Ngoan, Đừng Chạy

Chương 85

Cố Tích lúc đầu chỉ muốn ngồi ở bậc thang chơi game để tâm tình bình tĩnh lại, không ngờ gặp phải Doãn Lê Hân, cảm xúc ngược lại càng hỏng bét.

Cô trở về lớp học, đem những phiền muộn trong lòng đổ cho việc mình chưa kịp nói lời xin lỗi với Doãn Lê Hân nên mới băn khoăn.

Mở vở ra, tự học từ mới tiếng Anh để chính mình bình tĩnh trở lại.

Không bao lâu sau, chuông tan học vang lên.

Trong lớp thế mà không ai động đậy, tất cả đều yên tĩnh.

Cố Tích cảm thấy kỳ quái, vừa ngẩng đầu một cái, chợt phát hiện mọi người đều đang chăm chú nhìn mình –

Cảm thấy được có chút không thích hợp, Cố Tích thuận thế nhìn qua, liền thấy Doãn Lê Hân đứng ngay ngoài cửa sổ.

Mọi người trong lớp đều đang nhìn anh.

Hình như cảm thấy việc gây chú ý như thế này không có ảnh hưởng gì, sắc mặt anh vẫn bình thường, nhìn không ra nửa điểm dị dạng.

Dáng người cao lớn thẳng tắp, thần sắc kéo căng, cặp mày nồng đậm nhíu lên, bình thường đã nhìn khá dữ, bây giờ thêm vết thương nơi thái dương càng thêm hung ác nham hiểm, không ai dám trêu chọc.

Không ngờ tới anh sẽ đến, Cố Tích ngây ngốc ngẩng đầu.

Lúc chạm phải ánh mắt anh, cô nhìn thấy Doãn Lê Hân đứng bên ngoài mở cửa sổ ra.

Khi nói chuyện thanh âm rất nhạt, khác hẳn so với vẻ cà lơ phất phơ lúc theo đuổi cô, lạnh như băng, không có chút nhiệt độ: "Ra đây."

Ngoại trừ anh trai, chưa có người nào dám dùng ngữ khí ra lệnh này nói chuyện với cô.

Dựa vào tính tình ngày xưa của Cố Tích, cô hẳn đã treo đầu Doãn Lê Hân lên mắng xối xả một trận.

Nhưng hôm nay có lẽ là do cảm giác áy náy trong lòng, cô đặc biệt ngoan ngoãn, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Người còn chưa đứng vững, tay đã bị anh kéo đi, nhanh chân bước tới góc cầu thang ban nãy.

Bởi vì là thời gian tan học, lúc này ở đây có mấy người đang đứng trò chuyện, nhìn thấy Doãn Lê Hân và Cố Tích, tất cả đều im bặt.

Doãn Lê Hân dùng ngữ khí vừa lễ phép vừa bá đạo nói: "Cho mượn chỗ này một chút, cảm ơn."

Trong giây lát, tất cả mọi người đều tự giác lui đi.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Tích: "... "

Doãn Lê Hân dắt cô xuống mấy cái bậc thang, dừng lại nơi ngã rẽ.

Buông tay cô ra: "Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Cố Tích vốn là có lời muốn nói, nhưng đột nhiên bị anh hỏi như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Môi mỏng mấp máy mấy lần, không có lên tiếng.

Anh tựa hồ rất không có tính nhẫn nại, mày nhíu lại, ánh mắt dời sang chỗ khác, đè nén cảm xúc nhàn nhạt nói: "Mười giây, có thì nói, không có thì đi."

"10, 9, 8, 7... "

"6, 5,..."

Càng đếm về sau, thanh âm anh càng lạnh lùng đến cực hạn.

"4."

"3."

"2."

...

Cố Tích cũng không biết mình vội cái gì, trong một giây này, anh không ngừng đếm khiến cô luống cuống.

Càng hoảng, đầu óc càng trống rỗng.

Số "1" cuối cùng rơi xuống, cô vẫn chưa lên tiếng.

Mặt trời bị tầng mây che chắn, chỗ rẽ nơi bậc thang cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm.

Ánh mắt Doãn Lê Hân trầm xuống, anh không nhìn cô, tự giễu cười một tiếng, sải bước đi lên lầu.

Nhìn chằm chằm bóng lưng anh, Cố Tích hậu tri hậu giác nhớ tới mình muốn nói cái gì: "Ngày nghỉ hè hôm đấy, tâm tình tôi không tốt, không phải cố ý."

Bước chân Doãn Lê Hân dừng lại, vẫn quay lưng về phía cô: "Vừa nãy sao lại không nói? Có phải tôi không tìm cậu thì cậu sẽ không chủ động nói với tôi?"

"Tôi vốn muốn nói xin lỗi." Cố Tích biện minh cho mình, dừng một chút, thành thật trả lời, "Nhưng sắc  mặt cậu vừa nãy có chút dọa người, tôi không dám."

Bình thường Cố Tích cũng không sợ anh, nhưng lần này là việc mình làm sai, lại đối mặt với vẻ mặt lạnh băng kia, trong lòng quả thực e sợ.

Doãn Lê Hân chậm rãi quay người, nhìn về phía Cố Tích.

Cô gái nhỏ cúi đầu thấp xuống, một bộ dáng thành tâm nhận lỗi.

"Không gạt tôi?" Anh xác nhận lần nữa.

"Không có."

Khóe môi Doãn Lê Hân dần cong lên.

Anh bước đến trước mặt cô, bàn tay đặt trên đỉnh đầu khẽ dùng sức, làm cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình.

"Có câu này của cậu." Doãn Lê Hân cúi người xuống, chỉ chỉ vào vết thương nơi thái dương, "Chỗ này đau không uổng."

Cố Tích, cậu biết không.

Chỉ cần cậu xuống nước một chút, lỗi sai dù lớn hơn nữa tôi cũng có thể tha thứ.

Chỉ cần cậu chủ động một chút, mọi việc tôi làm vì cậu đều đáng giá, cũng luôn cam tâm tình nguyện.

Doãn Lê Hân cảm thấy mình điên rồi.

Học trường này, gặp phải cô gái này, hoàn toàn điên rồi!

Mi mắt Cố Tích run rẩy mấy lần, lúc này mới nhìn thấy, trên tay phải anh cũng quấn băng gạc.

Có lẽ là vết thương bị hở, trên băng gạc nhuốm đầy máu, nửa bàn tay đều đỏ rực, nhìn thấy mà giật mình.

"Tay cậu cũng bị thương?"

Doãn Lê Hân đút tay vào túi, điềm nhiên như không có việc gì: "Về lớp đi."

Cố Tích đứng không nhúc nhích, còn nhìn chằm chằm cánh tay anh giấu đi: "Bị sao thế? Phải tới phòng y tế sát trùng thay băng."

Cô rất ít khi nhẹ giọng nói chuyện với anh như vậy, Doãn Lê Hân cảm thấy, đây giống như mình đang bị ảo giác.

"Cậu cũng sẽ quan tâm tôi sao?"

Anh nâng cánh tay trái, lòng bàn tay tới gần gương mặt tinh xảo của cô, muốn nhẹ nhàng đụng vào.

Nhịp tim Cố Tích đình trệ, nghiêng đầu né tránh, trấn định nói: "Tôi nghe nói, cậu bởi vì tôi mà đánh nhau với Lộ Thương, cho nên mới bị thương."

Cánh tay Doãn Lê Hân giữa không trung cứng ngắc một hồi, anh thu tay về, khôi phục lại bộ dáng vô lại trước đây: "Sau đó thì?"

Cố Tích khẽ cắn môi, nắm lấy góc áo đồng phục anh kéo đi xuống dưới lầu.

Giờ tan học, không ít học sinh lui tới đi lại, mọi người nhìn qua một màn này, ý vị bát quái trong mắt không chút che giấu.

Việc Doãn Lê Hân theo đuổi Cố Tích không phải là bí mật gì.

Nhưng ai cũng biết, Cố Tích vốn tâm cao khí ngạo, rất khó theo đuổi, hơn một năm rồi hai người vẫn không có kết quả.

Cảnh tượng hài hòa như hôm nay, vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Cố Tích đi trước, áo Doãn Lê Hân bị cô kéo lấy, ung dung theo ở phía sau, khóe môi tự nhiên cong lên.

Ánh mắt anh từ đầu tới cuối chỉ rơi trên người Cố Tích, cũng chỉ vì cô mà cười.

Ánh nắng vàng tươi vẩy xuống, thân ảnh hai người như phát sáng, một đôi nam thanh nữ tú, đẹp như bức tranh màu nước rực rỡ được phác họa tỉ mỉ.

Đi ra khỏi tầng dạy học, trên đường tới phòng y tế, Cố Tích đang chạy càng phí sức, cảm giác anh cơ hồ không chút nhúc nhích, chỉ mình kéo rồi mới đi.

Cô dừng lại, quay đầu: "Nhanh cái chân lên chút được không, sắp tới giờ vào lớp rồi."

Doãn Lê Hân tựa như nghe được chuyện nào đó vô cùng buồn cười: "Cậu còn sợ trễ giờ lên lớp?"

Cố Tích: "... "

Doãn Lê Hân tiếp tục ì à ì ạch, muốn ở với cô lâu thêm một chút, Cố Tích nhìn tay anh đột nhiên nổi giận: "Cậu không muốn tới phòng y tế thì tôi về lớp đây. Có đi thì cũng đi nhanh chút, không nhìn thấy đang chảy máu sao?"

Cô nhìn thôi cũng thấy đau, mà tên này bị sao vậy, cứ lằng nhà lằng nhằng!

Nhìn dáng vẻ bỗng nhiên xù lông của cô, Doãn Lê Hân ngược lại cười nhẹ một tiếng.

Thấy Cố Tích trừng mình một cái, anh thu lại ý cười, thần sắc hiếm khi nghiêm túc: "Thật sự không có một chút cảm giác gì với tôi?"

Đầu ngón tay Cố Tích không hiểu sao nóng rực, thả góc áo của anh ra.

Cô cố gắng trấn định lại đáy lòng đang lộn xộn của mình, trong đầu hiện lên một cặp mắt ôn nhu lưu luyến.

Giống như bắt được cái gì, cô bình tĩnh trở lại, khẳng định nói: "Không có."

Khóe môi Doãn Lê Hân nhẹ giương lên: "Tôi không tin."

Anh cúi người, gương mặt đẹp trai soái khí tới sát cô, trong giây lát, chóp mũi hai người cơ hồ muốn đụng nhau.

Cố Tích cả kinh, hô hấp như ngừng lại, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ: "Cậu, làm gì đấy?"

Doãn Lê Hân vẫn còn tiếp tục thử tới gần thăm dò, thanh âm dần thấp xuống: "Tôi nghiệm chứng một chút."

Chóp mũi đụng nhau, điểm tiếp xúc dần thân mật, khoảng cách giữa môi cũng ngày càng kéo gần.

Cố Tích nhắm mắt, bối rối buột miệng: "Doãn Lê Hân, tôi có người mình thích rồi!"

Cô đã có người mình thích.

Mặc dù, người ấy hình như không thích cô.

Thế nhưng, cô không muốn từ bỏ, lại còn nghĩ kiên trì thêm một chút.

Cô muốn dũng cảm một lần, đợi mình tròn mười tám tuổi liền tỏ tình với người ấy.

Nhưng trong lòng vẫn không biết, anh có thể đợi cô trưởng thành hay không.

Mỗi sớm cô tỉnh lại, nguyện vọng lớn nhất chính là: Hôm nay anh Tu Lâm vẫn chưa muốn tìm bạn gái.

Cô thích Tạ Tu Lâm, không phải Doãn Lê Hân.

...

Cảm giác được lòng bàn tay xẹt qua khóe mắt mình, Cố Tích không mở mắt, nghe được thanh âm Doãn Lê Hân truyền đến bên tai: "Có người thích, cậu còn khóc cái gì?"

Cố Tích mở mắt ra, tầm mắt có chút mơ hồ, mới nhận ra mình thế mà rơi lệ.

Tại sao lại khóc?

Chính cô cũng không biết.

Doãn Lê Hân nhìn nước mắt trên lòng bàn tay mình, khóe môi vẫn cong lên, ý vị không rõ nỉ non: "Tôi biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu khóc."

Lại còn là vì người đàn ông khác.

"Đi thôi, không phải đưa tôi tới phòng y tế sao?" Anh đứng thẳng người, dẫn đầu đi lên phía trước.

Cảm giác cô giống như không nhúc nhích, Doãn Lê Hân dừng lại, nhìn về sau, vẫn là thái độ cù bất cù bơ thường ngày: "Làm sao, có người thích thì muốn mặc kệ tôi?"

Anh đem cánh tay chảy máu cho cô nhìn, nhắc nhở, "Vì cậu mới bị thương đấy!"

Cố Tích đưa tay lau nước mắt, đi theo sau, nhỏ giọng phản bác: "Mặc kệ cậu bao giờ."

Đi thẳng đến phòng y tế, hai người không nói chuyện lại.

Sau khi thay băng gạc, trên đường trở về lớp, Cố Tích lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt kia: "Tay còn đau không?"

Doãn Lê Hân không trả lời mà hỏi lại: "Nếu có đau thì sao?"

Anh đưa tay tới, "Cậu muốn thổi cho tôi?"

Cố Tích: "... "

Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Doãn Lê Hân kiên trì chở cô thổi: "Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy, vết thương rất nghiêm trọng, cậu nói xem có đau không? Đương nhiên là rất đau."

Cố Tích nghĩ đến vừa nãy bác sĩ đem băng gạc mở ra, hình ảnh máu thịt be bét kia.

Bác sĩ còn mắng Doãn Lê Hân một trận, hỏi anh làm kiểu gì mà để vết thương thành như vậy.

Doãn Lê Hân lúc ấy cũng không có trả lời, lúc bôi thuốc không rên một tiếng, mày còn không nhíu lại.

Nhưng Cố Tích nhìn thôi cũng thấy đau.

Biết anh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cô cúi lại gần tay Doãn Lê Hân, tùy tiện thổi nhẹ phù phù hai lần cho qua: "Thổi rồi."

Nhìn cô khẽ bĩu môi, Doãn Lê Hân được voi lại đòi Hai Bà Trưng: "Ngày mai cậu giúp tôi bôi thuốc, thuận tiện thổi thêm một chút?"

"... "

Cố Tích phát hiện việc cô nói mình có người thích căn bản không có tác dụng với Doãn Lê Hân.

Anh hiển nhiên không có ý tứ muốn từ bỏ.

"Cậu định theo đuổi tôi tới khi nào?" Cố Tích chủ động hỏi, không muốn dây dưa không rõ.

Doãn Lê Hân cong môi: "Tới khi cậu đồng ý."

"Nhưng tôi đã bảo là –"

"Thế thì sao?" Doãn Lê Hân ngắt lời cô, giống như không để trong lòng, cười cười, "Cậu trông cậy vào việc yêu đương với người mình thích? Vậy cứ thử một chút."

Anh lại gần, nói rõ ràng rành mạch từng chữ bên tai cô: "Nhìn ông đây chơi chết hắn."

"... "

Cố Tích còn chưa kịp nổi giận, liền nghe được thanh âm của anh tựa như còn mang theo điểm nghiêm túc: "Cố Tích, người đàn ông làm cậu khóc, anh ta không xứng với cậu."
Bình Luận (0)
Comment