"Hy vọng cậu có thể tôn trọng tôi."
Đông Lộ cảm thấy những lời này của mình rất bình thường, không có gì sai, nhưng Từ Nhu lại giống như chịu ngàn vạn thương tổn, đôi mắt chốc lát đã đỏ bừng, phủ lên một tầng hơi nước mỏng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất, giống như giây tiếp theo sẽ chảy xuống.
Nhìn thấy mà thương.
Cái này làm cho Đông Lộ sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như cô ta chính là cô bé lọ lem trong cổ tích phải chịu đủ những uất ức xấu xa, còn cô lại là người mẹ kế điêu ngoa chanh chua lại khắc nghiệt kia.
Bên cạnh không ngừng có người nhìn qua đây, đều dùng ánh mắt khiến trách nhìn Đông Lộ, rốt cuộc thì người đọc cũng không có khả năng sẽ đứng về phía mẹ kế độc ác.
Nhưng Đông Lộ không cho rằng mình sai, cô không thích người khác chạm vào đồ của mình, huống chi hiện tại quan hệ của cô với Từ Nhu cũng không được tính là quá tốt.
Quan trọng nhất chính là cái bút nước cô dùng quen kia đột nhiên hết mực.
Rõ ràng lúc thi Ngữ Văn vẫn còn rất nhiều mực.
Là trùng hợp, hay là cố ý?
Cô không biết, nhưng vẫn nên tiêu trừ tai họa ngầm.
Những người khác trong lớp còn đang nhìn về phía hai người, khe khẽ nói nhỏ, mọi người đều ở lại chỗ ngồi không đi, xem kịch vui.
Từ Nhu với Đông Lộ ở trong trường đều xem như là người nổi tiếng, tuy Từ Nhu là giáo hoa, nhưng nếu xem xét một cách công bằng thì Đông Lộ trông xinh đẹp hơn nhiều, tóc đen môi đỏ, eo nhỏ chân lại dài, gương mặt trái xoan chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, tinh xảo lại thanh tú, da thịt trắng nõn lại bóng loáng như sữa bò, tuy rằng cô không hay cười, nhưng đường nét trên gương mặt lại rất nhu hòa, thanh lệ động lòng người, kinh diễm lại dễ nhìn, chỉ là khí chất quá lạnh, không có ai dám tới gần cô.
Đông Lộ rất đẹp, là vẻ đẹp xa xôi không thể với tới, ngược lại Từ Nhu lại có vẻ thân thiết hơn.
Cho nên nhân duyên của Từ Nhu tốt hơn Đông Lộ rất nhiều, lúc bầu cử giáo hoa của trường, có người điên cuồng kéo phiếu cho cô ta, cho nên cuối cùng Từ Nhu mới chiến thắng.
"Xin lỗi cậu, về sau tớ sẽ không chạm vào đồ của cậu nữa." Từ Nhu thấy khổ nhục kế cũng vô dụng, khẽ cắn môi dưới, thanh âm lại có chút nghẹn ngào.
"Cảm ơn đã hiểu." Đông Lộ nhàn nhạt gật đầu, vòng qua cô ta đi ra khỏi lớp, tìm Chu Tiêu Hàm đi ăn trưa.
Từ Nhu nhìn bóng dáng cô rời đi, vừa cúi đầu liền thấy An Du nhắn tin WeChat tới, tìm cô ta ăn cơm, hai người tụ tập ở cửa nhà ăn.
Từ Nhu đáp lại rằng mình tới liền, điều chỉnh tâm tình thật tốt, ngẩng đầu lên liền thấy Triệu Cầm đang đi về phía mình.
Từ Nhu lập tức lộ ra biểu tình lo lắng, vội vàng đi qua hỏi: "Triệu Cầm, cậu không sao chứ? Sao cô giáo đột nhiên lại gọi cậu đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Triệu Cầm còn lưu lại vệt nước mắt, thất hồn lạc phách nói: "Tớ chết chắc rồi, thầy giáo một hai nói muốn gọi cha mẹ tớ tới đây, còn muốn công khai phê bình, lần thi này thành tích của tớ sẽ bị hủy toàn bộ..."
Nói tới đây, cô đột nhiên phẫn hận trừng mắt nhìn Từ Nhu, hung hăng đẩy cô ta ra, "Đều tại cậu, nếu không phải cậu thì làm sao tớ có thể nghĩ tới chuyện này!"
Trước ngày thi một hôm, cũng chính là hôm qua, Từ Nhu bỗng nhiên đi tìm cô nói muốn cùng nhau về nhà, bình thường hai người không thân lắm, tuy Triệu Cầm cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có từ chối.
Từ Nhu là một người rất thích hợp để nói chuyện phiếm, đặt ở trong xã hội thì có thể gọi là người khéo đưa đẩy, cô ta tìm được đề tài chung với Triệu Cầm, từng chút từng chút thâm nhập vào nội tâm của cô, hai người rất nhanh đã nói chuyện hợp ý nhau.
Mà đúng lúc này, Từ Nhu đột nhiên nhắc tới hồi cấp hai có một học sinh gian lận bị bắt được, nghe nói kết cục rất thảm, không chỉ có thành tích bị hủy bỏ mà còn bị xử phạt trước toàn trường.
Triệu Cầm cho là cô ta đang ngấm ngầm nói chính mình, trong lòng không quá thoải mái, đột nhiên lại thấy Từ Nhu lo lắng nói với cô rằng mai thi Đông Lộ sẽ ngồi phía trước cô, Đông Lộ người này khó có thể nói trước được điều gì, căn dặn cô phải cẩn thận.
Liền một câu như vậy, Triệu Cầm bình thường nhìn Đông Lộ đã không vừa mắt lập tức thả lỏng cảnh giác, đối với Từ Nhu lại thân cận hơn rất nhiều, đem cô ta xem như chiến hữu trên cùng chiến tuyến.
Lại liên tưởng đến việc gian lận, Triệu Cần lập tức nghĩ tới một cách đối phó với Đông Lộ.
Vu oan cho cô gian lận là được.
Đối với loại học sinh ngoan tự cao lại thanh cao như Đông Lộ mà nói thì đó nhất định sẽ là vết đả kích trí mạng.
Nói làm là làm luôn, Triệu Cầm vì đề phòng cho không ai nhận ra chữ viết của mình liền đi tới cửa hành photo/copy photo ra mấy bài thơ cổ, sau đó dùng kéo cắt ra, chờ tới ngày hôm sau thì thực thi hành động. Cuối cùng thành công làm cho Trương Lan Cúc kéo Đông Lộ đi phòng giáo viên, còn chưa có đắc ý được lâu thì đã thấy Trương Lan Cúc mặt lạnh trở về tìm mình.
Triệu Cầm không nghĩ tới chuyện sẽ bị bại lộ nhanh như vậy, nội tâm toàn là tuyệt vọng.
Từ Nhu bị đẩy đến vô tội, "Triệu Cầm, cậu đang nói cái gì thế, sao tớ không hiểu gì hết?"
Triệu Cầm nhìn cô ta, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, đúng rồi, Từ Nhu đâu có làm gì đâu, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cơ mà, từ đầu tới cuối đều chỉ có cô tự làm tự chịu.
Nhưng cô lại có loại cảm giác bị người ta lừa.
"Tóm lại cậu cách xa tôi ra một chút, đừng có mèo già khóc chuột* giả từ bi ở đây!" Triệu Cầm chừng mắt nhìn Từ Nhu, đẩy cô ta ra rồi rời đi.
*Mèo già khóc chuột: Ý chỉ những kẻ đạo đức giả. Từ Nhu chậm rãi thu lại ý cười, môi khẽ mím.
***
Buổi chiều phải thi Tiếng Anh với Vật Lý, Triệu Cầm cũng không có tới thi nữa, giữa trưa Đông Lộ yên lặng ngồi ở tại chỗ ôn tập, tiếng chuông vang thì cất sách bắt đầu thi.
Lần này cũng không có gì cản trở, hai bài thi trôi qua một cách bình tĩnh, gió êm sóng lặng.
Sau khi thi xong, Đông Lộ đeo cặp sách đi ra khỏi phòng, đột nhiên thấy Thẩm Thần lười biếng dựa vào lan can, tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn phong cảnh phía dưới, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.
Dáng người hắn cao gầy, hình dáng thanh tuấn, có rất nhiều nữ sinh đi qua lén lút nhìn hắn.
Hắn nghe được động tĩnh liền nhấc mí mắt lên, thấy là cô thì câu môi cười, duỗi người, "Cuối cùng cậu cũng ra."
Đông Lộ vốn muốn hỏi sao cậu lại tới đây, nhưng xem cái dạng này của hắn thì lại sửa lại: "Cậu ở đây bao lâu rồi?"
"Cũng mới thôi, mười mấy phút à." Thẩm Thần nói.
Cũng không thể nói hắn đã đợi nửa tiếng rồi đi.
"Mười mấy phút?" Đông Lộ nhíu mày, tính toán: "Cậu ở phòng thi số mười, đi tới chỗ này ít nhất cũng phải mười phút, cho nên cậu cũng phải nộp bài thi sớm hai mươi phút? Cậu làm xong bài chưa?"
Đề Vật Lý lần này rất khó, năm phút cuối cùng cô miễn cưỡng lắm mới viết xong, hơn nữa còn có rất nhiều bài cô không chắc chắn đáp án lắm.
Thẩm Thần nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, không nghĩ tới sự chú ý của cô sẽ là cái này, nhịn không được cười rộ lên, "Tôi làm xong rồi, sao cậu không hỏi xem vì sao tôi đi tìm cậu?"
Đông Lộ còn đang suy nghĩ về bài thi, thất thần hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Thần cong mắt cười, "Tôi nhớ cậu."
Đông Lộ liếc hắn, "Vô vị."
Xoay người rời đi.
Thẩm Thần đuổi theo sau, "Hôm nay tôi phải trông cửa hàng, cậu có muốn cùng tôi tới đó ngồi không?"
Đông Lộ biết hắn đang nói tới
[Lời thề cổ xưa], "Có pancake không?"
"Đương nhiên." Thẩm Thần cười khẽ, "Cậu muốn ăn bao nhiêu cũng có."
Đông Lộ vô thức liếm liếm khóe miệng, cơ hồ là muốn đáp ứng ngay, nhưng lại cảm thấy không thể cứ nghe theo hắn như vậy được, hắn đối với học tập cũng quá không để tâm rồi.
"Đi thì được, nhưng cậu phải chứng minh cậu thật sự làm xong bài rồi."
"Cái này chứng minh kiểu gì?" Thẩm Thần nhướng mày, chẳng lẽ bảo hắn tới văn phòng trộm bài thi ra sao?
Đông Lộ suy tư một phen, "Như vậy đi, tôi hỏi cậu câu nào thì cậu nói đáp án câu ấy, câu một chọn gì?"
"A."
"Câu hai."
"Chắc là D."
"Cậu không chắc chắn?"
"Làm ơn đi, tôi làm bài nào là quên luôn bài đó, nào có nhớ rõ được như vậy."
Bọn họ đi ra khỏi trường học, dọc theo đường đi, Đông Lộ cùng với Thẩm Thần đều đang hỏi đề, không bằng nói là đang so đáp án với hắn.
Ngoài dự đoán, đáp án của hắn cùng cô hầu như là ăn khớp, ngay cả cái đề khó nhất hắn cũng đã làm, chứng tỏ hắn đã làm xong hết, hơn nữa còn có khả năng làm đúng tất cả.
Tuy có một số câu Đông Lộ khác so với hắn, đều là những câu cô không chắc chắn lắm, cũng có thể là Thẩm Thần sai, nhưng Đông Lộ lại cảm thấy xác suất cô sai sẽ cao hơn hắn.
Tâm tình đột nhiên kém đi.
"Tôi trả lời hết rồi, hứa rồi đó, cậu đi theo tôi." Thẩm Thần cười rất vui vẻ.
"Không đi." Đông Lộ bĩu môi, đổi ý.
"Tại sao chứ?"
"Cậu phiền quá."
"..."
Sao Thẩm Thần có thể tiếp thu cái đáp án này, cuối cùng vẫn là hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ kéo cô gái nhỏ đến tiệm của hắn, làm cái bánh nhiều tầng dỗ dành cô vui vẻ.
Cái bánh nhiều tầng này không khác lắm so với pancake, chỉ là so với pancake thì to hơn, vẫn là dùng chảo chiên, bơ với xoài trộn lẫn vào nhau, sau đó đắp thêm một tầng kem màu vàng.
Đông Lộ ăn thực sự thỏa mãn.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, Thẩm Thần cũng cười, sóng mắt nhu hòa, ngồi ở bên cạnh nhìn cô: "Chuyện gian lận là thế nào?"
"Kỳ thật cũng không có gì." Khóe miệng Đông Lộ dính bơ, cô đem mọi chuyện nói lại từ đầu cho hắn nghe.
Thẩm Thần nghe được thì nhíu mày, "Thế cuối cùng Triệu Cầm bị xử lí thế nào?"
"Không biết nữa, thầy giáo rất tức giận, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua." Đông Lộ không quá để ý.
Cô cúi đầu nhìn bánh kem màu vàng.
Sau chuyện này, người cho cô cảm xúc sâu nhất kỳ thật không phải Triệu Cầm mà là Từ Nhu.
Triệu Cầm ghét cô, vu hãm cô gian lận thì về tình cảm cô vẫn có thể tha thứ.
Nhưng tại sao Từ Nhu lại muốn lấy bút của cô?
Cô không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, bút cô dùng vừa vặn hết mực, mà cái bút dự phòng lại trùng hợp bị cô ta lấy đi.
Từ Nhu thật sự không biết gì sao?
Một khi con người đã nổi lên lòng nghi ngờ thì sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng tan đi.
Sau khi lên cấp ba, Từ Nhu liền cho cô cảm giác quái lạ.
"Sao thế?" Thẩm Thần thấy biểu tình Đông Lộ như đang suy tư gì đó, giống như có tâm sự, liền ghé sát vào hỏi cô.
Đông Lộ hoàn hồn, nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai của Thẩm Thần kề sát, đôi mắt đào hoa hẹp dài như cái động sâu không đáy, phảng phất như có ma lực làm con người ta cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
Gần quá.
Đông Lộ không được tự nhiên nghiêng đầu đi, lông mi tinh tế khẽ run, "Cậu cách tôi xa một chút."
Thẩm Thần nhìn vành tai trắng nõn của cô ửng đỏ lên, nhịn xuống cảm giác muốn nhéo nó, "Được, tuân mệnh."
Hắn cười cười khẽ lui về sau, đôi mắt vẫn còn dính ở trên người cô, "Lúc nãy cậu nghĩ gì thế?"
"Một người." Đông Lộ ăn bánh kem.
"Ai?" Ý cười của Thẩm Thần lan tràn ở trong mắt, "Không phải tôi đó chứ?"
"Cậu có thể đừng tự luyến như vậy không." Đông Lộ tức giận, vốn không muốn trả lời nhưng vì để tránh hiểu lầm cho nên liền nói ra là Từ Nhu.
Thẩm Thần không rõ, "Cậu nghĩ cậu ta làm gì?"
Đông Lộ rũ mắt, lấy cái nĩa chọc chọc bánh kem, đột nhiên có suy nghĩ muốn nói hết, "Tôi với cậu ta là bạn học cấp hai, khi đó, cậu ta cùng bây giờ hoàn toàn không giống nhau."
Thẩm Thần thu hồi ý cười, nghiêm túc nghe cô nói.
Đông Lộ lâm vào hồi ức.
Trước kia Từ Nhu là người như thế nào?
Xinh đẹp, nhát gan, nhu nhược.
Cho tới bây giờ, Đông Lộ vẫn có thể nhớ rõ bộ dáng trước kia của cô ta.
Trước kia Từ Nhu rất mềm mại, thẹn thùng lại hướng nội. Cô ta lớn lên xinh đẹp, lúc nói chuyện với đám con trai sẽ dễ xấu hổ, cho dù không cố ý nhưng thanh âm phát ra vẫn luôn nhỏ bé khiến cho người khác cảm thấy rất điệu đà.
Ít nhất thì đám con gái trong lớp cho là như vậy, liền liên hợp với nhau xa lánh, cố ý bắt nạt cô ta.
Có một lần cô ta bị đánh trong nhà vệ sinh, Đông Lộ vô tình phát hiện, cũng thuận tay cứu cô ta ra, từ đó về sau Từ Nhu y như một cái đuôi nhỏ đi đằng sau cô, trở thành bạn bè tốt như hình với bóng.
Sau khi lên cấp ba, Từ Nhu biến hóa rất lớn, trở nên tự tin như ánh mặt trời, được nhiều người yêu thích, Đông Lộ cũng cảm thấy vui thay cô ta, nhưng đồng thời cũng cảm giác được cô ta với mình cách nhau càng ngày càng xa.
"Không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi cả." Đông Lộ than nhẹ, có chút rã rời.
"Có lẽ thế." Thẩm Thần không tỏ ý kiến, "Trái đất mỗi một giây đều đang di chuyển, cậu sẽ thay đổi, tôi cũng sẽ thay đổi, đây là sự thật không thể thay đổi được, nhưng tôi có thể bảo đảm..."
Hắn cố ý ngân dài chữ cuối, lưu lại một tia bí ẩn.
"Bảo đảm cái gì?" Đông Lộ quả nhiên hỏi hắn.
Trong mắt Thẩm Thần hiện lên tia giảo hoạt, bỗng nhiên vươn ngón tay tùy tiện quệt bơ ở trên khóe môi cô, đặt ở bên môi mình liếm một cái, có thâm ý khác nói: "Bảo đảm, tôi đối với cậu sẽ không bao giờ thay đổi."
Đông Lộ đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, đúng lúc điện thoại vang lên.
Cô trừng mắt liếc Thẩm Thần một cái, ý bảo hắn an phận một chút, sau đó nghe điện thoại, "Alo?"
"Alo, Lộ Lộ đúng không?"
Thanh âm có chút vội, lại quen thuộc, Đông Lộ nghĩ một lúc mới nhớ tới là Vương đại thẩm ở đối diện nhà cô.
"Là cháu, sao thế ạ?"
"Không hay rồi, cha cháu uống nhiều quá đánh người rồi, cháu mau về đi!" Vương đại thẩm vội la lên.
"Cái gì?" Đông Lộ bỗng nhiên đứng lên, "Ông ấy đánh ai?"
Vương đại thẩm: "Em trai cháu."
+ "À, thế thì không sao đâu ạ." Đông Lộ yên tâm ngồi trở lại.
3 Qua hai giây.
Đông Lộ: "Từ từ đã, ông ấy đánh thế nào?"