũng đang ở trong phòng. Người đàn ông trung niên dáng vẻ bệ vệ đường hoàng đang ngồi bên giường Gia Văn, lật xem một tờ báo kinh tế số mới ra. Khi anh đi vào, ông ta chỉ khẽ ngẩng lên nhìn, ánh mắt đen thẳm với vẻ dò xét tựa như hai vực hố sâu hoắm đang nhắm thẳng vào anh. Dù vậy, ông lại không hề lên tiếng lấy một lời.

Lâm Khanh biết ý, lập tức để túi quà trên tay qua một bên. Anh đi đến gần chỗ Gia Văn nằm, kính cẩn cất giọng nói.

"Cháu chào chú, cháu là Lâm Khanh."

Ông Phan Lâm ừ nhẹ một tiếng, đôi mắt vẫn theo dõi sát sao mọi cử chỉ của Lâm Khanh. Bà Mĩ đi cùng anh từ ngoài cửa vào. Bà sớm nhận ra không khí căng thẳng, liền chủ động lên tiếng xoa dịu mọi việc. Bà đi đến bên túi quà to Lâm Khanh mang tới, mở ra rồi khách sáo nói.
"Cậu Khanh tới thăm con tôi là được rồi. Sao phải quà cáo lỉnh kỉnh như vậy? Mọi hôm là hoa quả, hôm nay lại bánh trái rồi thuốc mang đến đây. Cậu làm tôi thấy ngại lắm đó."

Lâm Khanh ngẩng lên, lắc đầu tươi cười đáp.

"Không sao đâu cô. Vì cháu thấy Trung Thu sắp đến nên mới có lòng biếu cô chú chút quà nhỏ. Thứ bánh trái này tầm này ai cũng có, mà ai cũng đều thích ăn. Cháu lần đầu gặp chú, không biết phải mua gì nên cũng chỉ đem tạm mấy thứ nho nhỏ này thôi. Giờ đây Gia Văn bị như vậy. Món quà nhỏ này cháu coi như thay cậu ấy mua về để cô chú ăn ngày Rằm."

Lâm Khanh nói rất lễ phép, lời lẽ rất dễ nghe, nhưng lại như đang ngấm ngầm khẳng định quan hệ của mình với Gia Văn. Ông Lâm nghe thấy liền nhíu mày, lạnh nhạt liếc sang túi quà vừa được đem vào ban nãy. Đến lúc này, ông mới lên tiếng, quay đầu nói với người vợ đang ngồi yên bên mình.
"Em xuống tầng dưới, mua giúp anh một ít thức ăn. Cậu Khanh có lẽ chưa ăn gì, mà anh cũng đói rồi. Em đi nhanh, nhớ mượn luôn cả ít bát đĩa đồ đạc cần thiết lên đây. Đêm nay, anh sẽ ở đây chăm con."

Ông Lâm nói rất dứt khoát, khiến cho bà Mic nghe xong chỉ biết gật đầu làm theo. Khi bà đi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Lâm Khanh thừa biết ông Lâm làm như vậy là vì muốn gặp riêng mình. Dù vậy, nỗi đắc chí ấy trong lòng liền bị anh dập tắt đi. Anh vươn người đến bên ấm trà, rót đầy hai chén sứ trắng tinh. Sau đó, anh lại lấy thêm một chiếc bánh trong hộp ra, cắt làm tám rồi bày ra ngay bên cạnh.

Ông Lâm liếc nhìn chiếc bánh trung thu thơm ngon trên mặt bàn, lạnh giọng nói.

"Thứ này là cậu mang đến đúng không? Cậu thật sự cho rằng chúng tôi sẽ thích ăn sao?"
Lâm Khanh không hề nao núng, từ tốn đáp.

"Chính vì cháu biết cô chú sẽ không ăn nhiều nên mới chỉ mang ít đến. Thứ này tuy hơi đơn giản nhưng cháu nghĩ sẽ hợp sở thích của cô chú. Vị bánh lẫn vỏ hộp đều là loại truyền thống. Theo cháu biết đó là loại chú thích nhất. Ngày lễ lạt, chú nhận mấy thứ quà đắt tiền cũng mệt rồi, đem cái này đến sẽ thích hợp hơn cả. Với lại, bánh nướng bánh dẻo là tượng trưng cho sự hòa hợp âm dương. Âm dương trời đất hòa thuận, của cải mới hanh thông. Đó hoàn toàn là thứ quan trọng với người làm ăn như chú."

Ông Lâm ngạc nhiên, một khắc yên lặng trước sự đối đáp lanh lẹ của Lâm Khanh. Ấn tượng đầu tiên về người yêu của Gia Văn của ông, chính là người này không hề đơn giản như mình nghĩ. Sau một hồi lâu, ông mới lại lần nữa lên tiếng.
"Khá đấy! Lá thư bỏ trống tên tuổi người ta gửi cho tôi, cùng với cái USB sao chép những bằng chứng kia cũng là của cậu, đúng không?"

"May quá. Thì ra chú đã nhận được."

Lâm Khanh mừng thầm cho lòng, một câu nói ấy gần như là nhẹ nhõm reo lên. Cuộc gặp hôm nay, tất nhiên không phải tự dưng mà có. Để được ngồi vấn đáp với bố Gia Văn như vậy, anh cũng đã tốn không ít công. Vài ngày chờ đợi cuối cùng cũng thu được trái chín.

Ông Lâm nhíu mày quan sát vẻ mặt của Lâm Khanh. Từ khi nhận được những bằng chứng động trời kia, ông đã bất giác nghĩ đến anh, nhưng không ngờ tất cả lại là sự thật.

Là một người làm ăn, ông hiểu giá trị của những thông tin ấy to lớn đến mức nào. Đó chính xác là thứ có thể khiến cho cơ nghiệp khổng lồ lúc này của họ Nguyễn bị lung lay. Tuy vậy, chính điều này đã khiến cho ông Lâm cảm thấy nghi ngại về con người của Lâm Khánh. Theo những gì điều tra được, anh từng có quan hệ với Nguyễn Hoàng, vậy mà giờ đây lại có gan đi đâm một nhát sau lưng hắn ta. Đã thế, còn không biết anh làm thế nào mà có được những bằng chứng này. Một người như vậy, liệu có thể dùng được hay không?
"Chú đang nghi ngờ cháu?"

Lâm Khanh nhận ra sắc mặt xám xịt lúc này của ông Lâm, liền đánh bạo lên tiếng hỏi thử. Người đối diện tất nhiên không chối từ, đôi mắt như có uy lực nhìn chăm chăm vào người anh. Lần đầu tiên, anh biết cái nhìn đến mức cháy sém da mặt của người ta thực sự là như thế nào.

"Cậu hỏi tôi làm sao có thể tin cậu được? Nguyễn Hoàng từng có quan hệ với cậu, mà cậu cũng có thể hại cậu ta như thế. Vậy ai dám chắc, điều tương tự, sẽ không xảy ra với con trai tôi?"

Lâm Khanh cảm thấy trong lòng thoáng như có kim châm. Sự tủi thân hiện lên rồi lập tức biến mất đi trong ánh mắt. Anh lại đeo lên vẻ mặt lạnh tanh như nước hồ, từ tốn nâng chén trà xanh ngắt trên tay.

"Chú muốn nghĩ sao cũng được, tin cháu hay không cũng được. Chú cũng biết trong đống tài liệu kia, có cả những thứ liên quan đến cháu. Đưa nó cho chú, tức là cháu đã chấp nhận việc phải đánh đổi bằng cả công việc và danh tiếng hiện tại của mình. Mà cho dù không, khi công an điều tra ra tất cả, việc của cháu cũng sẽ bị bại lộ theo. Nhưng những cái ấy, cháu đã cho qua một bên rồi. Lần này, cháu thật sự mong có thể hạ bệ được kẻ đã hãm hại Gia Văn."
Ông Lâm cả cười, câu nói tiếp theo mang hàm ý gần như là châm chọc.

"Cậu đúng là kẻ biết ăn nói đó. Dám làm những chuyện này, coi như cậu cũng là kẻ to gan. Tôi có thể xem cái này là cậu đang dùng khổ nhục kế với mình không nhỉ?"

"Cháu đã nói rồi, chú nghĩ sao về cháu cũng được. Cha con Nguyễn Hoàng khi xưa đã gây hại cho rất nhiều người, cháu chỉ là đi đòi công bằng cho chính mình và bọn họ thôi. Quan trọng nhất, là hắn ta đã gián tiếp hại Gia Văn thành ra như vậy. Cháu mong chú dù xử lí tài liệu đó thế nào cũng hãy nhớ đến con trai chú đã suýt bị người ta đưa vào quan tài nằm ra sao. Dù sao, cháu chỉ mong Gia Văn khi tỉnh lại sẽ không cảm thấy quá thiệt thòi. Muốn vậy thì ít nhất người hại cậu ấy cũng nên được trừng trị cho thỏa đáng. Được như vậy, thì khổ nhục kế lần này của cháu, cũng coi như thành công rồi."
Vẻ bình tĩnh khác thường của Lâm Khanh khiến cho ông Lâm cảm thấy ấn tượng sâu sắc. Những lời nói này, thực sự đã phần nào xóa đi cái nhìn đen tối khi lần đầu ông nhìn thấy những bức ảnh nóng kia của anh với Nguyễn Hoàng. Vì con trai ông, có lẽ lần này, anh cũng đã bất chấp không ít.

"Cậu tự tin như vậy, chấp nhận nhiều như vậy cũng có thể là vì con trai tôi. Nhưng cậu nghĩ, sau bao nhiêu chuyện, nó sẽ còn yêu cậu ư? Cậu nghĩ nó sẽ muốn ở cạnh một người có tâm cơ nặng nề như vậy trong suốt phần đời còn lại thật à?"

Lâm Khanh không bị dao động, từ tốn mỉm cười hỏi lại.

"Chú đã biết câu trả lời rồi, sao vẫn còn hỏi cháu như thế?"

Một câu này, gần như tiếng sét vang lên trong đầu ông Phan Lâm. Lúc này, Lâm Khanh không nhìn ông mà là đang cúi đầu ngắm nghía khuôn mặt đẹp đẽ say giấc của Gia Văn. Bên trong ánh mắt âm thầm toát lên vẻ yêu chiều ấm áp. Ánh mắt này khiến ông Lâm nhớ lại giây phút khi người ta đưa lại cho mình cặp nhẫn nam nhặt lại được từ hiện trường vụ tai nạn của con trai kia. Giờ phút ấy, ông biết chuyện tình cảm của con mình đã mãi mãi không thể đến tay ông can thiệp được nữa rồi.
Đợi khi thằng bé tỉnh lại, đợi khi kẻ hại nó thực sự phải đền tội, mình có lẽ nên nói cho rõ ràng, cũng nên xin lỗi nó một câu.

"Coi như cậu cao tay, tôi cũng muốn có lời khen ngợi. Hãy yên tâm, những tài liệu này tôi sẽ giữ gìn cẩn thận. Đừng vội đắc chí, tôi không có bảo đảm gì cho cái danh tiếng của cậu đâu! Cái cậu cần làm bây giờ, là lo cho tốt bản thân mình đi."

Mấy tiếng này vừa vang lên, Lâm Khanh liền nhẹ nhõm thở dài một tiếng. Mặc cho anh biết những chuyện sắp tới xảy đến với mình sẽ không quá thuận lợi nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng vui sướng hân hoan. Tựa như việc bên trong vị đắng của trà xanh, là vị bánh trái ngọt ngào vương vấn. Nếu không có ông Lâm ngồi trong phòng, có lẽ anh đã bước đến mà cúi xuống hôn một cái lên tóc mai của Gia Văn. Ván cược này là đem tất cả những gì mình có ra cược, dù thua hay thắng, anh vẫn cảm thấy là vô cùng xứng đáng.
Đúng lúc này, bà Mĩ từ dưới tầng mua đồ ăn trở về. Dưới bàn tay khéo léo của bà, một bàn nhỏ đầy thức ăn thanh đạm ngon miệng được dọn ra. Suốt bữa ăn, ông Lâm dù không nói nhiều với anh, nhưng thái độ đã bớt thù địch hơn trước.

Về phần bà Mĩ, sau thời gian dài, đã vô cùng có thiện cảm với anh. Bà gắp thức ăn cho anh, tươi cười hỏi một hai câu về gia cảnh của anh lúc trước. Lúc ấy, trong lòng Lâm Khanh bỗng nảy sinh cảm giác rất gần gũi thân thương. Anh chợt cảm giác người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình đây, dù chỉ hơn mình mười mấy tuổi nhưng lại giống hệt như mẹ của mình.

Một khoảng bùi ngùi xúc động từ từ dâng lên. Ngẫm lại, từ khi có Gia Văn, Lâm Khanh mới lần nữa cảm giác được ở bên mình thực sự có gia đình.

Đáng hay không? Rất đáng!
End chao 70

Bình Luận (0)
Comment