Ngoan, Dỗ Anh

Chương 3

Edit: Xiao Yi.

Tần Noãn đến tập đoàn Đằng Thuỵ, nhưng vừa mới bước vào đại sảnh lại đột nhiên cảm thấy đau bụng. Cô gửi đồ của mình tại sảnh tiếp tân rồi đi phòng vệ sinh.

Không bao lâu sau, có thêm người đi vào phòng vệ sinh, Tần Noãn ở trong phòng kế nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm tám chuyện.

"Nghe nói hôm nay có một thiếu niên tới tầng 36, cậu ấy không phải là con trai bất phàm không lộ mặt của đổng sự trưởng đấy chứ? Vậy là thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ chúng ta đã xuất hiện rồi sao?"

"Thái tử gia đang ở nước ngoài, làm sao có thể xuất hiện ở đây được? Tôi nghe nói cậu ấy chỉ là họ hàng xa của trợ lý Thẩm tới đây thực tập thôi."

"Thì ra là vậy, trợ lý Thẩm là người thay mặt cho đổng sự trưởng kia mà. Khó trách thiếu niên kia vừa tới đã có thể thực tập giúp đỡ cho trợ lý Thẩm. Chậc, có quan hệ đúng là tốt ghê!"

"Đúng đó, các cô đã thấy tướng mạo của cậu ấy chưa? Lúc tôi nhìn thấy cậu ấy đi theo trợ lý Thẩm, cực kỳ soái luôn! Hormone muốn bùng nổ luôn!"

"Xuỳ, đừng thành hoa si đấy. Người ta vẫn còn là sinh viên, là tiểu thịt tươi [1] thôi, cô muốn trâu già gặm cỏ non thật à?"

"Cũng không phải vị thành niên mà? Tỷ đệ luyến thì sao nhỉ? Thật đúng là, cô đừng có gợi nữa. Dáng dấp của thiếu niên kia... bà đây nghĩ thôi cũng muốn rồi!"

[...]

Chờ người đi xa, Tần Noãn mới đi ra khỏi phòng. Cô rửa tay xong, rồi đến quầy tiếp tân lấy đồ của mình, sau đó dùng thang máy chuyên dụng đi tầng 36.

Nghĩ tới thiếu niên mà mấy người trong phòng vệ sinh đàm luận lúc nãy, cô thật tò mò.

Soái như vậy có phải là người tối qua mà cô mơ thấy hay không?

Hẳn là không đâu, dù sao mộng cảnh cô mơ hoàn mỹ như vậy, mà hiện thực thì... thường rất tàn khốc!

...

Sáng sớm hôm nay, sau khi cùng Lục Tinh tới công ty, Cố Ngôn Thanh bị ép dự thính cuộc họp qua video hơn tận một giờ.

Lúc này, phòng làm việc đổng sự trưởng không có người ngoài, Cố Ngôn Thanh đang ngồi trên salon để nghỉ ngơi, trước mặt có một đống tài liệu chất thành chồng. Đôi chân dài của anh hơi cong lại, lưng tự bên trên, anh thuận tiện đảo văn kiện trong tay, thần sắc hững hờ, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bản thống kê.

Lục Tinh gác video call lại, nhìn qua anh, "Con đừng có xem đối phó với mẹ, tất cả tài liệu trong tay đều phải nghiên cứu cho xong đấy."

Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, lật ra một tờ, "Con biết rồi."

Trợ lý Thẩm bên ngoài đi vào, "Đổng sự trưởng, tiểu thư Tần Noãn tới rồi."

Cánh tay đang lật tài liệu của Cố Ngôn Thanh khựng lại.

Tối hôm qua, Lục Tinh muốn giới thiệu bạn gái cho anh. Hôm nay, anh lần đầu tiên đến công ty, Tần Noãn cũng đến, khẳng định là bà cố ý. Dụ anh tới công ty là giả, tác hợp anh và Tần Noãn mới là thật.

Đúng là, hôm nay Cố Ngôn Thanh không nên đến công ty! Cư nhiên bị bà gài như vậy!

Thả văn kiện trong tay xuống, anh đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Bên tai lập tức truyền tới giọng của Lục Tinh.

Cố Ngôn Thanh quay đầu, thản nhiên nói: "Con ở đây không thích hợp, sẽ quấy rầy hai người ôn chuyện."

"Trợ lý Thẩm bận rộn, con làm thư ký thực tập, vậy thì chuyện bưng nước rót trà hẳn nên...?"

Cố Ngôn Thanh nhìn về phía trợ lý Thẩm, "Chú bận à?"

Trợ lý Thẩm đẩy gọng kính một chút, "Quả thật... là có chút bận."

Mẹ con đổng sự trưởng đại chiến, ông đâu là cái gì đâu, haiz!

Nhìn sắc mặt con trai có chút trầm xuống, tâm tình của Lục Tinh lại tốt lên. Bà ngồi chống cằm trước bàn làm việc, cười như không cười nói: "Pha hai ly cà phê, của mẹ không bỏ đường, của Noãn Noãn thì bỏ nhiều đường, đi đi."

Nhìn Cố Ngôn Thanh vẫn bất động đứng cạnh cửa, bà nói: "Tới công ty thực tập là do chính miệng con đồng ý. Bạn học Cố à, nói là làm nhé, đây mới chỉ là yêu cầu tối thiểu nhất của mẹ dành cho con thôi đấy."

"..." Được thôi, anh nhận thua!!!

Từ trong phòng làm việc, tâm tình của Cố Ngôn Thanh vừa buồn bực vừa đi ra ngoài. Đối diện bất ngờ bị một người nhào tới trong lòng, mùi thơm thanh nhã thấm vào chóp mũi khiến cho nhịp tim của anh đình trệ.

Lúc này, Tần Noãn có chút giật mình. Cô không ngờ tới trong phòng làm việc của dì Lục Tinh lại đột nhiên có người đi ra, thế mà cô lại thẳng một đường đụng vào ngực người ta.

"Thật, thật xin lỗi ạ." Cô liên tục nói hai từ "xin lỗi" rồi lùi lại hai bước.

Lúc nâng mắt, Tần Noãn thấy được một thiếu niên tuấn lãng cao ráo.

Hôm nay cô mang giày đế bằng, thiếu niên cao hơn cô khoảng hai mươi phân. Da thịt của anh trắng khoẻ tinh tế, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, bên trong đôi mắt phượng vừa ẩn nấp tia sáng thanh nhã như sương, vừa ẩn chứa vô hạn nhu tình, khiến cho người khác nhìn thêm vài lần sẽ tim đập nhanh, hô hấp gấp.

Gương mặt này... sao nhìn có hơi quen mắt thế nhỉ? Giống như cô đã gặp qua ở đâu rồi.

— Bức chân dung mà cô vẽ vào tối hôm qua, hình như là anh!

Tần Noãn suy tư một chút, trong trí nhớ, hôm nay hẳn là lần đầu tiên cô gặp thiếu niên này. Buổi tối hôm qua sao lại mơ thấy anh được? Còn hoạ chân dung anh nữa?

"Đây hẳn là cái mà người ta gọi là — "duyên phận"? Tình yêu định mệnh?" Tần Noãn khẽ nỉ non, vốn là nói một mình, nhưng lại bị Cố Ngôn Thanh nghe được.

Anh liếc Tần Noãn một chút, ngữ khí nhẹ đáp: "Nghiệt duyên đúng hơn."

Tần Noãn kinh ngạc: "Anh biết em sao? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Thì ra là cô không nhớ rõ.

Cố Ngôn Thanh xem thường, "Tôi không biết."

Về sau, thấy Tần Noãn không phản ứng gì, anh cất bước dài muốn đi.

Tần Noãn sững sờ tại chỗ, suy nghĩ cảm thấy người này chính là họ hàng của trợ lý Thẩm tới đây thực tập chăng?

Thực tập sinh cũng chảnh như vậy à? Quả nhiên là do đi cửa sau.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, chẳng lẽ là trước kia cô đã đắc tội anh sao?

Chờ chút, buổi tối hôm qua cô uống say đã xảy ra chút việc. Sáng nay, trên bàn lại thấy được chân dung của anh...

Không phải tối qua hai người đã gặp nhau đấy chứ?

Tần Noãn vuốt vuốt mi tâm, cẩn thận nhớ lại. Bên trong KTV cao cấp ở trung tâm thành phố, cô uống rượu say đi từ phòng khách ra... Có một chút ấn tượng loáng thoáng như vậy.

Tần Noãn ngây người một hồi, xoay người đi vào phòng làm việc Đổng sự trưởng.

Lúc Cố Ngôn Thanh bưng hai ly cà phê đẩy cửa trở lại phòng, hai người Lục Tinh và Tần Noãn đang nói đùa ở khu nghỉ ngơi. Trên bàn đặt một khung tranh, bên trong là chân dung của bà, nét vẽ thành thục lăng lệ, phác hoạ giống y như đúc một người phụ nữ cường thế trên thương trường là Lục Tinh.

"Dì rất thích quà tặng này, Noãn Noãn thật là khéo tay nha." Lục Tinh liếc mắt nhìn Cố Ngôn Thanh, nhưng lại cười nói với Tần Noãn.

Khả năng phác hoạ của cô gái nhỏ cũng không tệ. - Cố Ngôn Thanh suy nghĩ trong lòng, bày cà phê xuống trước mặt hai người, ngữ khí vừa ôn hoà vừa cung kính:

"Đổng sự trưởng, cà phê của bà đây ạ, mời dùng."

Lời nói vừa dứt, biểu tình trên mặt Cố Ngôn Thanh cứng lại một chút. Anh tới đây làm thư ký, sao lại giống với nhân viên phục vụ khách sạn thế này?

Lục Tinh nín cười.

Nhưng Tần Noãn lại không nghe ra cái gì bất thường, chỉ bưng ly cà phê nhấp một ngụm, vành tai hơi nóng.

Cô đã nhớ được chuyện vào buổi tối hôm qua. Cụ thể thì cô không nhớ rõ, nhưng cô biết mình đã mặt dày theo đuổi người ta, còn nôn lên người anh nữa.

Thật là mất mặt!

Cũng may, Cố Ngôn Thanh đưa cà phê xong liền đi ra ngoài. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người là cô và Lục Tinh, lúc này cô mới hơi thoải mái chút.

Lục Tinh đưa cho cô một dây chuyền hồng bảo thạch Bvlgari kiểu mới nhất của bản số lượng có hạn, Tần Noãn kinh ngạc từ chối: "Thứ này quá quý giá rồi ạ, cháu không thể nhận được."

"Có cái gì mà không thể nhận chứ? So với chân dung này của cháu, nó không đáng kể chút nào. Nếu cháu đeo dây chuyền này lên khẳng định sẽ rất đẹp nha." Lục Tinh kín đáo cưỡng ép tặng cho cô.

Lúc Tần Noãn sắp ra về, bà hỏi: "Có ai đón cháu không?"

"Cháu đón xe về là được rồi ạ."

"Như vậy à —" Lục Tinh suy nghĩ một chút, "Vậy cháu chờ một chút, dì bảo Tiểu Cố đưa cháu về. Nó có bằng lái rồi, kỹ thuật lái xe cũng được."

Nói xong, bà nối máy riêng với trợ lý Thẩm, "Thằng bé đâu? Kêu nó đi lấy xe đưa tiểu thư Tần Noãn về."

...

Từ đại sảnh công ty đi ra, cô đã thấy Cố Ngôn Thanh đứng cạnh cửa xe đợi mình.

Tần Noãn ngồi vào ghế phụ, nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì có chút không tự nhiên. Cô cuòng ngại hai tiếng, "Chuyện này... làm phiền anh vậy."

Thần sắc của Cố Ngôn Thanh bình thản: "Là bổn phận của tôi."

"Dây an toàn kìa." Anh nhắc nhở cô.

Tần Noãn thắt dây an toàn, thuận tiện nói địa chỉ: "Biệt thự phía Nam ngoại ô."

Trên đường, Cố Ngôn Thanh luôn trầm mặc, Tần Noãn tuỳ tiện tìm được chủ đề để hỏi: "Anh tên gì vậy?"

"Bèo Nước Gặp Nhau."

"... Dì Lục Tinh gọi anh là Tiểu Cố, vậy em cũng gọi anh là Tiểu Cố vậy."

Cố Ngôn Thanh từ chối cho ý kiến.

"Tiểu Cố nha~" Đột nhiên, cô hô một tiếng cực kỳ thấm thía.

Cố Ngôn Thanh: "..."

Tần Noãn nói tiếp: "Em vừa nói chuyện với dì Lục Tinh. Sau này, dì ấy sẽ nâng đỡ cho anh. Anh thực tập cho tốt, tương lai tốt nghiệp rồi nói không chừng có thể vào làm ở tập đoàn Đằng Thuỵ. Nói anh nghe cái này, Đằng Thuỵ vậy mà là kim ngạch đầu ngành đấy, rất nhiều người chen lấn để vào đây. Anh nhất định phải nắm chặt cơ hội, tận dụng cho tốt nhé!"

Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh giật một cái: "Vì sao em lại muốn nâng đỡ tôi?"

"Em và dì Lục Tinh vừa hay có quen biết, cho nên nói giúp anh một câu. Mặc dù anh là họ hàng xa của trợ lý Thẩm, nhưng có quan hệ vẫn dễ làm việc hơn nha, lại thêm em nói tốt cho anh, dì Lục Tinh nhất định sẽ càng coi trọng anh. Không phải cảm ơn đâu, em chỉ là thuận miệng vài câu thôi. Đừng ngại, coi như là em bồi tội chuyện tối hôm qua với anh đi."

"..."

Bên trong chiếc xe lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tần Noãn dựa lưng lên ghế, vụng trộm nhìn anh. Lúc lái xe, Cố Ngôn Thanh rất chuyên tâm, lông mi vừa đậm vừa dài, môi mỏng khẽ nhếch, có một loại khí chất ôn nhuận không nói ra được.

Tim của cô lại đập nhanh hơn mấy nhịp, hai gò má ửng lên màu hồng nhạt.

"Có chuyện này..." Tần Noãn liếm môi một cái, "Buổi tối hôm qua, có phải em đã theo đuổi anh không?"

Cố Ngôn Thanh không nói lời nào, cô lại tiếp tục hỏi: "Em có theo đuổi được anh không? Em uống nhiều rượu nên không nhớ rõ lắm..."

"Hẳn là theo đuổi được nhỉ? Nếu không, làm sao hai chúng ta lại ngồi trên cùng một chiếc taxi được? Hình như anh đã hỏi em ở đâu, lúc ấy có phải anh muốn đưa em về không?" Cô tiếp tục nói một mình, cảm thấy suy luận này rất hợp lý.

"Cho nên bây giờ, anh là bạn trai của em ạ?" Bên trong ánh mắt của Tần Noãn mang theo mấy phần chờ mong và hưng phấn.

Bạn trai đẹp trai như vậy, cô không lỗ nha!

Cố Ngôn Thanh dừng xe lại bên đường, thần sắc cực kỳ phức tạp. Cuối cùng, anh thở ra một hơi, rất tiếc nuối khiến cô đối mặt với hiện thực: "Không theo đuổi được."

"Như vậy à —" Đôi mắt của Tần Noãn giật mấy lần.

Cô sững sờ nhìn anh, một lát sau, cô tiếp nhận câu đó rồi gật đầu, "Được thôi, vậy em tiếp tục cố gắng nhé?"

"..."

"Dù sao thời gian nghỉ hè cũng dài như vậy, em cũng không có chuyện gì để làm."

Cố Ngôn Thanh quay đầu, có chút buồn cười, "Cho nên em theo đuổi tôi cũng chỉ vì em quá nhàn rỗi không có chuyện gì để làm à?"

Tần Noãn dò xét anh một hồi, trong mắt ánh lên tia sáng, "Còn có anh nhìn đẹp trai nữa."

"..." Cố Ngôn Thanh nhếch môi, bên tai có chút nóng lên nhưng sắc mặt lại không thay đổi. Anh cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

"Anh đi đâu vậy? Em còn chưa tới nhà mà." Tần Noãn lập tức gấp lên.

Không phải là anh chê cô phiền, muốn lôi cô từ trên xe xuống đấy chứ?

Tần Noãn bị doạ đến nắm chặt tay vịn, "Dì Lục Tinh nói anh đưa em về nhà, anh không thể nhét em ở giữa đường được. Em là con gái, nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây?"

Bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật [2], trên phố đều là người, cô có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ chỉ vào siêu thị bên cạnh, "Tôi khát nước, đi mua nước."

Tần Noãn nhẹ nhàng thở ra, lúng túng ngồi một chỗ, nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy anh phải nói sớm chứ, làm em sợ muốn chết."

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, dáng vẻ ngọt ngào, lông mì dày đậm vểnh lên, bởi vì bất mãn là đôi môi anh đào có hơi cong lên, nhìn rất đáng yêu.

Cố Ngôn Thanh lập tức xua tan ca ngợi trong đầu, im lặng mở cửa xuống xe.

Tần Noãn ngồi trên xe đợi anh.

Cố Ngôn Thanh rất nhanh đã cầm chai nước đi ra. Anh đứng trước cửa siêu thị, vặn mở nắp rồi ngửa đầu uống mấy ngụm.

Ánh nắng bên ngoài hơi gắt, phủ xuống gương mặt tuấn lãng của anh, lộ ra nhu hoà. Anh mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài thẳng tắp. Lúc uống nước, hầu kết của anh nhấp nhô mấy lần, vừa cấm dục vừa gợi cảm.

Ai nói mỹ nam tướng mạo hoàn hảo chỉ xuất hiện trong truyện tranh chứ?

Người đang đứng trước mặt cô đây chỉ cần nháy mắt một cái cũng đủ giết chết những nam chính bên trong truyện tranh rồi.

Là một tiểu sắc nữ có thâm niên, Tần Noãn rất không cẩn thận mà nuốt nước miếng.

Thời điểm Cố Ngôn Thanh quay lại xe, cô thu lại ánh mắt mị hoặc, rất chân thành mà nhìn anh, "Anh Tiểu Cố."

Anh nhíu mày.

Tần Noãn: "Anh biết khiếm khuyết lớn nhất của em là gì không?"

Cố Ngôn Thanh: "?"

"Là thiếu anh đó."

"..."

"Em nhất định có thể theo đuổi được anh!" Lời này là cô nói cho anh nghe, cũng là nói cho mình nghe.

Vừa tròn mười tám, lần đầu tiên theo đuổi người ta, Tần Noãn còn rất... khẩn trương. Nhưng là anh nhìn đẹp trai như vậy, cô tuyệt đối sẽ dụng tâm dụng sức theo đuổi nha!

Mà Cố Ngôn Thanh cả hai vành tai đều triệt để đỏ lên.

Anh ngửa đầu uống nước để xoa dịu xấu hổ này.

Tần Noãn nháy mắt nhìn anh, đột nhiên nói: "Có phải anh rất thích uống nước không? Cơ thể em cũng làm bằng nước, anh cũng thích em một chút được không?"

"Phụt —"

Tần Noãn rất tri kỷ mà đưa khăn tay cho anh.

Cố Ngôn Thanh nắm tay lái ho một hồi, khó tin được nhìn cô, "Em thật sự vừa mới tốt nghiệp cao trung sao?"

"Đương nhiên rồi ạ. Em còn vẽ truyện tranh nữa, đã xuất bản được ba cuốn rồi, lượng tiêu thụ rất tốt. Cho nên mấy lời yêu đương này, em rất biết nói nha."

"..." Còn rất lợi hại cơ đấy!

"Em nhất định sẽ theo đuổi được anh!"

Cố Ngôn Thanh có hơi buồn cười, "Ngay cả tên tôi là gì, em cũng không biết. Dựa vào đâu mà em có tự tin này?"

"Không sao cả, lần sau em lại hỏi dì Lục Tinh là được," Nói xong, Tần Noãn dừng lại một lát, "Thật ra tên cũng chỉ là cách gọi thôi, không quan trọng. Em lại thấy gọi anh là "Tiểu Cố" cũng rất được."

"..."

Cố Ngôn Thanh thắt dây an toàn, trước khi xuất phát còn quay đầu nhắc nhở cô: "Vì lý do an toàn của hai chúng ta, lúc tôi lái xe, tốt nhất là em đừng nói chuyện."

Tần Noãn lập tức gật đầu, "Quy tắc thứ nhất theo đuổi bạn trai: Phải ngoan, nghe lời. Từ giờ trở đi, em cam đoan với anh một câu cũng không nói."

Sau đó, cô còn làm ra một động tác ngậm miệng.

_____

[1] Tiểu thịt tươi: dùng chỉ các nam thần còn trẻ, chưa có kinh nghiệm.

[2] Thanh thiên bạch nhật: trời trong nắng sáng - ý chỉ giữa đường nhiều người chú ý.
Bình Luận (0)
Comment