Các bạn đang đọc truyện Ngoan, Đừng Chạy – Chương 13 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Chanh
Điền Hành như có điều suy nghĩ: “Tính ra mà nói, em gái Mục Sở của chúng ta cũng sắp trưởng thành rồi nhỉ, đầu xuân năm sau là vừa tròn mười tám.”
Vừa nói anh ta vừa xịch cái ghế lại gần Cố Tần, chống cằm: “Cậu chuẩn bị gì chưa, hoặc là, có ý gì không?”
Cố Tần ngoảnh mặt làm ngơ, mí mắt không thèm nhấc lên nhìn cậu ta một cái.
Điền Hành thở dài một tiếng, lộ ra vài phần đồng tình với anh: “Cũng đúng, cậu mà có ý thì cũng chả có tác dụng gì, dù sao cũng là gánh nặng đường xa.”
Cố Tần rốt cục cũng ngẩng đầu lên: “Cậu có ý gì?”
Điền Hành ngả người về sau, tựa lưng vào thành ghế, ngón tay gõ gõ nhẹ theo tiết tấu trên mặt bàn: “Chú Mục không thoải mái chứ sao. Con gái bảo bối của người ta, vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích học tập cũng xuất sắc, muốn tìm kiểu người nào mà chẳng được? Làm như có mỗi cậu là được ấy.”
Cố Tần nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn lại chính mình: “Tôi như vậy cũng không được sao?”
“Vấn đề là tuổi cậu lớn hơn con gái nhà người ta quá nhiều, đây gọi là trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết đấy.”
“Bốn tuổi mà cũng là rất nhiều à?” Cố Tần xem thường.
Điền Hành uốn nắn anh: “Chính xác là 4 năm 7 tháng, làm tròn lên thì nói cậu lớn hơn cô ấy năm tuổi cũng không sai đâu.”
“Bốn tuổi là bốn tuổi, ai cho cậu cái quyền làm tròn lên năm thế?”
Điền Hành cười ra tiếng: “Hahahaha, bản thân cậu nghe xong cũng thấy gấp đi, cùng tôi tranh luận về vấn đề này có ngây thơ không cơ chứ.”
“… “
Điền Hành lướt qua đề tài này, nói đến vấn đề chính: “Kỳ thật hôm nay tôi đến đây là có việc muốn nhờ cậu.”
Cố Tần lườm cậu ta, vẻ mặt”có việc nhờ vả mà còn trưng ra thái độ như vậy?”
Điền Hành cười cười: “Là vầy, tôi có một người bạn học bên thiết kế kiến trúc, vừa vặn đã tốt nghiệp, cậu có thể hay không tranh thủ giúp cậu ta có một cơ hội tham gia phỏng vấn cho tập đoàn Đằng Thụy?”
Tập đoàn Viễn Thương của cậu Cố Tần là trùm trong giới bất động sản, bây giờ đang là mùa tốt nghiệp, không ít sinh viên chen nhau để được vào đây thực tập, tìm việc làm.
“Sao không theo trình tự mà làm?”
“Theo trình tự cũng không phải là không thể, nhưng mà lúc học phổ thông cậu ta có chút thất thường, giờ nộp CV không khác gì đá chìm đáy biển. Nghe nói bộ phận thiết kế toàn là nhân tài, trình độ cao ngất, người thì thạc sĩ, kẻ thì đi du học về chen chúc nhau vào, bạn của tôi như vậy, chắc chắn là bị loại ngay từ vòng đỗ xe.”
Cố Tần nghĩ nghĩ: ” Bộ phận thiết kế của Viễn Thương thuộc quyền quản lí của dì Mục, cậu nói ba cậu tìm bác Mục không phải tốt hơn sao, hoặc là đi tìm Sở Sở, tìm tôi làm gì?”
“Có sao đâu, dù gì Viễn Thương cũng thuộc sản nghiệp của ông cậu nhà cậu đấy thôi, giờ cậu đi tìm dì Mục nói chuyện, chắc chắn dì ấy sẽ nể mặt cậu, so với đi nói chuyện với bác Mục hay Sở Sở thì cách này nhanh gọn lẹ hơn nhiều.”
“Hôm nay lúc qua nhà Sở Sở có nghe thím Trương nói hình như dì Mục đang ốm, bây giờ đi thì không thích hợp lắm.” Cố Tần trầm ngâm, nói. “Cuối tuần tôi định qua thành phố A khảo sát hạng mục thủy lợi một chút, nếu cậu không vội thì cứ chờ tôi về rồi lúc đấy đi gặp dì Mục nói chuyện. Đại khái —“
Anh suy nghĩ thời gian một chút: “Tầm thứ tư sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”
“Mà tôi cũng không nói chắc trước được, chỉ có thể nhờ dì Mục cho cậu ta cơ hội phỏng vấn thôi, còn được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của cậu ta rồi.”
Điền Hành ra dấu OK: “Không thành vấn đề.”
– ———–
Kì thi cuối kì diễn ra trong hai ngày, thứ ba và thứ tư.
Buổi thi thứ nhất, Mục Sở ngồi ở phòng thi số một, phía sau cô là Thẩm Diệp.
Bài thi môn toán kết thúc, Thẩm Diệp nhìn qua Mục Sở, muốn nói rồi lại thôi.
Trùng hợp có nữ sinh vây quanh: “Mục Sở, Thẩm Diệp, câu cuối cùng tớ giải không ra kết quả, đáp án nào vậy?”
Mục Sở cùng Thẩm Diệp trầm ngâm một lúc, gần như đồng thời lên tiếng: “D”
Thấy bọn họ nhất trí đưa ra đáp án giống nhau, nữ sinh kích động giậm chân: “CMN thế mà tớ đoán trúng. Tớ không giải ra, chỉ thấy đáp án D khá hợp lí liền lụi luôn, thế mà cmn lại đúng.”
Cũng có vài người lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hiển nhiên không chọn đáp án này.
Về sau lại có vài người tới hỏi đáp án, hai người đều đưa ra đáp án giống nhau, mọi người đều thống nhất đây chính là đáp án chuẩn.
Một lúc sau đám người mới tản hết đi, thấy Mục Sở đứng dậy định đi, Thẩm Diệp đứng lên: “Mục–“
“Sở Sở!” Cố Tích đứng ở cửa phòng thi vẫy vẫy tay với cô. “Đi thôi, đi ăn cơm, tiện thể nói về đề toán sáng nay luôn.”
Mục Sở ứng tiếng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Thẩm Diệp mấp máy môi, bức thư xanh nhạt vừa đưa ra lại một lần nữa để vào túi.
Đúng lúc anh em tốt của cậu tới, một tay khoác lên vai cậu: “Người anh em, mới thi buổi đầu tiên thôi mà cậu đã không giữ được bình tĩnh vậy à?”
Thẩm Diệp không nói gì.
Cậu ta biết cậu thích Mục Sở, cho nên đoạn thời gian trước có khuyến khích cậu viết thư tình cho cô, nói nếu như Mục Sở đồng ý, nghỉ hè năm nay vừa lúc là dịp thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Kỳ thật Thẩm Diệp vốn là muốn thi xong Đại học mới tỏ tình, bây giờ anh em tốt của cậu lại nói vậy, đột nhiên lại chờ không nổi nữa.
Tâm như bị ai đó cào loạn, ngứa ngáy.
Cuối cùng cậu quyết định, nhân lúc thi cuối kì hai người ngồi cùng một phòng, đem thư tình đưa cho cô.
Bởi vì việc này mà cậu khẩn trương từ sáng đến giờ, suy nghĩ lung tung, lãng phí rất nhiều thời gian, đề thi toán vừa rồi còn suýt chút nữa là làm không xong.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
– ———
Bình thường Mục Sở sẽ không ở trong phòng thi, đến mức dù đã thi xong mấy môn mà Thẩm Diệp vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với cô.
Phong thư trong túi bị cậu hết cầm lên rồi lại buông xuống, đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Mãi đến lúc thi môn cuối cùng, trước khi thi khoảng ba phút, trong phòng thi yên tĩnh, Thẩm Diệp lấy hết dũng khí gọi tên cô.
Mục Sở nghe tiếng quay đầu lại nhìn cậu: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Diệp khẽ mím môi, nhẹ nói: “Thi xong đợi tớ một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Mục Sở hơi bất ngờ một chút, nhẹ gật đầu.
Giám thị đứng trên bục gõ gõ vào bảng: “Sắp đến giờ thi rồi, các em trật tự, trở về đúng chỗ ngồi của mình.”
Mục Sở xoay người lại.
Tiếng chuông vang lên, Mục Sở nhận đề thi Tiếng Anh rồi vùi đầu vào làm bài.
Ước chừng qua hai mươi phút, cô cảm thấy bụng dưới âm ỉ đau, đưa tay lên xoa nhẹ, khẽ cau mày.
Lúc này cô mới nhớ tới, hồi trưa vì quá nóng nên đã ăn một ly kem đậu đỏ.
Bà dì đến thăm lúc thứ bảy, hôm nay đã là ngày thứ tư, theo lý thuyết thì hẳn sẽ không có việc gì lớn, lúc ăn kem cô cũng không cố kỵ gì nhiều.
Chỉ là bây giờ, xem ra lớn chuyện rồi.
Qủa nhiên không tìm đường chết thì sẽ không chết mà!!
Trong phòng thi còn mở điều hòa, tay chân Mục Sở bắt đầu lạnh buốt, bụng lại bắt đầu đau quặn.
Cô khẽ liếm bờ môi trắng bệch, cố chịu để tiếp tục làm bài, trên trán đã sớm xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cô ngồi ở bàn đầu tiên, giám thị thứ nhất đã nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, đứng dậy đi tới, nhẹ giọng hỏi thăm: “Em không thoải mái trong người sao?”
Mục Sở miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ, em không sao ạ.”
Thấy cô trả lời như vậy, giám thị cũng không hỏi gì thêm.
Về sau tình huống của cô hình như ngày càng nghiêm trọng, bèn bàn bạc với giám thị còn lại, ra ngoài tìm chủ nhiệm Tô Định Cường.
– ———-
Tầng mười hai của tập đoàn Viễn Thương, bộ phận thiết kế.
Cố Tân đang nói chuyện với Tưởng Nam Khanh về việc Điền Hành nhờ anh giúp.
Tưởng Nam Khanh ngồi trước bàn làm việc, cân nhắc gật đầu: “Được thôi, cháu nói với cậu ta chín giờ sáng thứ hai tới phỏng vấn, nhớ mang theo bản thảo.”
“Cảm ơn dì Mục.”
Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu: “Không có việc gì, bình thường cháu chăm sóc chiếu cố Sở Sở nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này tính là gì.”
Vừa dứt lời, di động Tưởng Nam Khanh reo lên, bà gật đầu chào Cố Tần, tiện tay ấn nghe.
Sau khi cúp máy, sắc mặt rõ ràng trầm hơn hẳn.
Bà đứng dậy, nhìn về phía Cố Tần: “Sở Sở đang thi thì đột nhiên ngã bệnh, dì phải đi đón nó một chút, không tiếp cháu được rồi.”
Cố Tần hơi ngây ra một lát, đứng dậy theo, muốn hỏi rồi lại thôi.
Vừa lúc trợ lí gõ cửa đi tới: “Tổng giám đốc, Chủ tịch thông báo có cuộc họp ngay bây giờ.”
Tưởng Nam Khanh lấy túi xách, bỏ điện thoại vào, vội vã đi ra ngoài: “Bây giờ tôi có việc gấp phải đến trường học một chuyến, cậu giúp tôi xin nghỉ với Chủ tịch đi.”
Con gái bảo bối đột nhiên sinh bệnh, bà bây giờ không có tâm tư lo nghĩ đến chuyện công việc nữa.
“Nhưng mà, chủ đề của hội nghị lần này là hạng mục quy hoạch thiết kế của vườn Thanh Hân, ngài không có mặt thì…” Trợ lí có chút khó xử.
Tưởng Nam Khanh dừng lại, đứng ở cửa phòng làm việc.
Cố Tần liền đi qua: “Dì cứ làm việc đi, chuyện ở trường để cháu lo.”
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
– ——
Nhiệt độ trong phòng đã tăng lên một chút, nhưng vẫn như cũ không có tác dụng gì đáng kể.
Bụng dưới của Mục Sở vô cùng đau, trên lưng lại có một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay đang cầm bút khẽ run.
Cô thề, lần sau bà dì đến thăm cô nhất định sẽ không ăn lung tung dại dột nữa!!
Thì thầm trong lòng, cô cố gắng kéo lực chú ý lên bài thi, làm xong bài đọc hiểu, bắt đầu làm bài Writing.
Cũng may Tiếng Anh là thế mạnh của cô, chủ đề phần Writing cũng khá đơn giản, cơn đau bụng cũng không ảnh hưởng nhiều tới mạch suy nghĩ của cô.
Chỉ là, chữ viết quả thật có chút… ba chấm.
Viết xong bài, cô bỏ bút xuống, cùi chỏ không cần thận đẩy bút ra rìa bàn, bút thận thế rơi xuống đất, rơi vào lối nhỏ cạnh chân của Hách Tinh.
Hách Tinh còn đang vùi đầu làm bài, hình như không để ý.
Mục Sở cũng lười nhặt lên, nhắm mắt gục xuống bàn.
Thẩm Diệp vốn là muốn nhặt bút lên hộ cô, thấy cô nằm úp sấp xuống bàn, lo lắng tới đỡ: “Mục Sở, cậu không sao chứ?”
Giám thị vội vàng đi tới: “Bạn học, em về chỗ của mình đi, bây giờ đang là giờ thi đó.”
“Nhưng cô ấy…”
Lời của Thẩm Diệp còn chưa dứt, Tô Định Cường đã xuất hiện ở cửa phòng, nhìn qua phía bên này: “Mục Sở, phụ huynh của em tới đón, em thu dọn đồ đạc rồi đi ra đi.”
Học sinh trong phòng nghe vậy liền nhao nhao nhìn sang.
Người đàn ông dáng người cao gầy, vai rộng eo hẹp, ngũ quan tinh xảo, chính là loại cảm giác đẹp trai chèn ép người ta thở không nổi.
Còn trẻ, lại đẹp trai như vậy… Phụ huynh?
Trong phòng thi đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán của các nữ sinh.
*
Tác giả có lời muốn nói:
[Vở kịch nhỏ]
Tần lưu manh: Anh lại đóng vai phụ huynh của em rồi, giờ em muốn gọi ca ca hay ba ba?
Mục Tiểu Hoa:…
Tần lưu manh: Hay là xưng hô cách khác hay ho hơn đi. Ví dụ như cái gì lão, gì mà công* ấy nhỉ?
Mục Tiểu Hoa:…
* 老公 lǎo gong
Chồng, ông xã trong tiếng Trung. Mình nghĩ để nguyên văn thì sẽ hay hơn nên quyết định không chuyển sang thuần Việt.