Ngoan, Đừng Nháo

Chương 45

Ra khỏi đại học sư phạm, Tưởng Nam Khanh không ngờ Mục Lăng Thành sẽ thuê một xe du lịch, sau khi lên xe liền thấy Vu Thiến Thiến, Trương Xuân Phàm, Chu Yến còn có Lưu Minh Triết và hai người bạn cùng phòng của Mục Lăng Thành.

Hai người họ nhìn thấy Tưởng Nam Khanh thì vui vẻ tự giới thiệu.

“Chào chị dâu, anh là Quách Vân Dã, bạn cùng phòng của anh Mục.” Một anh chàng đầu đinh cười híp mắt nói với cô.

Anh chàng còn lại có mai tóc ngắn màu nâu cũng giơ tay lên chào hỏi: “Anh là Trần Hạo, con thứ 5 trong nhà, cho nên mọi người thường gọi là Trần Tiểu Ngũ, sau này chị dâu cứ gọi Tiểu Ngũ là được rồi.”

Tưởng Nam Khanh ngạc nhiên nhìn anh ta: “Con… thứ năm?”

Sao lại sinh nhiều như vậy, không phải nên có kế hoạch hóa gia đình từ nhỏ sao…

Quách Vân Dã nhìn thấy vẻ hoang mang của Tưởng Nam Khanh, giải thích thay Trần Hạo: “Là như này, bác cả của cậu ấy có hai cô con gái, bác hai cũng có hai cô con gái, đến lượt ba của cậu ấy là con thứ 3, chỉ sinh được một mình Trần Hạo, là con trai duy nhất trong nhà, mỗi ngày mọi người đều gọi Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, từ nhỏ đã được nuông chiều như tiểu thư.”

Trần Hạo lườm anh ta: “Mình được nuông chiều từ bé lúc nào chứ, cậu đừng nói xấu mình trước mặt chị dâu!”

Tưởng Nam Khanh cười: “Xin chào các học trưởng, em tên là Tưởng Nam Khanh.”

Trần Hạo và Quách Vân Dã nhìn nhau cười một tiếng: “Bọn anh biết, em chính là cô gái đội mũ tai thỏ.”

Thấy Tưởng Nam Khanh không hiểu, Trần Hạo bèn giải thích: “Là như này, bọn anh từng nhìn thấy hình nền điện thoại của anh Mục, là hình một cô gái mặc áo lông màu hồng, đội mũ tai thỏ, cô gái đó là em.”

Nói đến đây, Trần Hạo nghĩ nghĩ: “Không đúng, anh Mục hình như đổi hình nền rồi? Có phải là sợ bị phát hiện thầm mến người ta một năm trời không?”

Mục Lăng Thành quan sát tình hình bên này, nghe vậy thì kéo Tưởng Nam Khanh ngồi xuống: “Xuất phát thôi.”

Cookie ngại ngùng, không dám ngồi cạnh Trần Thiếu Ngang, cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Chu Yến, hai người nhìn nhau cười, lên tiếng chào hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc xuất phát, Tưởng Nam Khanh hỏi Mục Lăng Thành: “Ký túc xá của anh chỉ có 3 người thôi à?”

Phòng ký túc phổ biến của Đại học C là phòng bốn người hoặc phòng hai người, hiếm khi có ba người.

Mục Lăng Thành trả lời: “Vốn là có bốn người, nhưng mà kỳ huấn luyện quân sự cậu ấy đánh nhau, bị thôi học, vậy nên chỉ còn ba người bọn anh.”

“À…” Tưởng Nam Khanh hiểu ra, khẽ gật đầu, “Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Đi làng du lịch, Cố Ngôn Thanh đề cử cho anh. Lần đầu tiên mời bạn cùng phòng của em ăn cơm, không thể để mất mặt được.”

Hai mắt Tưởng Nam Khanh sáng lên: “Vậy học trưởng Cố Ngôn Thanh cũng tới sao?”

“Anh ấy học năm tư rồi, rất bận đấy?” Mục Lăng Thành không vui, “Nhưng mà có thể ngày mai sẽ tới.”

Tưởng Nam Khanh lại gần anh: “Sao thế, tự dưng lại bày ra vẻ mặt thối này?”

Mục Lăng Thành khoanh tay, cúi đầu nhìn cô: “Vì sao em gặp các học trưởng khác lại thân thiết thế, anh cũng là học trưởng của em, sao không thấy em đối với anh như vậy?”

Tưởng Nam Khanh chớp mắt mấy cái, vui vẻ cười: “Bởi vì anh là cháu trai của em, không thể làm vai vế trở nên lộn xộn được.”

Mục Lăng Thành: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh đen mặt lại, đột nhiên lại gần cô: “Đúng là không thể làm vai vế trở nên lộn xộn được, dù sao anh vẫn đang chờ em gọi anh là ba ba đấy.”

Tưởng Nam Khanh: “..”

“Đúng rồi” Tưởng Nam Khanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nhìn anh, “Vừa rồi các học trưởng nhắc tới hình nền điện thoại? Anh lấy hình em làm hình nền một năm à?”

“Mấy cậu ấy nói đùa thôi, em đừng có tin, nhiều lắm là để một tuần. Anh thường xuyên thay đổi hình nền điện thoại, một ảnh dùng có mấy ngày thôi. Có lần anh lấy hình em làm nhưng mà nhận ra em xấu quá, liền đổi lại.”

Tưởng Nam Khanh bĩu môi: “Quỷ mới tin anh!”

“Tin hay không tùy em!” Mục Lăng Thành kiêu ngạo nhắm mắt lại, “Anh ngủ một lát đây.”

——

Khoảng một tiếng sau, xe buýt dừng lại ở một khách sạn xa hoa.

Sau khi xuống xe, hai mắt Lưu Minh Triết đều phát sáng: “Mục Lăng Thành, không ngờ cậu lại hào phóng như vậy!”

Mục Lăng Thành không phản ứng gì, ngược lại là Tưởng Nam Khanh rất đau lòng, thấy những người khác cười cười nói nói đi vào khách sạn, Tưởng Nam Khanh kéo Mục Lăng Thành lại.

“Sao thế?” Mục Lăng Thành hỏi. Vẻ mặt Tưởng Nam Khanh vô cùng đau lòng: “Chỗ này có vẻ rất đắt, không phải anh nói mời cơm thôi à, sao lại làm cầu kỳ thế này? Anh có nhiều tiền lắm hả?”

“Sao lại cầu kỳ chứ, nghe nói đồ ăn ở đây rất nổi tiếng, nếm thử một chút thôi mà. Ngày mai còn là cuối tuần, mọi người có thể ở đây bơi lội, ăn đồ nướng, rất tốt mà.”

Tưởng Nam Khanh trợn mắt to hơn: “… Còn sống ở đây nữa sao??”

Mục Lăng Thành bất đắc dĩ: “Bây giờ cũng gần tám giờ rồi, đợi chúng ta ăn uống xong rồi trở về, ký túc xá cũng đã đóng cửa. Em định để mọi người ngủ ngoài đường à?”

“Vậy sao anh không nói sớm, em không mang theo quần áo.”

Mục Lăng Thành cười: “Anh nhờ bạn cùng phòng của em mang theo rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tưởng Nam Khanh cẩn thận nhớ lại, hình như Chu Yến có đeo một chiếc cặp sách, có lẽ quần áo cô ở trong cặp của Chu Yến?

Tưởng Nam Khanh lập tức che ngực: “Vậy em không ở chung với anh đâu, em là con gái nhà lành đấy!”

Mục Lăng Thành nhướng mày, khóe môi nở một nụ cười, nói nhỏ bên tai cô: “Anh đâu nói sẽ ngủ với em? Không ngờ em lại vội vàng nhắc nhở anh như vậy?”

Hai má Tưởng Nam Khanh đỏ bừng, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Em nói vậy để bóp chết cái suy nghĩ kia của anh từ trong trứng nước thôi.”

Lúc hai người vẫn còn đang tranh cãi, Lưu Minh Triết đã đứng ở cửa, hai tay đút vào túi quần: “Hai người các cậu làm gì thế, muốn dính nhau thì để buổi tối đi.”

Nói xong liền nháy mắt ra hiệu với Mục Lăng Thành: “Bọn mình đã chia phòng xong rồi, mọi người ở tầng 8, hai người các cậu ở tầng 11.”

Khóe miệng Tưởng Nam Khanh giật một cái: “… Có ý gì?”

Lưu Minh Triết đi tới, duỗi ngón tay ra: “Cậu nhìn đi, tầng 8 có tất cả 4 phòng, mình và Trần Thiếu Ngang một phòng, Quách Vân Dã và Trần Tiểu Ngũ một phòng, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm một phòng, Cookie và Chu Yến một phòng. Còn thừa mỗi hai người các cậu thôi, vậy nên có thể ở tầng 11. Ở tầng 11 là phòng đôi đó, các cậu cứ từ từ hưởng thụ.”

Anh nói xong, vô cùng hứng thú vỗ vai Mục Lăng Thành, sau đó quay người đi vào khách sạn.

Tưởng Nam Khanh ngạc nhiên trợn mắt, vẫn chưa hoàn hồn, không phải nói ăn cơm trước à, sao lại chọn phòng rồi? 
Bình Luận (0)
Comment