Ngoan, Dỗ Anh

Chương 42

Edit: Xiao Yi.

Thấy Cố Ngôn Thanh muốn đưa cô về gặp ông bà ngoại vào cuối tuần, buổi tối trước khi lên đường, Tần Noãn ở ký túc căng thẳng ngủ không yên.

Quần áo trong tủ bị cô sàng tới lọc lui bảy tám lần, cô cảm thấy bộ nào cũng không được.

"Mấy cậu, đi gặp người lớn nhà anh ấy thì nên mặc quần áo như nào mới tốt?" Tần Noãn trưng cầu dân ý với nhóm bạn cùng phòng.

Tô Tử Hân nằm trên giường đắp mặt nạ, thuận miệng nói: "Đương nhiên là phải mặc thật xinh đẹp, càng đẹp càng tốt, như vậy mới chứng tỏ ánh mắt của Cố Ngôn Thanh cực tốt, đã tìm đúng người."

Tề Á Nhuỵ lại nghĩ: "Người lớn thường thích những màu diễm lệ đi? Cậu mặc đồ cả xanh lẫn đỏ, thế nào?"

Tần Noãn: "... Uổng công cậu nghĩ."

Chu Thịnh Nam: "Mình cảm thấy chúng ta vẫn còn là sinh viên, nên nghiêm túc một chút sẽ tốt hơn. Dù sao dáng người của Noãn Noãn cũng đẹp, mặc cái gì cũng sẽ không thất lễ đâu."

Tô Tử Hân: "Như vậy không được, mặt mũi Noãn Noãn trẻ dạ quá, mặc đồ của sinh viên hay mặc lại giống như học sinh cấp ba vậy. Nếu như ông bà ngoại của Cố Ngôn Thanh cảm thấy anh ấy bắt cóc thiếu nữ vị thành niên thì phải làm đây?"

"Lần trước mình gặp được nhà nội của anh ấy là ngoài ý muốn, cho nên ăn mặc thoải mái, cũng không cảm thấy gì. Phần lớn vì mình đã sớm quen biết ông bà Cố rồi, cho nên không phải đắn đo ăn mặc như vậy. Chỉ là ông bà ngoại của anh ấy... mình chưa biết họ như thế nào."

Tần Noãn suy nghĩ, rất bồn chồn nói: "Mấy cậu nói xem, tại sao anh ấy muốn mình gặp nhà ngoại mà không phải gặp ba mẹ để đính hôn trước? Mình còn chưa từng gặp ba mẹ của anh ấy cơ."

Tề Á Nhuỵ dựa trên đầu giường chơi game, màn giường để mở, nghe thấy câu này liền quay đầu nhìn cô, "Cái gì mà chưa từng gặp? Cậu chưa bao giờ gặp giáo sư Cố à?"

"... Đúng là ở trường từng thấy thầy ấy, nhưng mình chưa từng bắt chuyện, thầy ấy cũng không biết mình mà."

Tô Tử Hân: "Cậu muốn giáo sư Cố biết mình rất đơn giản nha. Mấy ngày tới không phải đăng ký học phần sao? Cậu đăng ký môn Bình phẩm Hồng Lâu Mộng của thầy ấy đi, bao giờ lên lớp thì biểu hiện tốt một chút, để cho giáo sư Cố biết được người con dâu tương lai này tốt."

Tần Noãn suy nghĩ một chút, từ chối: "Quên đi, lỡ đâu giáo sư Cố phát hiện ra mình cái gì cũng không hiểu, như vậy còn không phải mất điểm à?"

Chủ đề quay đi quay lại, Tô Tử Hân góp lời, "Thật ra trước giờ chuyện đính hôn trước rồi mới gặp ba mẹ quả thật hiếm gặp, lại nói trực tiếp đi gặp nhà ngoại của đối phương lại không nhiều. Mình thấy có lẽ Cố đại thần nhà cậu có lòng hiếu thảo. Ông bà ngoại của anh ấy cũng đối tốt với anh ấy. Bằng điều kiện của cậu không cần phải quá lo lắng đâu."

Tần Noãn tiếp tục chọn quần áo trong tủ đồ.

...

Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm, sau khi thử mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn một áo len trắng phối với váy dài vàng nhạt. Cô chải tóc để xoã ra sai, trên mặt trang điểm nhẹ một chút, thoạt nhìn rất dịu dàng nhu thuận, ngọt ngào lay động lòng người.

Tần Noãn đứng trước gương nhìn ngắm nửa ngày, đến lúc cô cảm thấy hài lòng rồi, Cố Ngôn Thanh gọi điện thoại tới, "Bên ngoài lạnh đấy, em nhớ mặc áo khoác nữa."

Tần Noãn nhìn bản thân trong gương, nhíu mày.

Do dự một chút, cô phong độ quyết định không mặc thêm áo khoác, trực tiếp xuống lầu.

Cố Ngôn Thanh đứng chờ bên ngoài ký túc xá, cả người mặc một cái áo khoác màu đen dài tới gối, chân dài thẳng tắp, dáng người cao lớn, khí độ ung dung, tao nhã mà lịch lãm.

Nhìn thấy cô xuống, Cố Ngôn Thanh đi qua, nhíu mày một cái.

Tần Noãn đưa quà tặng của mình đã chuẩn bị cho anh, "Đây là quà cho ông bà ngoại của anh ạ, em có hơi vội mua..."

"Không sao đâu, em tới là tốt rồi." Cố Ngôn Thanh nhận lấy, nhìn quần áo đơn giản của cô, hỏi: "Áo khoác của em đâu?"

Đã vào cuối thu, gió lạnh thổi qua, Tần Noãn xoa xoa hai tay, "Ui lạnh thế nhờ."

Cố Ngôn Thanh không nói chuyện, hất cằm nói: "Em lên xe đi."

Tần Noãn cười, ngồi vào xe, lập tức cảm thấy ấm lên không ít.

Cố Ngôn Thanh mở cửa xe sau ra, cầm lấy áo khoác đưa cho cô, "Thừa biết em sẽ không nghe lời, cho nên anh lấy một cái ở chung cư giúp em."

Sau đó, anh trở về ghế lái, đánh xe rời đi.

Tần Noãn không tình nguyện nhìn áo khoác nhung màu trắng kia, "Anh biết chọn thật đấy!"

Cái áo khoác này có kèm mũ, trên mũ còn có lỗ tai mèo. Là do cô cảm thấy đáng yêu cho nên mới hay mặc chơi, nhưng đi gặp người lớn mà mặc cái này sẽ thích hợp sao?

Cố Ngôn Thanh cười, "Sao thế? Anh cảm thấy nó đẹp mà."

Tần Noãn cau mày, không nói câu nào.

Gu thẩm mỹ của đàn ông thẳng, cô không thể cảm thụ được.

...

Trên đường tới nhà ông bà ngoại của Cố Ngôn Thanh, cô tìm chuyện để nói với anh nhằm giảm sự căng thẳng, "À... ông bà ngoại của anh làm gì thế ạ?"

Cố Ngôn Thanh đáp: "Hai người đã về hưu rồi, bình thường bà ngoại anh ở nhà sẽ trồng chút hoa, uống tý trà, ông ngoại anh... gần đây đang ghiền chơi game."

Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ông ngoại anh còn rất tiến bộ nha!"

Cố Ngôn THanh liếc nhìn cô một cái, tiếp tục tập trung lái xe. Anh trầm mặc một lát, mới nói: "Ông ngoại anh cũng là ông ngoại em, lát nữa khi xưng hô phải nhớ kỹ."

Tần Noãn quýnh lên, lại bắt đầu căng thẳng.

Cô ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Còn xa không ạ?"

Hôm nay là cuối tuần, trên đường tương đối đông đúc, Cố Ngôn Thanh đi sau một đoàn xe, lúc tiến lên có hơi khó khăn. Anh nhìn đồng hồ, nói: "Có lẽ phải hơn một giờ nữa mới đến, hay là em ngủ thêm một lát đi?"

Tần Noãn gật đầu, "Cũng được." Buổi tối hôm qua cô ngủ không ngon, sáng nay lại dậy sớm chọn quần áo để mặc, quả thật có hơi buồn ngủ.

Cô dựa lên lưng ghế, nhắm mắt đi ngủ. Cố Ngôn Thanh nhân lúc vẫn còn kẹt xe, quay người cầm ấy áo khoác màu trắng mà cô đang ôm trong ngực để đắp lên cho cô.

Có thể là do mệt thật, cho nên không bao lâu Tần Noãn đã ngủ rất say.

Sau khi híp mắt tỉnh lại, cô vẫn đang ở trên xe.

Tần Noãn đảo mắt qua đồng hồ trên xe một cái, đã hơn bốn mươi phút trôi qua.

"Em tỉnh rồi à?"

Tần Noãn dụi đôi mắt nhập nhèm vẫn còn buồn ngủ, nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: "Vẫn chưa đến ạ?"

"Chúng ta đến rồi."

Chỉ trong nháy mắt, Tần Noãn lấy lại cảnh giác, cơn buồn ngủ tan đi phân nửa. Cô vụng về chỉnh lại tóc tai, "Sao anh không gọi em trước?"

Vừa nói, cô vừa xuyên qua cửa sổ xe để nhìn ra ngoài.

Cảnh khu [1] trước mắt tựa vào sườn núi, chung linh dục tú [2] ở cạnh sông, có thác nước chảy xuống, chim chóc đua hót, rõ ràng là một danh lam thắng cảnh [3].

Chỗ này... nhìn rất quen mắt!

Tần Noãn nhìn cảnh trí xung quanh, khi còn bé, ông nội Tần thường đưa cô tới Lục gia thăm ông bà cụ Lục. Sau khi ông nội qua đời, đôi khi cô vẫn sẽ tới thăm hai người.

Cho nên chỗ này, cô cực kỳ quen thuộc.

"Nhà của ông ngoại anh cũng ở đây ạ?"

Cố Ngôn Thanh gật đầu, "Ừm, nhà họ toạ lạc trên núi."

Tần Noãn ngước mắt nhìn núi xanh trước mặc, sau đó kinh ngạc nhìn qua Cố Ngôn Thanh, "Thật là trùng hợp, dì Lục Tinh của em..."

Lời nói được một nửa, cô khựng lại.

Bởi vì cô đột nhiên nhớ đến giữa sườn núi chỉ có một toà biệt thự của Lục gia, không có thêm bất kỳ ai khác ở đó.

Mà Cố Ngôn Thanh vừa nói, ông bà ngoại của anh đang sống trên núi...

Nhà ông cụ Lục có một cháu ngoại, là thái tự gia thần bí không ai gặp được của tập đoàn Đằng Thuỵ, nghe nói anh ta đang học tập ở nước ngoài.

"..." Cả người Tần Noãn tựa như có gì đập vào, lập tức phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

Cô lại nhìn qua phía Cố Ngôn Thanh đang ngồi bên ghế lái, sườn mặt khôi ngô tuấn lãng, khoé môi của anh có hơi cong lên, giống như đang vẽ lên một vòng cung, tạo ra nụ cười như có như không.

Tần Noãn nổi giận.

"Cố Ngôn Thanh —!!!"

Thanh âm của cô rất lớn, màn nhĩ của Cố Ngôn Thanh bị đau một trận. Anh vô thức nghiêng đầu tránh xa cô chút, khẽ nói: "Ngoan nào, anh đang lái xe, sẽ nguy hiểm đó."

Tần Noãn: "..."

Tần Noãn nhìn biệt thự sang trọng toạ lạc giữa sườn núi, lại nhìn qua người bên cạnh, sắc mặt xám xịt, "Vậy anh dừng xe, chúng ta nói chuyện!"

"Tới rồi." Cố Ngôn Thanh lái xe lên dốc, đã sớm có người của Lục gia ra mở cổng, anh chỉ trực tiếp lái xe vào.

Sau khi tắt máy, Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn cô, "Em muốn nói chuyện với anh ở chỗ này sao?"

Quản gia và người giúp việc của Lục gia vẫn đang chờ đợi ngoài xe, còn có người bên cạnh xe giúp họ mở cửa.

"..." Khoé miệng của Tần Noãn giật giật, còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã được mở ra.

Quản gia nhìn thấy Tần Noãn rõ ràng hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại bình thường như lúc trước cô vẫn hay đến, nồng nhiệt chào hỏi: "Chào Noãn tiểu thư, đã lâu không gặp. Lão phu nhân vẫn hay nhắc đến cô đấy ạ."

Tần Noãn cười đáp, "Tôi cũng nhớ ông bà nữa, cho nên hôm nay đặc biệt tới thăm hai người một chút. Lúc nãy ở dưới chân núi bị xe thả xuống, đành phải quá giang anh ấy."

Ý của cô chính là, cô không có quan hệ gì với Cố Ngôn Thanh hết!

Một chút cũng không có!!!

Cố Ngôn Thanh mở cửa xe, từ trong xe bước ra, nhướn mày hỏi: "Vậy ra anh chỉ là tài xế cho em đi nhờ thôi hả? Vậy tiền xe đâu?"

Quản gia không hiểu tình huống giữa hai người, vừa nghe vừa mơ hồ.

Không phải lão phu nhân nói là hôm nay thiếu gia đưa bạn gái tới sao?

Bây giờ không thấy bạn gái, chỉ có Noãn tiểu thư tới là thế nào?

Cố Ngôn Thanh đi vòng qua thân xe, khoác cái áo khoác trong tay lên người cô.

Tần Noãn tức giận đến mức muốn hất ra, bị anh cưỡng ép ghì lại, "Em nghe lời nào, nếu không sẽ cảm mạo đấy."

Khoé miệng của quản gia giật một cái, lập tức minh bạch tình huống của hai người, sau đó lật đật chạy lên tầng hai nói việc này cho ông bà cụ Lục.

Lúc Cố Ngôn Thanh đưa Tần Noãn vào nhà, quản gia từ thang máy đi ra, nói: "Lần trước thiếu gia có mang một trò chơi đến, lão gia rất thích, bây giờ vẫn đang chơi với lão phu nhân một ván. Hai người chơi đến cao hứng, cho nên nói thiếu gia và Noãn tiểu thư cứ tự nhiên ạ."

Cố Ngôn Thanh nhìn qua Tần Noãn, "Hẳn là em rất quen chỗ này rồi, không cần câu nệ."

Lúc này, Tần Noãn đã khôi phục lại khuôn mặt tươi cười. Nghe Cố Ngôn Thanh nói vậy, cô gật đầu đáp: "Đúng là rất quen."

Sau đó, cô làm như tuỳ ý hỏi: "Phòng anh ở đâu?"

Thái độ của cô tốt lại làm Cố Ngôn Thanh cảm thấy không ổn. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lên lầu, "Phía Nam tầng hai."

"Có tiện dẫn em tham quan không?" Tần Noãn thân mật khoác lên cánh tay anh.

Cố Ngôn Thanh đưa cô lên lầu, "Anh không thường tới đây ở."

Mở cửa phòng ra, diện tích bên trong rất lớn, thiết kế đơn giản mà tao nhã, không vấy bụi trần, rõ ràng là do mỗi ngày đều có người quét dọn.

Mở cửa sổ thuỷ tính phía Nam ra chính là một khoảng sân thượng. Nếu đứng trên sân thượng, dựa lan can nhìn xuống sẽ thấy được non sông nước biếc xung quanh không sót một cái gì, bên trong rừng cây còn có tiếng chim hót rất thanh thuý nữa.

Trên sân thượng có gió lớn, Tần Noãn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, hai tay đút túi, hất cằm nhìn Cố Ngôn Thanh, "Bây giờ thì anh thẳng thắn để được khoan hồng, hay là kháng cự để bị nghiêm trị?"

Thấy cô bắt đầu tính sổ, Cố Ngôn Thanh dựa lên lan can, hai tay khoanh lại, vẻ mặt không hiểu, "Thẳng thắn gì cơ?"

"Mọi người luôn nói thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ đang du học nước ngoài."

Cố Ngôn Thanh cười, ""Mọi người luôn nói" là ai nói? Là mẹ anh nói với em như vậy sao?"

"..." Hình như dì Lục Tinh chưa từng nói như vậy, chỉ nói là anh còn đang học, mỗi ngày đều không có ở nhà.

Tần Noãn: "Trước đây anh từng nói mẹ anh là công nhân làm ở cảnh khu."

"Để anh đính chính một chút, lời này không phải anh nói mà là em nhé. Chỉ là, tập đoàn Đằng Thuỵ vốn kinh doanh về du lịch và cảnh khu tham quan, xét về bản chất thì không khác nhau là mấy."

"... Anh nói anh là họ hàng xa của trợ lý Thẩm!"

Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, "Trợ lý Thẩm đã phụ giúp mẹ anh rất nhiều năm, quả thật cũng có chút quan hệ thân thích, cho nên chuyện này không tính là gạt em."

"... Vậy anh là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đằng Thuỵ, tại sao không nói cho em biết?"

"Nếu như em hỏi anh rằng: Cố Ngôn Thanh, anh có phải là người thừa kế của tập đoàn Đằng Thuỵ không? Nhất định anh sẽ trả lời là đúng vậy. Nhưng em đâu có hỏi, anh cũng không tự nói làm gì. Nếu không anh lại bị xem là khoe ra với em, cho nên chuyện này cũng không tính là gạt em, cùng lắm chỉ là... khiêm tốn, thức thời."

"..." Cái loại giảo biện này hình như cũng... không sai?

"Nhưng mà —" Tất cả nghi vấn đều bị anh phản bác sạch khiến Tần Noãn rất khó chịu, "Anh là thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ, sao mỗi ngày phải làm thêm bên ngoài? Còn nói với em là thiếu tiền nữa, đồng ý làm tiểu bạch kiểm [4] của em?"

Cố Ngôn Thanh dựa trên lan can, chân dài hơi cong, có hơi phiền muộn, "Anh lập nghiệp không thành công nên mới thừa kế gia sản, áp lực tâm lý lớn lắm."

"..." Tần Noãn không hết giận, giơ chân đạp anh một cái, "Cố Ngôn Thanh!!!"

Một đạp không đủ, cô lại đạp thêm một cái, "Anh trả căn hộ chung cư cho em!"

Cô lại đạp thêm một cú nữa, "Trả xe hơi thể thao nữa!"

Lại thêm một cú nữa, "Thiếu chút nữa anh còn gạt được em một chiếc máy bay tư nhân!!!"

Cổ phần mà ông nội cho cô có tính là gì chứ? Bởi vì tương lai cổ phần của ông cụ Lục và dì Lục Tinh đều của Cố Ngôn Thanh hết!!!

Tập đoàn Đằng Thuỵ cũng là của anh luôn!!!

Cô vẫn luôn tự hỏi sao Cố Ngôn Thanh lại vui vẻ mà chấp nhận làm tiểu bạch kiểm như vậy? Cô cho anh căn hộ chung cư hay cho anh xe hơi thể thao, anh đều thoải mái nhận hết. Hoàn toàn trái ngược với những nam tử chân chính có lòng bảo vệ tự tôn của mình, thật sự trái ngược hoàn toàn.

Bởi vì so với cô, anh còn dư tiền hơn nhiều!!!

Một chút tài sản trong tay của cô nếu phải so với Cố Ngôn Thanh, căn bản là một điểm cũng không sánh nổi.

Tần Noãn càng nghĩ càng giận, lại đạp anh đến mệt. Cô cau mày, "Cố Ngôn Thanh, em tức giận!"

"Anh dỗ em cho tốt vào!"

_____

[1] Cảnh khu: khu vực có nhiều phong cảnh đẹp.

[2] Chung linh dục tú: chỗ khí linh tú nó tụ vào cả đấy (Theo hvdic.thivien.net) - Có thể hiểu là nơi hội tụ tinh hoa đất trời nhé mọi người:v

[3] Danh lam thắng cảnh: một thuật ngữ được sử dụng trong du lịch hiện đại, biểu thị hoặc là cảnh quan thiên nhiên đặc sắc, hoặc là các công trình văn hoá,... (Theo wikipedia.org)

[4] Tiểu bạch kiểm: công tử bột, chàng trai vô dụng, trong một vài hoàn cảnh thì nó được hiểu là trai bao.
Bình Luận (0)
Comment