Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 6

Giáo viên Lịch Sử là một cô giáo trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, không có bất kì kinh nghiệm gì, tính tình hiền lành nhẹ nhàng, không biết cách quản học sinh cho nên chẳng có học sinh nào sợ cô, bên dưới người chơi di động người đi ngủ, cơ hồ là chẳng ai nghe giảng bài.

Mà trong số đám người đó, người không biết xấu hổ nhất phải kể đến Thẩm Thần, trước khi ngủ còn muốn Đông Lộ kéo rèm xuống cho hắn.

Bọn họ ngồi gần cửa sổ, ánh sáng chiếu vào rất chói mắt.

Đông Lộ liếc hắn một cái, cầm lấy dây kéo mở rèm ra.

Ánh sáng bất chợt chiếu vào, toàn bộ lớp học trong nháy mắt bừng sáng lên.

Đông Lộ bình tĩnh nhìn hắn.

Thẩm Thần không chỉ không tức giận mà ngược lại còn cười đến vui vẻ, "Bạn học nhỏ, trước đó đã nói với cậu rồi mà, điện thoại tôi hết pin rồi, cậu lại không cho tôi ngủ, cũng không có điện thoại để chơi, vậy thì tôi đành phải chơi..."

Âm cuối cùng của hắn hơi kéo dài ra, ánh mắt nghiền ngẫm dạo qua trên mặt cô một vòng, cuối cùng cái chữ cuối kia cũng không nói ra, để lại một tia thần thần bí bí.

Nhưng Đông Lộ có thể đọc được khẩu hình từ miệng hắn.

~ "Cậu!"

Chơi cậu.

...

Sao cậu ta không đi chết đi?

Đông Lộ không biểu tình quay đầu về, sợ chỉ nhìn hắn nhiều thêm một cái là sẽ nhịn không được cầm cái bút trong tay đập lên đầu hắn.

Giống loài khác nhau quả nhiên không có cách nào nói chuyện.

Rốt cuộc hắn làm cách nào có thể thi vào Nhất Trung? Cái loại thái độ khi đi học này của hắn, chắc là cũng không thèm gian lận đi.

Đông Lộ rầu rĩ nghĩ.

Bên tai truyền đến tiếng cười cố tình đè thấp của hắn, nặng nề, lại từ tính dễ nghe, cười đến vành tai cô phát ngứa.

Đông Lộ làm như không nghe thấy, chống cằm nhìn bảng đen, chuyên tâm nghe giảng.

Thẩm Thần tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng nửa tiết học sau, hắn lại không làm phiền cô nữa.

Đông Lộ lơ đãng liếc mắt nhìn phía sau.

Thiếu niên đang nằm ngủ gục ở trên bàn, mặt hướng vào trong tường, tóc đen nhỏ vụn tán loạn ở bên tai, ngủ cũng rất say.

Giống như hắn còn có vô số người.

Cô giáo Lịch Sử nói nhiều như thế lại chẳng lọt tai đứa nào, vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng cảm thấy quá mất hứng nên gọi đại diện môn đi tới văn phòng đem tập bài thi ở trên bàn cô tới, tiết sau sẽ để cho bọn họ tự ngồi làm đề.

Thẩm Thần tỉnh lại là lúc bài thi phát tới tay, lười biếng ngáp một cái, mắt nhìn điện thoại, đã tự động tắt máy từ lúc nào.

Bài thi được đặt ở trước mặt, hắn đang muốn cầm bút viết tên thì phát hiện cái tay không khống chế được, run rẩy một cái.

Cánh tay rất tê, một lúc sau cũng không có hồi phục lại.

Thẩm Thần đành phải buông bút xuống, bóp bóp cánh tay.

"Cậu làm sao thế?" Từ Nhu luôn chú ý tới hắn, không khỏi lên tiếng.

Thẩm Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Di chứng sau khi bê sách."

Đông Lộ ngồi phía trước nghe được, ngòi bút hơi hơi dừng lại.

Trường bọn họ không chia khoa tự nhiên và khoa xã hội, cho nên sách mà mỗi người được nhận phải tới mấy chục cuốn, áng chừng tầm khoảng hơn hai mươi cân, mà hắn ôm đống sách đó chạy nửa cái tường học, còn bị phạt đứng lâu như vậy, không bị căng cơ mới là lạ.

Mà hơn phân nửa nguyên nhân trong đó là có quan hệ với cô.

Thẩm Thần xoa xoa tay, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Đông Lộ, nội tâm xấu xa lại nổi lên, không biết sống chết mà quấy rầy cô, nửa đùa nửa thật nói: "Bạn học nhỏ, giúp anh viết cái tên đi, tay của ca ca đau."

Hắn chỉ thuận miệng nói, không trông cậy vào việc cô sẽ đáp lại, tay phải đã dễ chịu hơn, đang định lấy bút viết chữ thì Đông Lộ bỗng nhiên xoay người.

Thẩm Thần hơi giật mình.

Cô cầm bút, cúi đầu nhanh tay viết chữ ở trên bài thi của hắn, sau đó lại quay đi.

Thẩm Thần rũ mắt, trên tờ đề thi của hắn nhiều thêm vài nét chữ.

Từng đường cong màu đen in trên tờ giấy, cứng cáp lại có lực, khác hoàn toàn với chữ viết thanh tú mềm mại của nữ sinh bình thường, chữ viết của Đông Lộ rất phóng khoáng, giống như chữ của nam sinh, cực có độ công nhận.

Thẩm Thần chỉ nhìn một cái liền thích, câu môi cười đến vui vẻ, lấy bút chọc chọc lưng cô, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nói: "Viết một chữ cũng là viết, viết hai chữ cũng là viết, bằng không cậu làm bài hộ tôi luôn đi được không."

Đông Lộ cũng không thèm quay lại, lạnh lùng nói: "Cút."

Thời gian trôi qua rất nhanh, tới gần lúc tan học, yết hầu của Đông Lộ càng ngày càng không thoải mái, giống như có ngàn vạn con kiến ở bên trong, rất ngứa.

Cô cúi đầu xuống, tay che miệng lại, ho lên vài tiếng.

Ngay cả Chu Tiêu Hàm cũng phát hiện ra dị thường của cô, lo lắng nói: "Cậu bị cảm sao?"

Đông Lộ gật đầu: "Một chút."

"Buổi chiều có muốn xin nghỉ không?"

"Không cần, cũng không có sốt, không nghiêm trọng."

Thẩm Thần ngồi sau nhíu mày, ngón tay thon dài xoay xoay cây bút trong tay, nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, cũng không nói tiếng nào.

Chuông tan học vừa reo, người trong lớp nháy mắt liền như được sống lại, lập tức phủi mông chạy lấy người.

Đông Lộ với Chu Tiêu Hàm đều không về nhà buổi trưa, ở nhà ăn trong trường học ăn cơm.

Chu Tiêu Hàm vừa thu dọn sách vở vừa hỏi cô: "Thân thể cậu khá hơn chút nào không? Có muốn tớ mang cơm về cho không?"

"Không cần." Đông Lộ lắc đầu, cất sách vở vào trong ngăn kéo, "Cùng đi đi."

Hai người sóng vai nhau rời đi.

Trong phòng học, Tiền Hạo ôm vai Thẩm Thần: "Người anh em, cùng đi ăn trưa đi, tôi đưa cậu đi khám phá nhà ăn ở trường chúng ta, hương vị siêu cấp vô địch!"

"Ừm." Ánh mắt Thẩm Thần liếc qua thân ảnh mảnh khảnh của Đông Lộ, thất thần gật đầu.

"Cái đó, tớ có thể đi cùng các cậu không?"

Từ Nhu thấy bọn họ sắp đi thì có chút gấp, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói: "An Du không có ở đây, tớ đi ăn một mình thì ngại lắm."

An Du là bạn cùng bàn trước đó của cô ta.

"Đương nhiên là được, cùng nhau đi đi!" Tiền Hạo thấy có mỹ nữ làm bạn liền cao hứng đến không phân biệt được Nam Bắc.

Từ Nhu vừa lộ ra nụ cười, thanh âm lười biếng của Thẩm Thần lại giống như gáo nước lạnh tạt lên người cô ta: "Không tốt lắm, cậu đi ăn với bọn tôi thì sẽ bị nói xấu."

Tiền Hạo ồn ào: "Ê, cậu sống ở cái thời đại phong kiến nào thế, cậu không ăn thì tôi ăn!"

Thẩm Thần nhét tay vào túi quần liếc cậu ta, sau đó liền nhấc chân chạy lấy người, tiêu sái lưu lại một hình bóng: "Vậy cậu ăn đi."

Vẻ mặt Từ Nhu tái đi, có cảm giác xấu hổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Tiền Hạo vội an ủi cô ta: "Cậu đừng khóc mà, Thẩm Thần chính là như vậy, cậu đừng chấp nhặt với hắn."

***

Đông Lộ cùng Chu Tiêu Hàm ăn cơm xong trở về thì đã qua một giờ chiều, hai giờ là vào học, còn chưa tới một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi.

Đông Lộ có chút buồn ngủ, nằm xuống bàn ngủ một lát, thẳng đến khi chuông reo mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa tỉnh liền nghe thấy Chu Tiêu Hàm nói: "Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, ngủ lâu ghê."

Đông Lộ nhìn cô nàng một cái.

Chu Tiêu Hàm đang bắt chéo chân chơi điện thoại, thần thái rất tỉnh táo.

Đông Lộ xoa xoa mắt, lười biếng nói: "Hôm qua thức khuya."

Chu Tiêu Hàm gật đầu tỏ vẻ đã biết, bởi vì chính cô ấy cũng là một con cú đêm mà, cô ấy đè thấp giọng nói: "Cậu có biết Thẩm Thần đi đâu không? Giờ này rồi còn chưa vào lớp."

Đông Lộ quay đầu, ghế sau quả nhiên còn trống, nửa bóng người cũng không thấy.

"... Sao tớ biết được, tớ cũng không phải người giám hộ của hắn." Cô chậm chạp quay đầu lại, bình tĩnh nói.

Chu Tiêu Hàm trêu đùa: "Tớ còn tưởng là quan hệ của hai cậu còn thân mật hơn so với người giám hộ chứ."

Đông Lộ: "Ý cậu là quan hệ chủ tớ?"

"..."

Tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh, Đông Lộ lấy sách ra, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy lớp trưởng đang đi tới.

"Đông Lộ, cậu có thể giúp tớ quản lớp được không?" Cậu ta nói, "Nhà tớ có chút việc, bây giờ phải về ngay."

"Sao cậu không tìm người khác?" Đông Lộ không muốn quản lớp chút nào.

"Bọn họ đều không muốn." Vẻ mặt lớp trưởng hơi khó xử.

Đông Lộ thở dài, "Vậy được."

"Cảm ơn cậu nhiều nha." Lớp trưởng cười, đưa vở cho cô, "Cậu cũng không cần làm gì nhiều đâu, chỉ cần ghi tên những người nói chuyện, làm việc riêng, còn có những học sinh trốn học là được rồi."

"Ừ." Đông Lộ gật đầu.

Lớp trưởng vừa đi, Chu Tiêu Hàm lập tức hưng phấn kêu lên: "Wow, cậu được quản lý lớp kìa, có phải đồng nghĩa với việc chiều nay tớ có thể chơi điện thoại trong giờ không?"

Đông Lộ lấy vở gõ vào đầu cô nàng, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hai tiết qua đi, Thẩm Thần còn chưa có quay về, căn cứ theo nguyên tắc phải làm hết phận sự được giao, Đông Lộ đi hỏi người ngồi cùng bàn của Thẩm Thần: "Cậu có biết Thẩm Thần đi đâu không?"

Từ Nhu cúi đầu, thanh âm rất nhỏ: "Không biết."

Đông Lộ lại nhìn về phía Tiền Hạo: "Cậu biết không?"

Tiền Hạo run lập cập, liều mạng lắc đầu: "Không biết."

Đông Lộ híp mắt: "Tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa."

Tiền Hạo vốn sợ cô, lại bị dọa như vậy, lập tức liền run rẩy khai hết ra: "Tớ tớ tớ nghe nói là cậu ấy đi tiệm net."

Thần sắc Đông Lộ nhạt đi vài phần, cũng không hỏi nữa, viết tên Thẩm Thần ở trên vở.

Thời gian trôi đi, thoáng cái đã tan học.

Hôm nay tới phiên Đông Lộ trực nhật, cô đi đổ rác xong liền trở về, từ xa xa nhìn thấy một thân ảnh cao ráo chợt lóe lên rồi biến mất ở cuối hành lang cầu thang.

Thẩm Thần? Cậu ta về rồi?

Đông Lộ nghi ngờ quay trở về phòng học, đem thùng rác đặt ở góc lớp, cô trở lại chỗ ngồi, phát hiện trên bàn cô nhiều thêm một hộp thuốc màu xanh lục.

Đông Lộ ngẩn ra, cầm lấy nhìn nhìn.

Bên trên viết là thuốc có tác dụng với các bệnh cảm cúm, sốt, ho khan...

Tâm Đông Lộ khẽ run lên, cầm thuốc hỏi nữ sinh ngồi gần cửa sổ: "Cậu biết đây là của ai đặt ở trên bàn tớ không?"

"Hả? Tớ không để ý lắm." Nữ sinh nghĩ nghĩ, "Ban nãy hình như Thẩm Thần có về lớp, chắc là cậu ấy rồi."

"Cậu ta có nói gì không?"

"Không có, cầm cặp sách xong thì đi."

"..."

Ánh mắt Đông Lộ phức tạp nhìn hộp thuốc, khe khẽ thờ dài, thật sự không biết hắn muốn làm gì.

Cô nhìn về phía này, sách giáo khoa ở trên bàn hắn cũng chưa được động qua, bìa ngoài mới đến phát sáng, cô tùy tiện cầm một quyển lên, quả nhiên trống rỗng, ngay cả tên cũng chẳng thèm viết.

Đông Lộ trầm mặc, bỗng nhiên cầm bút, ngồi xuống.

***

Thẩm Thần đi ra khỏi trường, trực tiếp chạy tới quán bar, đi được nửa đường bỗng nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm giáo dục.

Hắn nhìn tên hiển thị trên màn hình, chẳng muốn nghe nhưng điện thoại vẫn cứ vang.

Đối phương tựa như rất hiểu hắn, một cuộc lại tiếp một cuộc gọi không ngừng, giống như là muốn gọi đến thiên hoang địa lão*.

Thẩm Thần đành phải bắt máy: "Alo?"

Chủ nhiệm cười tủm tỉm: "Thẩm Thần sao, ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào? Có chỗ nào theo không kịp không?"

Thẩm Thần vừa đi vừa nói: "Cũng bình thường, miễn cưỡng có thể theo kịp."

Chủ nhiệm: "Vậy là tốt, hôm nay có bài tập về nhà không?"

"Bài tập..." Ngữ khí Thẩm Thần có chút vi diệu, hơi ngập ngừng, "... có."

"Được, vậy ngày mai em mang theo bài tập tới phòng thầy một chuyến, thầy muốn đích thân sửa lỗi cho em." Chủ nhiệm nói xong cũng không cho hắn con đường từ chối, cúp điện thoại ngay lập tức.

"..." Thẩm Thần cầm điện thoại đứng ở trên đường khoảng mười mấy giây, một lúc sau mới thầm mắng một tiếng: "F*ck"

Lão cáo già đáng chết.

Thầm Thần đeo cặp ở một bên vai, lại xoay người về trường.

Sách giáo khoa với sách bài tập của hắn còn chưa mang về thì làm bài tập cái khỉ gì.

Sắc trời đã dần tối, lúc hắn trở lại lớp học thì cửa lớp đã khóa, bọn Đông Lộ đã sớm quét dọn xong.

Thẩm Thần đi xuống lầu mượn chìa khóa của bảo vệ, mở cửa lớp học ra.

Một mảnh đen như mực.

Hắn mở đèn, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía bàn học của Đông Lộ, thuốc đã không còn, hẳn là bị cô cầm đi rồi.

Thẩm Thần rốt cuộc cũng thở ra.

Sở dĩ không có đưa tận ta cho cô là bởi vì sợ cô không nhận.

Mà có nhận cũng sẽ cưỡng chế trả lại tiền cho hắn.

Thật là cân não quá mà.

Hắn nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi của mình, góc bảng đen có ghi bài tập về nhà hôm nay, hắn đối chiếu với sách của mình rồi nhét vào cặp, sau đó liền đi.

***

Quán bar Di Độ hôm nay cũng vô cùng náo nhiệt, ca nhạc đinh tai nhức óc, mạnh mẽ gõ thẳng vào thần kinh con người.

Thẩm Thần hát hai bài rồi đi xuống, lười biếng dựa ở trên sofa, bị âm nhạc ồn đến đau cả đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Chỉ mới đi học có một ngày, trở về đã không thích ứng nổi rồi.

Thật là nực cười.

Thẩm Thần có chút tự giễu, rũ mắt nhìn chai bia trong tay, tóc mái trên trán rũ xuống, nửa sườn mặt của hắn bị bóng tối bao phủ, không nhìn thấy rõ biểu tình.

Bên cạnh không ngừng có tiếng người nói chuyện, tiếng cốc chén va vào nhau, không khí nóng bỏng như lửa đốt.

Ông chủ uống đến đỏ cả mặt, một tay giơ chai rượu, một tay ôm lấy vai Thẩm Thần: "Tới, tôi đây kính Thần ca một ly, nhờ có cậu mà cửa hàng của tôi mới có ngày hôm nay, cụng ly!"

"Cụng ly!!"

"Cảm ơn Thần ca!"

"Thần ca vạn tuế."

Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, thống khoái nâng rượu uống cạn.

Thẩm Thần cười nhạt, chỉ nhấp một ngụm rượu.

"Hắn nhìn qua đều nhỏ hơn so với các anh, sao các anh lại gọi hắn là Thần ca?" Vương Hạm Dung cầm cốc đế cao, mắt đẹp tò mò nhìn Thẩm Thần.

Thẩm Thần nghiêng đầu, nhìn thấy một gương mặt rất xinh đẹp, môi đỏ eo nhỏ, ăn mặc rất phóng khoáng hở hang, trên mặt trát đầy phấn.

Chưa thấy qua bao giờ.

Có lẽ cũng đã từng gặp, nhưng không có ấn tượng.

"Đương nhiên là bởi vì hắn lợi hại hơn bọn tôi rồi!" Một tên thanh niên đoạt lời đáp.

Thẩm Thần không nói chuyện, không chút để ý thu mắt lại, lấy cặp sách qua, trừ sách vở ra thì trong cặp còn có mấy bao thuốc cùng một hộp chocolate, hắn lấy bao thuốc ra, rút một điếu ngậm ở trong miệng, cúi đầu, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ thưởng thức cái bật lửa, cũng không có lập tức châm lửa.

Hắn bỗng nhiên rất tò mò, vì cái gì mà người luôn không nhớ được mặt người khác như hắn sẽ nhớ rõ gương mặt của Đông Lộ đến vậy.

Bây giờ lúc nào hắn cũng có thể nhở tới bộ dáng lạnh như băng của cô gái nhỏ, như bông tuyết trắng không dính bụi trần, khí chất thanh lãnh sạch sẽ, khác hoàn toàn với những người xung quanh cô.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Thần vô thức cong khóe môi.

Một ngọn lửa sáng lên ngay trước mắt.

Thẩm Thần giương mắt, Vương Hạm Dung quá mức diễm lệ đang xuất hiện ở trước mặt hắn, cười khanh khách giơ bật lửa lên: "Tôi châm giúp cậu nhé?"

"Không cần, tôi có rồi."

Thẩm Thần lãnh đạm đáp, bật lửa trên tay xoay vòng, bật lửa lên, sương khói lượn lờ, hắn hút một ngụm, tóc mái có chút dài, che khuất đi đôi mắt của hắn, có loại lười biếng đến gợi cảm.

Vương Hạm Dung nổi lên lòng hiếu kỳ với hắn, chỉ vào cặp sách của hắn: "Cậu vẫn là học sinh?"

"Ừm."

"Thì ra cậu vẫn chưa thành niên." Vương Hạm Dung cảm thấy rất hiếm lạ, tự quyết định mở cặp hắn, lấy ra một quyển sách, "Oa, sách giáo khoa cấp ba, thật là hoài niệm."

Thẩm Thần nhíu mày, không thích người khác chạm vào đồ của mình, duỗi tay muốn lấy sách, Vương Hạm Dung đã mở một quyển ra, cười duyên nói: "Chữ không tệ, rất khí phách."

Thẩm Thần sửng sốt, hắn vẫn chưa viết gì vào sách cả, cắn lấy điếu thuốc đoạt lại sách.

Thẩm Thần.

Năm hai, lớp một.

Sáu chữ rành mạch, xinh đẹp lại khí phách, cùng với nét chữ giờ Lịch Sử giống y như đúc.

Hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra là chữ ai.

Thẩm Thần phản ứng lại, lại quay đầu lấy mấy quyển sách khác ra.

Mỗi một quyển đều có.

Chỉ đùa cô có một câu mà thôi, cô thế nhưng lại thật sự viết hộ hắn.

Sau tên họ chính là lớp học, giống như một cái nhãn đang nhắc nhở hắn về thân phận của mình.

Thẩm Thần bật cười, khác hoàn toàn với vẻ tươi cười trước kia của hắn, lần này hắn cười từ tận sâu trong nội tâm của mình, bả vai hơi run lên, từ trong cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp lại sung sướng.

Mọi người chưa từng thấy hắn như vậy, không khỏi nhìn đến choáng váng, "Cậu làm sao thế?"

Thẩm Thần không đáp, trân trọng cất sách lại, cầm cặp đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Xin lỗi, tôi về phòng nghỉ đây, các cậu cứ tiếp tục."

Ông chủ vội vàng hỏi: "Cậu định làm gì?"

Thẩm Thần nói: "Đọc sách, thuận tiện làm bài tập về nhà."
Bình Luận (0)
Comment