Ngoan, Đừng Chạy

Chương 77

Đưa cô trở về văn phòng, Cố Tần đem người đặt lên ghế sofa, vuốt lại tóc cho cô: "Anh rót nước ấm cho em?"

Mục Sở nhẹ gật đầu.

Trong văn phòng có bình đun nước, Cố Tần lấy cốc của mình rót nước cho cô, phía sau truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của cô gái nhỏ.

Ngồi xuống ghế bên cạnh, Cố Tần đem cốc nước cho cô: "Cười cái gì?"

Nước âm ấm, Mục Sở bưng lấy uống hai ngụm rồi đặt lên bàn.

Lại nghĩ tới việc vừa rồi, đáy mắt vẫn mang ý cười: "Không có gì, chỉ là lần đầu tiên em thấy anh tức giận."

Cố Tần quản giáo cô và Cố Tích rất nghiêm.

Nhưng thực tế mỗi lần anh tức giận đều nín nhịn, chưa từng giáo huấn người như vậy.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Vì cô.

Cố Tần khẽ nhéo chóp mũi cô một cái, hơi giận: "Còn cười được?"

Nói rồi anh còn xoa nhẹ hai bên thái dương giúp cô, nhẹ hỏi, "Đầu còn đau không?"

"Không đau." Vừa nãy ở dưới kia có chút ồn ào, trong lòng cô khá bực bội, bây giờ an tĩnh lại nên đã tốt hơn nhiều.

"Vậy trước mắt em ở đây nghỉ ngơi, anh xử lý công việc một chút rồi chúng ta về nhà."

Anh nói rồi rướn người tới muốn hôn, Mục Sở nghiêng đầu né tránh, ho hai tiếng: "Em đang cảm, kẻo lây cho anh đấy."

Cố Tần nhướng mày nhìn cô cười: "Em còn rất quan tâm anh?"

Mục Sở bưng ly nước uống một ngụm, nghiêm túc nói: "Đây không phải là muốn anh luôn khỏe mạnh để kiếm tiền nuôi em sao."

"... "

Lúc đứng dậy, Cố Tần thừa dịp cô không chú ý, khẽ mổ vào môi cô một cái.

Mục Sở mở to hai mắt, che miệng lại.

Đã nói cảm cúm sẽ bị lây mà!

Anh cười cười sờ đầu cô: "Ngủ một lát đi."

Cố Tần đi đến bàn làm việc, nhấc điện thoại bàn gọi trợ lý Thẩm đi vào, sau khi bàn giao xong xuôi một số việc liền bật máy tính lên bắt đầu xử lý.

Mục Sở lấy điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện trước đó Cố Tần có gọi cho cô mấy cuộc.

Nhưng vì để chế độ im lặng nên cô không biết được.

Vừa nãy hẳn là dì giúp việc gọi điện cho anh nói mình tới công ty, lại thêm gọi điện thoại không nghe nên mới đi tới phòng tài vụ tìm cô.

Mục Sở ngẩng đầu nhìn qua.

Anh ngồi trước bàn máy tính, đeo cặp kính cận, màn hình máy tính phản chiếu tạo thành lớp ánh sáng xanh phản quang trên mặt kính.

Anh làm việc rất chuyên chú, đôi tay thon dài gõ bàn phím, phát ra âm thanh yếu ớt.

Nhìn rất có cảm giác mặt người dạ thú.

Màn hình điện thoại chợt sáng, Mục Sở cúi đầu, là Cố Tích gọi tới.

Sợ làm ồn đến anh, cô đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.

Tay vừa chạm tới chốt cửa, phía sau truyền đến thanh âm miễn cưỡng của Cố Tần: "Em đi đâu đấy?"

Mục Sở quay đầu, chỉ chỉ vào điện thoại: "Điện thoại của Tích Tích."

Cố Tần nhìn sang, dặn dò cô: "Sát vách có phòng nghỉ, em đừng ra nơi có gió, coi chừng lại cảm lạnh."

Phòng nghỉ sát vách không có ai, Mục Sở đi vào rồi đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ sát đất.

Ánh hoàng hôn buổi chiều tà chiếu xuống người ấm áp đến lạ.

Cố Tích đã cúp máy, cô bèn gọi lại.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh: "Vừa nãy cậu làm gì mà không nghe điện thoại thế? Không phải đã tan làm rồi sao?"

"Lúc nãy tớ đang ở văn phòng anh cậu, sợ quấy rầy anh ấy làm việc." Mục Sở thành thật.

"Hả?" Cố Tích ngửi được chút gì, hỏi, "Giọng cậu làm sao lại nghẹt thế? Ốm?"

"Cảm vặt thôi, không nghiêm trọng."

"Tớ nhìn dự báo thấy thành phố A nhiệt độ giảm sâu, nhớ chú ý mặc ấm đấy, sao lại để mình bị cảm? Chắc chắn là ông anh tớ không chăm sóc tốt cho cậu, lát nữa để tớ thay cậu nói anh ấy một trận."

"Không có, chỉ cảm vặt bình thường thôi, đã ổn rồi." Mục Sở không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi cô nàng, "Công việc cậu bên kia thế nào? Mệt không?"

Cố Tích học đại học ba năm ở Anh quốc, bây giờ đã tốt nghiệp.

Bởi vì ngành học của Doãn Lê Hân kéo dài bốn năm, vậy nên cô nàng tạm thời ở lại bên kia với cậu ta, tìm một công việc chụp ảnh.

Nhắc đến việc này, Cố Tích ngừng một chút, nói: "Cậu biết người tớ chuẩn bị chụp là ai không?"

Cố Tích nói như vậy, thì người đó chắc hẳn là Mục Sở biết.

Nghe ngữ khí của cô nàng, Mục Sở nghĩ đến một người, không quá chắc chắn hỏi: "Tạ Tu Lâm à?"

"Ừ." Cố Tích gật đầu, "Anh ấy đến Anh quốc, vừa rồi mới mời tớ uống cà phê, tớ cũng không biết nói chuyện gì nên lấy cớ tới phòng rửa tay gọi điện thoại cho cậu."

Mục Sở há hốc mồm, không nói chuyện.

"Anh ấy nhìn tiều tụy rất nhiều." Cố Tích phối hợp nói, "Hai năm trước công khai tình cảm, nhưng mà fan quá điên cuồng, mấy năm nay phải chịu áp lực dư luận lớn nên đã chia tay hai tháng trước rồi."

Mục Sở không chú ý tới mấy tin tức giải trí nên cũng không chú ý qua.

Trầm mặc trong giây lát, cô hỏi: "Mấy năm này cậu còn chú ý tới anh ấy?"

"Không có, lướt weibo tình cờ thấy tên anh ấy, nên nhìn thêm vài lần thôi." Cố Tích tựa ở trên bồn rửa tay, thở dài, "Sở Sở, lúc trước tớ quyết định buông tay đã tự nói với mình, sau này mình chỉ cần sống thật hạnh phúc là được. Nhưng bây giờ thấy anh ấy như vậy, tớ có chút khó chịu."

"Cậu..."Mục Sở muốn nói rồi lại thôi.

Thấy cô hiểu lầm, Cố Tích giải thích: "Không phải tình yêu nam nữ, chỉ là cảm thấy, một người đối xử rất tốt với mình lúc bé, người luôn tỏa sáng chói mắt, sống dưới ánh đèn hào quang hẳn là vĩnh viễn nên lấp lánh, được người người yêu mến như vậy. Vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Sự nghiệp không bằng lúc trước, tình yêu cũng vụt mất."

"Cậu nhớ không, ngày bé anh tớ chiều cậu, còn anh Tu Lâm che chở tớ. Tớ thích cái gì đều không cần mở miệng, anh ấy cũng có thể phát giác ra, lần gặp mặt tiếp theo sẽ đem nó tặng cho tớ."

"Người tốt như vậy, không nên có được hạnh phúc sao?"

Mục Sở suy tư, trấn an cô nàng: "Tạ Tu Lâm xuất thân từ gia đình có điều kiện, ở trong ngành giải trí hỗn loạn nhiều năm như vậy cũng thuận buồm xuôi gió, có lẽ vượt qua lần này, anh ấy sẽ ngày càng tốt hơn."

"Vậy sao?"

"Ừ, chắc là vậy." Mục Sở bắt đầu bịa chuyện, "Cậu nhìn tớ với anh cậu năm đó, cũng long đong lận đận một hồi. Còn cậu năm nghỉ hè lớp 11, sau khi kết thúc buổi hòa nhạc của Tạ Tu Lâm khóc thương tâm như vậy. Là người ai cũng phải trải qua một quãng thời gian khó khăn, nhất là chuyện tình cảm, hoặc lúc trẻ, hoặc khi tuổi đã già. Đường lận đận tình duyên của Tạ Tu Lâm có lẽ tới tương đối trễ, chỉ cần vượt qua là tốt rồi."

Nghe Mục Sở nói hươu nói vượn như thế, Cố Tích vậy mà cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng cũng dễ chịu như vậy: "Ừ, sau này anh ấy hẳn sẽ hạnh phúc hơn."

Nói đến đây, Cố Tích nhớ lại cái gì, có chút hoảng: "Nếu vậy thì Doãn Lê Hân hình như còn chưa trải qua chuyện lận đận nào, lỡ sau này anh ấy cũng gặp phải chuyện hỏng bét như thế này thì sao? Lúc đấy tớ càng thấy trong lòng khó chịu hơn bây giờ."

"..."Mục Sở bị sặc một hồi, ho khan vài tiếng, "Chị gái à, chị ở nước ngoài bị ngốc luôn sao?"

"Có lý mà?"

"Doãn thiếu gia năm cấp ba theo đuổi cậu ba năm còn chưa đủ? Cậu còn muốn cậu ta tổn thương về tình cảm nữa? Nếu cậu không chia tay thì cậu ta hỏng bét kiểu gì được?"

... Đúng nhỉ!

Cố Tích như vừa tỉnh ra từ trong mộng: "Sở Sở, cậu nói có lý ghê!"

Mục Sở thở dài: "Ngốc quá, đi tìm Doãn thiếu gia nhà cậu ngủ một giấc đi, mấy kiểu đau buồn này không hợp với cậu đâu, phí đầu óc."

Cố Tích: "Bên này đang là buổi trưa."

Mục Sở đổi giọng: "Vậy hai người các cậu ngủ trưa đi."

"..."

Cố Tích nhẫn nhịn nửa ngày, trả lời một câu: "Cậu muốn đi ngủ với ông anh tớ thì cứ nói thẳng, còn quanh co lòng vòng tìm cớ cúp điện thoại tớ làm gì."

Mục Sở ở một mình trong phòng nghỉ, lúc nói chuyện để điện thoại ở trên chân, bật loa ngoài.

Cố Tần đúng lúc đẩy cửa đi vào, lời nói cuối cùng của Cố Tích thuận thế bay vào tai anh.

Mục Sở giật mình, trực tiếp cúp máy.

Hai giây sau, ngẩng đầu lên cười với anh: "Anh làm việc xong rồi?"

Cố Tần đi tới, mày nhướng nhẹ, cúi người xích lại gần cô: "Vừa nãy Cố Tích nói gì?"

"Cậu ấy bảo –" Mục Sở mặt không đổi sắc, "Em bị ốm thì phải đi ngủ sớm."

"Thật sao?"

Mặt Mục Sở nóng lên, rất đứng đắn gật đầu: "Đúng vậy."

Cảm giác gương mặt đẹp trai kia đang tiến sát lại gần, hô hấp Mục Sở trì trệ quay đầu né tránh.

Chóp mũi anh cọ qua mặt cô, có chút ngứa.

"Em đang ốm, anh không được bắt nạt em."

Cố Tần nhịn không được cười một tiếng: "Sao lại thành bắt nạt em rồi?"

Anh vẫn sáp vào cô rất gần, hô hấp nhè nhẹ phả vào mặt.

Mục Sở bình tĩnh mở miệng: "Em vốn bị nghẹt mũi, anh cố ý câu dẫn như vậy, em sẽ khẩn trương hô hấp không được, hít thở không thông."2

Cố Tần: "... "

Anh không đùa cô nữa, kéo người đứng dậy: "Đi thôi, về nhà,"

Thời gian vẫn còn sớm, trong công ty vẫn có không ít người.

Cố Tần một đường nắm tay cô đi tới sảnh lớn, có người lễ phép chào hỏi, anh cũng đáp lại.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Mục Sở không mấy thoải mái, chủ động nắm chặt tay anh.

Lái xe đã đỗ xe trước sảnh, Cố Tần mở cửa sau cho cô.

Trên đường về, Mục Sở mới nhớ tới: "Xe của em còn để dưới nhà xe."

"Cứ để đó đi, cũng không gần dùng gấp." Cố Tần dựa người vào ghế, tự nhiên ôm cô vào trong ngực, nhìn đồng hồ một chút, "Về nhà là đến giờ uống thuốc rồi, tối nay ngủ sớm một chút."

Mục Sở khẽ giật mình, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của Cố Tích vừa rồi.

Cảm giác được cô gái trong ngực có điểm bất thường, Cố Tần rủ mắt xuống, trên mặt mang ý cười, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Nghĩ gì thế? Dưỡng bệnh thật tốt, tối nay không làm em."

"... "

- -

Lúc về nhà dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, vẫn chiếu cố tới sức khỏe Mục Sở như cũ, rất là thanh đạm.

Sau bữa ăn, Cố Tần lại giám sát cô uống thuốc.

Mục Sở muốn tắm, nhưng Cố Tần không cho, sợ cô bệnh càng thêm bệnh, cuối cùng đành thành thành thật thật lên giường nằm ngủ.

Thời gian vẫn còn sớm, Mục Sở căn bản là ngủ không được, tựa ở đầu giường lướt điện thoại.

Cố Tần từ phòng tắm đi ra, tịch thu điện thoại của cô, hỏi: "Không phải nói em nghỉ ngơi sớm sao, còn nhìn điện thoại?"

Anh để điện thoại ra ngoài tầm với của cô, ánh mắt rơi vào bàn tay Mục Sở, nắm chặt: "Nhẫn em để ở đâu rồi?"

Mục Sở dừng hai giây, chỉ chỉ vào bàn trang điểm: "Dưới ngăn kéo."

Cố Tần lấy nhẫn ra, đặt ở nơi đầu giường: "Ngày mai em nhớ đeo đấy."

Nói rồi chợt bổ sung, "Cũng không đeo được bao lâu."

Mục Sở mở to mắt: "Vì sao?"

Cố Tần cười ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Về nhà ăn Tết rồi đính hôn, tới lúc đó chúng ta đổi cái mới."

- -

Mục Sở ở nhà dưỡng bệnh ba ngày mới trở lại Đằng Thụy đi làm, lần này cô thành thật đeo nhẫn vào.

Trên dưới công ty lập tức cung kính với cô rất nhiều.

Lý Tiêu Lăng không còn hướng dẫn cô nữa, mà là Quý Uyên trực tiếp phân nhiệm vụ.

Giống như Cố Tần đã đặc biệt thông báo, Quý Uyên cũng không để cô nhàn rỗi, chỉ trừ việc không làm mấy chuyện chạy vặt ra, còn lại hết thảy đều như cũ.

Trong văn phòng, các đồng nghiệp đều khách khách khí khí.

Những chuyển biến này vốn là trong dự liệu, Mục Sở mới đầu có chút khó chịu, nhưng cũng chầm chậm thích ứng.

Mùa đông ở thành phố A tới muộn.

Ở thành phố C tuyết đã sớm rơi được mấy trận lớn, thành phố A lại không lạnh như vậy, cây cối vẫn xum xuê như trước, không thấy chút nào tiêu điều.

Ngày hôm nay hết giờ làm, Mục Sở đi tới phòng làm việc Cố Tần như cũ, chờ anh xong việc rồi cùng về nhà.

Trực tiếp đẩy cửa đi vào, Cố Tần đang đứng nơi cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại.

"Năm nay sẽ về sớm, lễ phục đính hôn cũng nên để Sở Sở trở về tự mình chọn." Cố Tần nghe được động tĩnh, giơ điện thoại nhìn qua, lại nói, "Con xử lý xong mấy hạng mục này là sẽ về, tầm khoảng vài ngày nữa."

Bên kia lại còn dặn dò gì, anh gật gật đầu rồi cúp điện thoại.

Mục Sở đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu hỏi anh: "Mấy ngày nữa rồi về á?"

Còn chưa đến tháng Chạp đâu.

Cố Tần cất điện thoại, ôm lấy cô: "Lễ đính hôn mẹ anh với dì Mục đã lo liệu gần xong rồi, chúng ta về sớm một chút, xem qua có gì không hài lòng còn có thời gian thay đổi."

Mục Sở có chút xấu hổ: "Bác Cố với mẹ em chuẩn bị vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì."

Cô cụp mắt xuống, mang theo chút ngượng ngùng, càng thêm kiều mị.

Cố Tần nắm chặt eo thon của cô, dùng thanh âm trầm thấp hỏi: "Chờ đến lúc đính hôn, anh là gì của em?"

Gò má Mục Sở ửng đỏ, lúc nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh, thần xui quỷ khiến nói ra danh xưng có chút đặc biệt: "Vị hôn phu –"

Lời còn chưa nói xong, anh đã dùng sức hôn cô, đem những lời cuối cùng nuốt xuống.
Bình Luận (0)
Comment