Đây là cái Tết đầu tiên họ cùng nhau trải qua.
Tiêu Nhiên nhìn Tống Ôn Ngôn bận rộn trong bếp, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn, có chút cảm giác không thật.
Anh bước tới, cầm lấy con dao cô đang dùng để xắt rau: "Để anh làm."
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu lên: "Em làm được mà."
Tiêu Nhiên khẽ cười: "Em giúp anh là được rồi."
Nhìn cách cô làm, anh biết ngay cô không thường xuyên nấu ăn, sợ cô sẽ tự làm mình bị thương.
Tống Ôn Ngôn cũng tự hiểu khả năng của mình, ngoan ngoãn đứng qua một bên hỗ trợ anh.
Bữa cơm tất niên của hai người không quá thịnh soạn, nhưng lại ấm áp vô cùng.
Sau khi ăn xong, thời gian gần đến nửa đêm.
Tiếng chuông chào năm mới sắp vang lên.
Tiêu Nhiên lấy áo choàng khoác lên người cô, dẫn cô ra ngoài. Tống Ôn Ngôn hỏi: "Đi đâu vậy anh?"
Anh giữ bí mật: "Đến nơi em sẽ biết."
Trước khi đến giờ khắc giao thừa, Tiêu Nhiên lái xe đưa cô đến bên bờ biển.
Bóng đêm đậm đặc như mực, gió biển mùa đông lạnh buốt thấu xương, tiếng sóng vỗ từ xa vọng lại. Khi Tống Ôn Ngôn còn đang ngỡ ngàng, Tiêu Nhiên đã nắm tay cô xuống xe.
Phía xa là ngọn hải đăng, ánh sáng quét qua mặt biển. Nơi ánh sáng đi qua, mặt nước trở nên lấp lánh. Dường như có cả tiếng còi xa vọng lại, lan tỏa trong màn đêm dài.
Trên bờ biển, một đống lửa nhỏ đã được nhóm lên. Bên cạnh đống lửa là một chiếc ghế sô pha, không xa đó có bốn chiếc đèn đường đứng sừng sững.
Tống Ôn Ngôn ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhiên.
Anh khẽ cười: "Qua đó ngồi đi."
Khi bước tới gần, cô phát hiện trên ghế đã đặt sẵn một tấm chăn lông trắng dày và một bó hoa hồng.
Đống lửa bập bùng ngay trước mặt, ánh lửa làm khuôn mặt Tống Ôn Ngôn đỏ bừng.
Cơn gió thổi qua, dường như cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Tiêu Nhiên quấn tấm chăn quanh người cô. Tống Ôn Ngôn tò mò hỏi: "Đến đây làm gì vậy ạ?"
Còn khoảng mười phút nữa là đến giao thừa.
Tiêu Nhiên không trả lời cô: "Đi dạo nhé?"
"Dạ."
Cô được quấn chặt trong chăn, chỉ chìa một tay ra để nắm lấy tay anh.
Đây là lần đầu tiên Tống Ôn Ngôn đến biển vào mùa đông, cô cảm thấy rất thú vị, tung tăng chạy hai vòng trên bãi cát.
Tiêu Nhiên đứng tại chỗ nhìn cô.
Anh cúi đầu xem đồng hồ, chỉ còn năm giây nữa là đến giao thừa.
"Điềm Điềm." Tiêu Nhiên gọi cô.
Tống Ôn Ngôn dừng lại.
Hai người đứng cách nhau một khoảng vừa đủ, ánh mắt giao nhau. Trong mắt cô thoáng chút thắc mắc, nhưng vẫn dịu dàng và tĩnh lặng nhìn anh.
Kim giây tiếp tục chuyển động, nhịp đập tim Tiêu Nhiên càng lúc càng nhanh.
— Ba.
— Hai.
— Một.
"Tống Ôn Ngôn, chúc mừng năm mới."
Người đàn ông với dáng người cao ráo đứng đó, khóe môi khẽ cong lên nụ cười dịu dàng.
Tống Ôn Ngôn cũng cười theo.
Tiêu Nhiên tiến về phía cô: "Em có thể thực hiện một điều ước năm mới của anh không?"
"Điều gì ạ?"
Tiêu Nhiên đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô thật lâu: "Gả cho anh."
Tống Ôn Ngôn sững người.
Pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau rực rỡ sắc màu, cả mặt biển được bao phủ bởi ánh sáng lung linh, đẹp đến ngỡ ngàng.
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Nhiên vang lên bên tai: "Anh không chấp nhận em từ chối. Em có thể đồng ý ngay bây giờ, hoặc sau này."
Bên tai cô là âm thanh của pháo hoa, tiếng sóng biển, tiếng củi lửa cháy tí tách, và giọng nói trầm thấp chứa đầy yêu thương của Tiêu Nhiên: "Làm bà Tiêu của anh, được không em?"
Bà Tiêu, vợ của anh.
Hàng mi Tống Ôn Ngôn khẽ rung động, đôi tay giấu trong chăn lông không kiềm được nắm chặt lại. Cô không thể che giấu sự hồi hộp khi nghe câu nói ấy, trái tim dường như lỡ mất một nhịp, sau đó là cảm giác vui sướng vô bờ bến.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn muốn gả cho anh.
Không phải vì cô biết họ đã được hứa hôn từ trước.
Mà bởi vì Tống Ôn Ngôn đơn thuần thích Tiêu Nhiên, thích con người anh.
Cô thích anh không vì sự thành đạt hay giàu có, cũng không vì những thất bại hay khó khăn mà thay đổi. Cô yêu người đàn ông luôn nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương ấy.
Tâm trạng cô như những con sóng biển, sau những đợt sóng dâng trào lại trở nên dịu dàng và yên bình.
Nhìn thấy cô ngẩn người không nói, trái tim vốn đã lo lắng của Tiêu Nhiên càng thêm bất an. Anh không muốn ép cô, dù sao cô vẫn còn trẻ, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, không thể vội vàng xác định mọi thứ như vậy.
Nhưng anh vẫn bất an, sợ rằng khi mở mắt, mình sẽ lại trở về bốn năm trước, sống trong những ngày không có bóng dáng của Tống Ôn Ngôn bên cạnh.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh nghẹt thở.
Tiêu Nhiên nói khẽ: "Không sao đâu, em cứ từ từ nghĩ."
Anh như đang tự an ủi chính mình: "Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Tống Ôn Ngôn nhìn sắc mặt anh dần trở nên tái nhợt.
Tiêu Nhiên khẽ cong môi cười: "Dù sao thì... dù sao em cũng không thể đi đâu được nữa."
Anh nắm chặt tay Tống Ôn Ngôn.
Tống Ôn Ngôn đặt tay mình lên mu bàn tay anh: "Tiêu Nhiên."
Anh cúi mắt: "Ừm?"
"Anh cầu hôn mà không mang nhẫn sao?"
Tiêu Nhiên ngẩn ra. Thực ra anh không có ý định cầu hôn vào hôm nay, chỉ là khi nhìn thấy cô bên cạnh mình, nhớ lại những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng, anh đã vô thức thốt ra những lời anh luôn giấu kín trong lòng.
Nhẫn thì chưa chuẩn bị, nhưng anh đã tìm hiểu từ lâu, chỉ là chưa thấy chiếc nào xứng đáng với cô nên vẫn chưa quyết định.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô nắm lấy tay anh, dùng ngón út của mình móc lấy ngón út của anh: "Nếu vậy, để em đóng dấu trước cho anh, nhé?"
Tiêu Nhiên nhìn cô thật sâu. Suy đoán mơ hồ trong lòng khiến anh cảm thấy choáng váng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Ý em là gì?"
Ánh mắt Tống Ôn Ngôn trong veo, dịu dàng: "Đồng ý lời cầu hôn của anh đó."
Cô nhẹ nhàng đặt ngón tay mình lên tay anh, đầu ngón tay chạm nhau. Ánh sáng từ ngọn hải đăng lướt qua, phủ lên mặt hồ những vòng sáng lung linh.
Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng khiến trái tim anh đập mạnh. Anh đột ngột bế cô lên rồi xoay vài vòng.
Tiếng cười của hai người hòa vào nhau, vang vọng trong không gian. Anh như một đứa trẻ nhận được món quà quý giá nhất, vội vã đặt cô xuống, hôn cô mấy cái.
Gió biển lành lạnh, cả hai đối diện nhau, không cần thêm lời nào.
Anh nghĩ, anh sẽ đối xử tốt với cô, yêu cô bằng cả sinh mệnh.
Mãi mãi chỉ yêu mình cô, không để cô phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Dù không nói ra, Tống Ôn Ngôn cũng hiểu được.
Bởi lẽ nhiều năm qua, Tiêu Nhiên luôn làm điều đó rất tốt.
@ a i k h i e tSau Tết, chương trình
30 Ngày Hoang Dã bắt đầu ghi hình cho tập thứ hai.
Địa điểm ghi hình lần này là một hòn đảo hoang bốn bề là biển, nhiệt độ tất nhiên thấp hơn đất liền, địa hình cũng phức tạp hơn, độ khó cao hơn nhiều so với khu rừng trong tập đầu tiên.
"Kho báu" ở tập này là ba chiếc chìa khóa được giấu trong các hộp ở những vị trí khác nhau. Các chìa khóa được dùng để mở thuyền, khách mời nào tìm thấy trước sẽ được rời đảo trước tiên.
Dù Tiêu Nhiên đang ở công ty vẫn luôn theo dõi tình hình chương trình. Vì có Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn tham gia nên anh đã dặn dò ê-kíp, cử vài người bên mình hỗ trợ Tống Ôn Ngôn khi cần thiết.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên bắt đầu ghi hình tập hai. Nhờ sức hút của Tô Miên trong tập đầu, lần này cô ấy có nhiều thời lượng lên hình hơn. Tống Ôn Ngôn vẫn như trước, ít nói, chỉ giao tiếp với bạn đồng hành của mình.
Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn bị phân nhóm ở nơi xa, tạm thời chưa gặp nhau được.
Kinh nghiệm từ tập đầu giúp mọi người tiến bộ rõ rệt khi tìm vật tư và chuẩn bị. Sau khi nghỉ ngơi, họ lập tức đua nhau tìm kho báu.
Để tăng tính giải trí, một số nhóm hợp tác, một số lại đâm sau lưng tạo ra nhiều tình huống hài hước.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên bị tách ra khi tranh giành kho báu với nhóm khác.
Cô gặp Lăng Sơ và Hồ Toại trên đường đi. Cả hai người đàn ông đều sững sờ khi thấy cô.
Hồ Toại cười: "Cô Tống, tóc giả của cô... lệch rồi."
Tống Ôn Ngôn lập tức lấy gương ra, bởi vì tóc giả bị lệch đã làm lộ ra một phần diện mạo thật của mình.
Cô điềm tĩnh chỉnh sửa, đẩy gọng kính đen dày nặng nề của mình: "Cảm ơn."
Hồ Toại cười nói: "Không ngờ cô Tống tham gia chương trình mà lại che giấu con người thật của mình."
Người khác lên chương trình thường muốn thể hiện mặt tốt nhất, nhưng tại sao lại có người muốn che giấu như vậy? Điều này khiến Hồ Toại càng thêm tò mò về cô.
Lăng Sơ đứng chắn trước mặt Hồ Toại, che đi ánh mắt đầy ý tứ của hắn, hỏi Tống Ôn Ngôn: "Em lại bị thương đấy à?"
"Không có, cảm ơn."
"Có muốn đi cùng không?" Lăng Sơ hỏi.
Tống Ôn Ngôn suy nghĩ. Đi một mình rất nguy hiểm, hòn đảo này có nhiều cạm bẫy hơn khu rừng lần trước. Nếu chẳng may rơi vào bẫy, không biết bao lâu mới được cứu. Cô quyết định đi cùng hai người.
Cô gật đầu: "Được."
Lăng Sơ nhặt một cây gậy trên đất đưa cô: "Chống đi, tuyết dày lắm."
Tống Ôn Ngôn tự nhặt một cây: "Tôi có rồi, cảm ơn."
Hồ Toại nhận ra sự bất thường giữa hai người. Lăng Sơ rõ ràng muốn quan tâm cô, nhưng cô gái này từ trong ra ngoài đều tỏ ý từ chối.
Hắn cười: "Đừng chậm trễ nữa, đi thôi."
Hồ Toại đi trước dẫn đường, Lăng Sơ theo sau. Tống Ôn Ngôn đẩy gọng kính, bước theo sau cùng. Cô ít nói, hơi khó gần, lại đi cùng hai người khác giới nên bầu không khí càng trầm lặng.
Dọc đường, gần như chỉ có Hồ Toại nói chuyện, đôi lúc ống kính lướt qua Lăng Sơ, tận dụng ngoại hình điển trai của anh ta để thu hút chú ý.
Lăng Sơ là sinh viên ngành diễn xuất, sau này dự định vào showbiz, tham gia chương trình này cũng để tạo chút tiếng tăm.
Tống Ôn Ngôn thì hoàn toàn bị ống kính bỏ qua, tất nhiên, đó là điều cô mong muốn.
Ba người đi một quãng đường dài, tìm được vài hộp trống. Họ đã tốn rất nhiều sức, ai nấy đều thấm mệt.
Trong ba lô ba người đều có đồ ăn, bọn họ chọn chỗ thích hợp, vừa ăn bánh mì vừa uống nước từ bình giữ nhiệt.
Vì là chương trình giải trí nên dù chỉ là ăn, Hồ Toại và Lăng Sơ vẫn cố tạo điểm nhấn cho chương trình.
Hồ Toại tò mò về Tống Ôn Ngôn, luôn cảm thấy đã gặp cô ở đâu đó nên cứ cố gắng xoay quanh cô để mở chuyện.
"Cô Tống, tại sao cô lại tham gia chương trình này?"
Tống Ôn Ngôn: "Vì ê-kíp chương trình mời."
Hồ Toại nghẹn lời: "Cô Tống bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn là sinh viên đúng không?"
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Tôi năm ba đại học."
"Trường nào? Học ngành gì?"
Lăng Sơ liếc nhìn Hồ Toại: "Anh đang điều tra hộ khẩu đấy à?"
Anh ta nhận ra nước trong bình của Tống Ôn Ngôn sắp hết liền rót một ít nước sạch cho cô. Tống Ôn Ngôn chưa kịp từ chối, đành cảm ơn.
Lăng Sơ thản nhiên nói: "Cô ấy là sinh viên của Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành, tính ra là đàn em của tôi."
Tống Ôn Ngôn sững người, không hiểu sao Lăng Sơ lại nói vậy, cô nhíu mày. Vì có máy quay nên không tiện làm anh ta mất mặt, cô chỉ nói: "Đúng là tôi học ở Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành, nhưng chuyên ngành của tôi và đàn anh Lăng Sơ chẳng liên quan gì cả, bình thường cũng không gặp nhau."
Hồ Toại hỏi: "Cậu ấy quan tâm cô như vậy, cô thấy thế nào?"
Tống Ôn Ngôn không thích thái độ tò mò của Hồ Toại, một ảnh đế mà lại lắm chuyện thế à?
"Rất cảm ơn sự quan tâm của đàn anh Lăng Sơ."
Lăng Sơ điềm nhiên: "Không cần cảm ơn, tôi không phải vì em là đàn em nên mới quan tâm."
Hồ Toại: "Vậy thì là vì gì?"
Tống Ôn Ngôn đứng lên, ngắt lời: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm."
Lăng Sơ và Hồ Toại nhìn cô, cả hai đều cảm nhận được sự xa cách từ cô gái này, nhưng tại sao chứ?
Hồ Toại tự nhận mình là một ảnh đế, dù lượng fan không cuồng nhiệt như các lưu lượng
tiểu sinh (*), nhưng cũng không ít fan nữ. Lăng Sơ lại sở hữu ngoại hình nổi bật, dáng vẻ mà các cô gái trẻ hiện nay đều thích.
(* Nam minh tinh sở hữu lượng fan hùng hậu.)Trong chương trình sinh tồn như thế này, chẳng phải các cô gái đều muốn dựa vào đàn ông sao? Huống chi lại có hai người đàn ông đẹp trai ở đây! Thế mà Tống Ôn Ngôn lại lập dị đến vậy?
Hồ Toại thậm chí cảm nhận được cô không thích mình, nhưng vì sự ghét bỏ này vô cớ đến kỳ lạ nên hắn càng tò mò muốn tìm hiểu hơn.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên vừa xử lý xong công việc, chuẩn bị tham dự hội thảo phát triển phần mềm. Nghĩ đến Tống Ôn Ngôn, anh hỏi: "Bên chương trình không có vấn đề gì chứ?"
Trợ lý Lục vội đáp: "Sếp yên tâm, cô Tống không chịu khổ được đâu ạ."
Tiêu Nhiên gật đầu.
Trợ lý Lục tiếp tục: "Ngài dặn tôi để ý Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn, gần đây họ không có hành động gì cả. Cho dù muốn giở trò hãm hại cô Tống cũng đã bị người của ngài sắp xếp xử lý trước rồi. Nhưng tôi phát hiện sau khi quay xong tập một, có một người từng xuất hiện ngoài phòng của cô Tống và ở đó vài phút."
Tiêu Nhiên: "Người nào?"
"Một người đàn ông ạ."
Bước chân Tiêu Nhiên dừng lại, lạnh lẽo nhìn sang.
Trợ lý Lục nói: "Là Thượng Quan Lâm. Có vẻ anh ta rất quan tâm đến cô Tống ạ."
"Thượng Quan Lâm?" Tiêu Nhiên chậm rãi nheo mắt.
Anh đã gặp người đàn ông này rồi, tên này không phải kẻ dễ đối phó, thủ đoạn hiểm độc, một người tâm cơ tương đương với Tiêu Nhiên.
Trợ lý Lục hỏi: "Sếp, tại sao anh ta lại xuất hiện bên cạnh cô Tống ạ?"
Tiêu Nhiên không đi ngay đến hội thảo mà rẽ vào khu vực hút thuốc, châm một điếu thuốc.
Thượng Quan Lâm xuất hiện vào ban đêm ở nơi không nên xuất hiện, tất nhiên chỉ có thể là do anh ta rất hứng thú với Tống Ôn Ngôn, hơn nữa còn không ít.
Ánh mắt Tiêu Nhiên trở nên lạnh băng, khói thuốc bay ra kèm theo nụ cười khẩy. Cho nên, tên đó định cướp phụ nữ của anh à?
Anh dập tắt điếu thuốc mạnh đến mức khiến trợ lý Lục giật mình: "Theo dõi anh ta, chờ dịp tôi sẽ gặp mặt."
"Vâng."
@ a i k h i e tPhía Tống Ôn Ngôn, cả ba người vẫn đang tìm "kho báu".
Không thu hoạch được gì, ngược lại rất kiệt sức.
Trời sắp tối, nhiệt độ trên đảo càng giảm, ba người cách lều của mình khá xa, tiếp tục đi cũng chỉ uổng công nên đành phải quay lại.
Trên đường về, Hồ Toại luôn cố gắng làm không khí sôi động hơn. Lăng Sơ vì cần duy trì mối quan hệ trong giới cũng không tiện lạnh nhạt. Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Tống Ôn Ngôn đi cả ngày rất mệt, không muốn chậm trễ, định đi vòng qua họ để rời đi trước. Hồ Toại thấy vậy, kéo tay cô lại chút, vừa cười vừa định nói gì đó thì bước chân chợt hụt. Hắn bất ngờ kéo Lăng Sơ theo, cả ba cùng rơi xuống một cái hố.
Tống Ôn Ngôn từng có kinh nghiệm rơi vào bẫy một lần, cô liền vội vàng đẩy tay Hồ Toại ra khỏi người mình, nhanh chóng lấy dao trong túi ra, cắm vào vách đất để giảm lực va chạm.
Cái hố này rất sâu. Khi rơi xuống, vì Hồ Toại là người đầu tiên ngã nên trở thành tấm đệm cho Lăng Sơ và Tống Ôn Ngôn.
Hắn bị đè đến mức đau đớn không chịu nổi. Tống Ôn Ngôn lập tức đứng dậy kiểm tra tình hình trong hố, Lăng Sơ cũng đứng lên.
Hồ Toại vừa xoa lưng vừa ngồi dậy, nhìn thấy Tống Ôn Ngôn lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng chắc chắn, trên đó còn có móc cài.
Lăng Sơ nói: "Hình như trong số vật tư của chúng ta không có thứ này."
Tống Ôn Ngôn thản nhiên nói: "Tôi tự làm."
Hai người đàn ông đều nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt đầy bất ngờ, không ngờ kỹ năng sinh tồn của cô lại tốt như vậy.
Cái hố khá rộng, cô lùi lại một chút, chuẩn bị ném móc lên. Lăng Sơ bước tới: "Để tôi, dù sao tôi cũng là đàn ông."
Tống Ôn Ngôn đưa dây cho anh ta, nhưng Lăng Sơ vốn quen sống trong nhung lụa, chưa từng làm việc như thế này, ném mấy lần đều thất bại.
Hồ Toại xoa lưng đứng dậy: "Để tôi, để tôi."
Lăng Sơ lại đưa dây cho Hồ Toại. Hắn thử hai lần không thành công, ngược lại còn làm đau lưng mình, kêu la ầm ĩ.
Tống Ôn Ngôn giữ thái độ bình tĩnh, cô cầm dây thừng, xoay móc vài vòng, tính toán vị trí trên miệng bẫy.
Hồ Toại thấy vậy cười nhẹ: "Không sao, đừng miễn cưỡng."
Lăng Sơ cũng trấn an cô, bảo cô đừng vội.
Tống Ôn Ngôn không nói gì, nhân lúc khí thế dâng cao, ném mạnh dây lên, móc cài chắc chắn bám vào đất ngoài miệng bẫy.
Hồ Toại: "..."
Lăng Sơ: "..."
Cô kéo thử dây, dùng dao đào vài rãnh nhỏ trên vách đất để dễ trèo lên.
Sau đó, cô bám dây và dùng sức trèo lên trước.
Hồ Toại và Lăng Sơ đứng dưới đáy hố, sững sờ trong vài giây.
Tống Ôn Ngôn đứng trên miệng hố, từ trên cao nhìn xuống, phủi bụi bẩn trên tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Hai người có định leo lên không đây?"
Hồ Toại và Lăng Sơ đều cảm thấy, vào khoảnh khắc này, Tống Ôn Ngôn như mang thần thái của một vị quân vương. Lòng tự tôn đàn ông của họ bị đả kích sâu sắc...
Hồ Toại gật đầu: "Leo, tất nhiên là leo rồi."
Do sức lưng không ổn, Lăng Sơ phải đỡ hắn một tay. Còn Tống Ôn Ngôn chỉ ngồi bên ngoài hố quan sát.
Hai người đàn ông leo lên xong, thở hổn hển một hồi lâu.
Lăng Sơ nhìn cô, hỏi: "Sao em biết làm mấy thứ này vậy?"
Tống Ôn Ngôn thu dây lại: "Tập một ghi hình bị rơi vào hố, ngã một lần thì phải rút kinh nghiệm, không thể không để lại đường lui cho mình chứ."
Lăng Sơ cười nhạt: "Em lanh thật."
Câu nói này có chút thân thiết, tay Tống Ôn Ngôn khựng một chút, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc, không nói gì thêm.
Khi Tống Ôn Ngôn trở về lều, Tô Miên cũng vừa về tới.
Cô ấy dường như đã đánh nhau với ai đó, cả người đầy bùn đất. Tống Ôn Ngôn hỏi thăm, Tô Miên gượng cười: "Đừng nhắc nữa, chị với Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn cùng rơi vào hố, mất cả nửa ngày mới leo ra được."
"Sao các chị lại rơi vào bẫy cùng nhau thế?"
"Là do Trình Nguyễn đẩy. May mà chị nhanh trí kéo được hai người bọn họ, nếu không chỉ mình chị gặp xui thôi."
Tống Ôn Ngôn nhíu mày: "Là trong khu vực ghi hình sao ạ?"
"Ước gì là vậy, như thế chắc chắn sẽ ghi lại được bộ mặt xấu xa của Trình Nguyễn, để cho mấy fan suốt ngày khen cô ta như tiên nữ phải biết họ đang thờ phụng một kẻ độc ác cỡ nào!"
Tống Ôn Ngôn giúp cô ấy phủi bụi bẩn trên tóc. Tô Miên hỏi: "Còn em thì sao?"
"Em cũng rơi vào hố, nhưng không sao ạ."
Cả hai đều đã kiệt sức sau một ngày mệt mỏi, trò chuyện vài câu rồi đi rửa ráy và nghỉ ngơi.
@ a i k h i e tSáng hôm sau.
Tống Ôn Ngôn vẫn cùng Tô Miên xuất phát. Trên đường đi, họ tham gia vào cuộc chiến giành "kho báu", hầu như tất cả các nhóm khách mời đều tập trung ở nơi này.
Tống Ôn Ngôn ôm chặt một chiếc hộp, Trình Nguyễn lao tới giật lấy.
Trình Nguyễn: "Bỏ ra!"
"Tại sao tôi phải bỏ?"
Trình Nguyễn nghiến răng: "Tống Ôn Ngôn, đừng ép tôi!"
Tống Ôn Ngôn đá cô ta một cái: "Tôi không nói nhiều như cô, tôi chỉ ra tay trực tiếp thôi."
"Cô dám đánh tôi?"
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tôi đánh đấy, thì sao?"
Cô dùng sức giật mạnh, chiếc hộp suýt nữa rời khỏi tay Trình Nguyễn.
Trình Nguyễn vội giật lại: "Đừng tưởng rằng có Tiêu Nhiên chống lưng thì cô muốn làm gì cũng được! Tôi nói cho cô biết, lần này tôi sẽ không thua cô!"
"Sai rồi." Tống Ôn Ngôn ôm chặt chiếc hộp: "Dù tôi có kiêu ngạo cũng không phải vì Tiêu Nhiên. Cô không rõ tại sao à?"
Thân phận và quyền thế nhà họ Tống đặt ở đó, gia tộc sâu dày, còn nhà mẹ đẻ của Giả Nhu Quân cũng không dễ động vào. Tống Ôn Ngôn chính là cô công chúa nhỏ ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, hoàn toàn có tư cách để ngạo mạn.
Nhà họ Trình không thể so sánh với nhà họ Tống, mà thân phận của Trình Nguyễn càng khác xa với Tống Ôn Ngôn. Người ngoài không biết, nhưng cô ta thì biết rất rõ.
Chính vì biết nên Trình Nguyễn mới luôn đối đầu với Tống Ôn Ngôn.
Trình Nguyễn: "Tôi đoán ra được cô biết rồi! Cô đã biết tất cả rồi đúng không!"
Tống Ôn Ngôn hơi khó hiểu: "Không biết cô phát điên cái gì, tôi biết cái gì cơ?"
Trình Nguyễn: "Cô biết nên cô mới cố ý dùng thân thế hiển hách để dọa tôi. Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao? Tôi nói cho cô biết, cô không thể lay động vị trí của tôi! Trước đây không thể, sau này cũng tuyệt đối không!"
Trình Nguyễn có vẻ ngày càng mất bình tĩnh, giật chiếc hộp mạnh hơn. Tống Ôn Ngôn nhíu mày, cảm thấy lời nói của cô ta có gì đó ẩn ý. Ánh mắt hốt hoảng của Trình Nguyễn không thể lừa được người khác.
Cô cố ý buông tay, khiến Trình Nguyễn ngã ngửa ra sau, chiếc hộp rơi xuống đất.
Tống Ôn Ngôn nhanh chóng nhặt lên, ôm vào lòng: "Cô nói đúng, tôi biết bí mật của cô. Tốt nhất là sống biết điều đi, nếu không, tôi nhất định sẽ vạch trần tất cả."
Trình Nguyễn tròn mắt hoảng hốt. Tống Ôn Ngôn biết, quả nhiên đã biết hết!
Nhưng Tống Ôn Ngôn chỉ đang nói dối thôi, nhưng biểu cảm của Trình Nguyễn đã nói lên tất cả. Cô ta có bí mật, là một bí mật cực kỳ lớn!
Tống Ôn Ngôn nhìn Trình Nguyễn một cách sâu xa rồi xoay người bỏ đi.
Trình Nguyễn hét lên: "Đừng đi! Nói rõ cho tôi, rốt cuộc cô biết cái gì?"
Tống Ôn Ngôn úp mở: "Hiện tại tôi không muốn nói. Đợi khi nào tôi muốn, có lẽ sẽ kể cho người khác nghe."
Trình Nguyễn nghiến răng, cố gắng kìm nén: "Tôi biết mà! Mọi người đều bị vẻ ngoài dịu dàng, tốt bụng của cô lừa gạt! Cô là đồ giả tạo!"
Tống Ôn Ngôn cười nhạt: "Đúng thế. Với cô, tôi chính là kẻ giả tạo. Tôi có thể tốt với bất kỳ ai, nhưng với cô thì không. Thù hận giữa chúng ta không nhỏ đâu, tôi không cần che giấu nữa. Những món nợ trước đây, chúng ta sẽ tính từng món một, từ từ giải quyết."
Trình Nguyễn gào lên: "Tống Ôn Ngôn, đứng lại cho tôi!"
Nhưng Tống Ôn Ngôn không thèm quan tâm, ôm chiếc hộp đi xa.
Trình Nguyễn rất hiếm khi mất kiểm soát như vậy. Rốt cuộc là bí mật gì đã khiến cô ta không thể giữ được bình tĩnh như vậy?
Quay về lều, Tống Ôn Ngôn mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả nhiên có một chiếc chìa khóa.
Cô và Tô Miên nhanh chóng mang chìa khóa đưa cho người lái thuyền, rời khỏi hòn đảo trước tiên.
Khi đến khách sạn do tổ chương trình sắp xếp.
Hai người trong bộ dạng nhếch nhác bước xuống xe, từ xa đã thấy một người đàn ông tựa hờ vào tường, chậm rãi hút thuốc.
Góc nghiêng của anh sắc sảo, dáng vẻ lười biếng như đã đợi rất lâu.
Tiêu Nhiên cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt anh chạm phải đôi mắt đen láy của Tống Ôn Ngôn. Thấy dáng vẻ lấm lem của cô, anh không nhịn được bật cười khẽ.
Tiêu Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Anh khẽ gọi: "Mèo con, lại đây."