Ngoan, Đừng Nháo

Chương 67


Tưởng Nam Khanh ngồi trong phòng vệ sinh ngây người một lúc lâu.
Mục Lăng Thành cứ đi đi lại lại trước trước phòng vệ sinh, lo lắng xoa xoa hai tay.
Một lúc sau, Tưởng Nam Khanh mở cửa ra, vẻ mặt cô có hơi mất mát, cũng không nói gì.
Mục Lăng Thành quan sát ánh mắt của cô, cảm giác mong chờ dần dần phai nhạt đi, sau khi bình tĩnh lại, anh cười: “Không sao đâu, dù sao hai chúng ta cũng vừa mới kết hôn không lâu,… cũng đừng gấp quá, từ từ rồi sẽ có.”
“Đúng rồi, đồ ăn anh gọi đã ship đến rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Anh nói xong liền kéo Tưởng Nam Khanh đi đến bàn ăn.
Nhưng Tưởng Nam Khanh đứng đó không nhúc nhích, cô sững sờ một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Lăng Thành: “Em nghĩ mãi không hiểu, sao anh có thể đạt được hiệu suất này thế?”
Nói xong, cô đưa que thử thai hiện hai vạch đỏ lên cho anh nhìn.
Vốn dĩ trái tim của Mục Lăng Thành đã rơi xuống lúc này lại nhảy lên, anh cười, ôm cô vào lòng: “Bà cô ơi, em có thể nói trước kết quả không, suýt nữa hù chết anh rồi, anh còn đang suy nghĩ, gần đây anh chịu khó như vậy, sao vẫn chưa có, chẳng lẽ là anh không được?”
Tưởng Nam Khanh bật cười: “Người ta muốn để anh hồi hộp mà.”
Mục Lăng Thành ôm chặt cô, quay quay vài vòng, lại nhìn cô cười: “Chúng ta thật sự có con rồi!”
Tưởng Nam Khanh bĩu môi: “Thật ra lúc đến đảo Bali, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ quay lại làm việc rồi, em cũng không muốn nữa.

Haizz, vật nhỏ này đột nhiên xuất hiện, làm ảnh hưởng đến công việc của em.”
Trông cô có vẻ rất buồn phiền.
Mục Lăng Thành nhéo mũi cô, miễn cưỡng nói: “Công việc quan trọng lắm sao, chúng ta cũng đâu thiếu tiền.

Bây giờ em đang mang thai, sắp làm mẹ rồi, đây mới là chuyện quan trọng nhất, biết chưa? Hơn nữa, anh đâu có ép em, là tự em nói muốn có con, cũng đâu thể trách hiệu suất của anh cao được?”
Tưởng Nam Khanh nhướng mày: “Xem anh đắc ý chưa kìa, thật ra em cũng rất vui, rất vui, chỉ muốn trêu anh một chút thôi.”
Nói xong, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn: “Mục Lăng Thành, chúng ta có con rồi, thật tốt!”
Mục Lăng Thành tựa trán mình lên trán cô: “Đúng vậy, sắp tới nhà chúng ta sẽ có thêm thành viên mới.”
Tưởng Nam Khanh ôm lấy anh: “Thật ra em đã nghĩ qua rồi, nếu như sau này có con, một trong hai người chúng ta phải nghỉ việc, em sẽ không đến Viễn Thương nữa.”
Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên: “Em thích thiết kế như vậy, sao lại từ bỏ được?”
Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Thật ra con người em có một nhược điểm, đó là không biết bản thân thật sự thích gì.

Ba đi rồi, mẹ thì tái hôn, ngoại trừ ông nội ở quên thì em không còn người thân nào nữa.

Em ấy mà, trông thì lúc nào cũng cười hi hi ha ha, thật ra lại rất lạnh nhạt, luôn cố gắng bảo vệ mình để không phải chịu tổn thương nữa, cũng… không quá quan tâm đến những người khác.”

“Em liều mạng như vậy là để cho bản thân trở nên xuất sắc hơn, mạnh mẽ hơn, cho nên mới bỏ rơi anh, ở nước ngoài suốt năm năm.

Em nghĩ em xuất sắc như vậy thì có thể bảo vệ bản thân rồi.

Nhưng năm năm qua, thu hoạch lớn nhất đối với em không phải là giải thưởng, không phải thành tựu, mà là sự kiên trì của anh.”
“Mục Lăng Thành, cám ơn anh đã đợi em năm năm, không rời bỏ em.

Anh để em dần dần phát hiện ra rằng, tình yêu mà anh dành cho em là thứ trân quý nhất, là thứ quan trọng hơn hết.

Anh âm thầm hy sinh vì em quá nhiều, vì vậy, em cũng muốn sống hết mình vì anh, vì gia đình của chúng ta.

Anh nhất định nghĩ em là người coi trọng sự nghiệp đúng không? Nhưng mà không phải, anh so với sự nghiệp là quan trọng nhất, rất rất quan trọng.”
Mục Lăng Thành không ngờ cô lại nói với mình nhiều như vậy, anh vẫn luôn biết cô không có cảm giác an toàn, vì vậy anh đã nghĩ hết mọi cách để cô ỷ lại vào mình, để cô tin tưởng rằng, anh sẽ đối xử với cô thật tốt.
Rốt cuộc thì hôm nay, cô cũng hoàn toàn ỷ lại vào anh rồi.
Mục Lăng Thành đem người ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: “Những gì em muốn anh đều biết, hiện tại đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện sau này thì để sau này nói.

Em thích thiết kế, cũng rất có tố chất, anh thật sự rất thích dáng vẻ nỗ lực hết mình của Tưởng Nam Khanh, rất chói mắt, làm anh động lòng.”
Hai người ôm nhau một hồi, đột nhiên bụng Tưởng Nam Khanh kêu lên.
Cô chui ra khỏi vòng tay anh, xoa xoa bụng: “Đói quá, em đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Lúc Tưởng Nam Khanh rửa tay xong thì phát hiện đồ ăn ngoài biến mất rồi.
“Cơm của em đâu?”
Mục Lăng Thành đang bận rộn trong bếp: “Em đang mang thai, ăn đồ ăn ngoài làm gì, không tốt cho sức khỏe, chờ ông xã của em nấu cho em ăn.”
Tưởng Nam Khanh: “… Vậy em phải chờ tới lúc nào? Bây giờ em rất đói.”
“Xong ngay đây, xong ngay đây, em cứ ra sofa nằm một lát đi, rất nhanh thôi.”
Tưởng Nam Khanh không có sự lựa chọn khác, đành ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, cô buồn chán vỗ tay với chú chó đang nằm dưới gầm bàn: “Quả cam nhỏ, tới đây để mẹ ôm một cái nào.”
Mục Lăng Thành ở trong bếp nghe thấy liền đi ra: “Đừng động vào nó!”
Tưởng Nam Khanh sững sờ ngẩng đầu lên: “Sao vậy anh?”
“Em đang mang thai, đừng động vào tên oắt con này, không tốt cho em bé đâu.”

Tưởng Nam Khanh: “… Nhưng mà bình thường nó rất dính em.”
“Vậy thì không nuổi nữa.” Mục Lăng Thành nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Minh Triết.
“Alo, các cậu có muốn nuôi chó không, chó nhỏ nhà mình không có ai chăm sóc, mang sang đấy làm bạn với Mễ nhi nhé?”
“Sao lại đưa đến chỗ mình?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói miễn cưỡng của Lưu Minh Triết.
Mục Lăng Thành nhìn Tưởng Nam Khanh, cười nói: “Nam Khanh mang thai rồi, phụ nữ mang thai không thể ở cùng với thú cưng được.”
“Ai u, không phải chứ người anh em! Mình còn tưởng hai cậu phải tận hưởng thế giới hai người một năm nữa cơ đấy.”
“Chẳng phải là mình thấy Mễ nhi nhà cậu đáng yêu quá nên cũng muốn à.” Mục Lăng Thành nói, “Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian qua nhà mình đưa chó đi, hay là mình mang sang cho cậu?”
Lưu Minh Triết: “Nhưng mà Mễ nhi và con chó kia không hợp nhau, lúc hai cậu đi hưởng tuần trăng mật mạng nó qua đây, Mễ nhi lại không biết nặng nhẹ, coi chó nhỏ như đồ chơi, ngược đãi không ít.

Mình sợ cậu mang nó qua thì nó không tồn tại được lâu đâu!”
Mục Lăng Thành: “…”
“Đúng rồi, Thiếu Ngang và Cookie đều là giao viên, có lẽ cũng không bận lắm, hai người họ cũng chưa kết hôn chưa sinh con.

Hay là cậu đưa cho hai người họ nuôi?” Lưu Minh Triết nói, “Tính cách của Thiếu Ngang lạnh nhạt, cũng không biết tại sao cậu ấy ở bên Khúc Kỳ lâu vậy rồi mà vẫn chưa cầu hôn.

Cậu cứ đưa chó cho hai người họ nuôi đi, có khi nó lại làm sôi động bầu không khí, tình cảm của họ cũng đi lên.”
Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ: “Cậu nói về cũng có lý.”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Lăng Thành nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Con gái cậu ta và chó nhà mình không hợp nhau, Lưu Minh Triết đề nghị đưa chó cho Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ, em thấy thế nào?”
Trong lòng Tưởng Nam Khanh rất không tình nguyện, cô thật sự rất thích con chó này, nhưng nghĩ đến bé con trong bụng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Đưa Cookie nuôi cũng được, cậu ấy cũng rất thích chó.

Lần trước mang sang nhà Lưu Minh Triết, Quả cam nhỏ đã gầy đi rất nhiều.”
Tưởng Nam Khanh nói, lại nhìn Mục Lăng Thành: “Anh gọi cho Trần Thiếu Ngang hay là em gọi cho Khúc Kỳ?”
“Em gọi đi, anh đi nấu cơm.” Mục Lăng Thành nói xong liền đi đến cửa phòng bếp, đột nhiên anh quay đầu, “Chờ hai người họ đến em nhớ để họ tự đặt tên, đừng có gọi là Quả cam nhỏ, nếu để Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết biết, họ sẽ cười anh ba năm mất.”
Tưởng Nam Khanh cong môi: “Em biết rồi, sẽ giữ lại mặt mũi cho anh mà.”
Lúc này Mục Lăng Thành mới đi vào phòng bếp.
Một lát sau, Tưởng Nam Khanh gọi điện xong thì đi vào phòng bếp: “Em nói với Cookie rồi, lát nữa cậu ấy và Trần Thiếu Ngang sẽ đưa Quả cam nhỏ… đưa cho đi.


Dù sao anh cũng đang nấu cơm, nấu nhiều thêm một chút nhé, giờ này chắc họ vẫn chưa ăn đâu.”
Mục Lăng Thành lên tiếng trả lời cô, lại bảo cô ngoan ngoãn ra ghế ngồi nghỉ.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Tưởng Nam Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, là Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ.
Cookie vừa thấy Tưởng Nam Khanh liền nhào tới ôm cô: “Nam Khanh, cậu mang thai rồi, sắp được làm mẹ, mình vui thay cho cậu đấy!”
Đúng lúc này Mục Lăng Thành bưng cơm ra, nhìn thấy vậy thì nói với Trần Thiếu Ngang: “Bảo bạn gái cậu kiềm chế một chút, hiện tại không thể chạm vào bà xã mình đâu.”
“… Lắm mồm.” Trần Thiếu Ngang nhàn nhạt nói, sau đó dắt tay Cookie đến sofa ngồi.
Mục Lăng Thành lườm anh ta một cái: “Mình thấy cậu cách ngày làm cha còn xa lắm, đương nhiên là không hiểu được, còn nói mình lắm mồm.

Mình thấy cậu đang ghen tỵ thì có.”
Trần Thiếu Ngang: “…”
Hai tai Cookie nóng lên lên, cô vụng trộm nhìn Trần Thiếu Ngang bên cạnh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, dường như không có phản ứng gì lớn.
Thấy chó nhỏ đang chạy lung tung, Cookie cười, ôm nó lên: “Nam Khanh, cậu vẫn chưa đặt tên cho nó à?”
Tưởng Nam Khanh nhìn Mục Lăng Thành, cười: “Anh ấy không thích chó, mỗi ngày đều gọi vật nhỏ vật nhỏ, cũng coi như tên của nó luôn.”
Cookie nhíu mày: “Chú chó đang yêu như vậy, gọi vật nhỏ thì khó nghe lắm.”
Sau đó lại nhìn Tưởng Nam Khanh: “Cậu đưa chó cho bọn mình nuôi tạm thời hay nuôi luôn?”
“Các cậu nuôi luôn đi, dù sao thì Mục Lăng Thành cũng không thích, sau này có con cũng không rảnh chăm sóc nó, cậu cứ đem nó đi đi.”
Cookie rất vui vẻ: “Vậy mình đặt tên cho nó nhé!”
“Được.” Tưởng Nam Khanh cười.
Cookie nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lại hỏi Trần Thiếu Ngang: “Anh muốn đặt tên gì?”
“Cookie.” Trần Thiếu Ngang nói.
Cookie nhanh chóng từ chối: “Không được không được, không thể dùng tên của em.

Dùng tên anh còn tạm được.”
“Tiểu Trần tử, tiểu Trần Trần, Cam nhỏ…” Cô lẩm bẩm một lúc, đột nhiên dừng lại, nói với Trần Thiếu Ngang, “Hay là gọi Cam nhỏ đi! Màu lông của nó rất giống màu quả cam.” Lại quay ra hỏi chó nhỏ, “Con thấy có được không?”
*Trong tiếng Trung, từ Trần (陈) đọc là chén, phát âm gần giống từ Cam (陈) đọc là chéng.
Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, đôi đũa trong tay Mục Lăng Thành rơi tán loạn trên mặt đất.
Tưởng Nam Khanh ngồi ở trên sofa, cười đến nghiêng ngả: “Mình thấy gọi là Cam nhỏ cũng êm tai đấy, cứ gọi vậy đi.”
Mục Lăng Thành đen mặt đi từ phòng bếp ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ăn cơm.”
Cookie nhìn vẻ mặt dọa người của anh, vô thức ôm lấy cánh tay Trần Thiếu Ngang, nhỏ giọng hỏi: “Mục Lăng Thành, cậu làm sao vậy, có phải là không chào đón chúng mình không…”
Dường như Trần Thiếu Ngang nghĩ tới gì đó, khóe môi cong lên, xoa đầu Cookie: “Không sao đâu, em đừng để ý đến cậu ấy, chúng ta đi ăn cơm.”
“Vâng.” Cookie nửa tin nửa ngờ đứng lên, theo Trần Thiếu Ngang đến bàn ăn.

____
Ăn cơm xong, Tưởng Nam Khanh kéo Cookie vào phòng ngủ tâm sự, Trần Thiếu Ngang và Mục Lăng Thành ra ban công nói chuyện.
Vẻ mặt Mục Lăng Thành từ đầu đến cuối đều không được tốt, anh càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng chỉ có thể châm chọc: “Tốt xấu gì thì bạn gái cậu cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thế mà lại đặt cho chó cái tên như vậy, thật quê mùa.”
“Có sao, nhưng mà mình cảm thấy,” Trần Thiếu Ngang nghĩ một lát, khẽ gật đầu, “Cái tên đấy rất đáng yêu.

Hơn nữa, cậu không cảm thấy con chó nhỏ kia rất thích cái tên này à, cứ hô Cam nhỏ là nó chạy tới liền.

Ai không biết còn tưởng tên trước kia của nó là Cam nhỏ đấy.”
Mục Lăng Thành: “… Sao hôm nay cậu nói nhiều thế.

Mau biến đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn mình!”
Trần Thiếu Ngang bất đắc dĩ cười, đi sắp xếp đồ cho chó.
Mục Lăng Thành cũng qua giúp, thuận miệng hỏi: “Cậu vẫn chưa định kết hôn à?”
Trần Thiếu Ngang dừng lại: “Chờ thêm chút nữa.”
“Chờ cái gì nữa, sắp thành ông già đến nơi rồi!” Mục Lăng Thành nhìn anh ta, “Không phải là cậu hối hận, không muốn kết hôn với người ta đấy chứ.

Cậu đừng làm tổn thương Khúc Kỳ, nếu không bà xã mình sẽ không tha cho cậu đâu.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Trần Thiếu Ngang nói, “Tóm lại là, chờ thêm chút nữa, không vội.”
Mục Lăng Thành cười nhạo: “Cũng không biết cậu đang chờ cái gì.

Bỏ đi, mình cũng mặc kệ, cậu đừng làm tổn thương người ta là được.

Nhưng mà nhìn cậu đối xử với cậu ấy cũng không tệ lắm, chắc là cũng thích cậu ấy đúng không?”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp.
Mục Lăng Thành thở dài một tiếng: “Cậu nói xem, một tên khó hiểu như cậu, sao cô gái nhỏ kia lại thích đến vậy? Thật sự là mù…”
Anh nói được nửa cậu, liền thấy Tưởng Nam Khanh và Cookie mở cửa phòng ngủ đi ra, đang nhìn anh chằm chằm.
“… có mắt nhìn đấy.” Dưới cái lườm của Tưởng Nam Khanh, anh vội quay xe, đồng thời cũng giơ ngón tay cái lên với Khúc Kỳ.
Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Mục vô cùng tủi thân: Không thể trêu bạn thân của bà xã được ╮(╯▽╰)╭

Bình Luận (0)
Comment