Ngoan Ngoãn - Cẩn Dư

Chương 42

Tống Ôn Ngôn ngủ li bì đến tận chiều hôm sau.

Cả người ê ẩm, cổ họng khản đặc.

Tiêu Nhiên đút cho cô ăn chút đồ, nhưng vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Đêm qua hai người có chút phóng túng quá đà, giờ đây Tiêu Nhiên không khỏi cảm thấy hối hận.

Đến tối, cuối cùng Tống Ôn Ngôn cũng lấy lại được chút tinh thần.

Tiêu Nhiên đã chuẩn bị sẵn bữa tối, nhẹ nhàng bế cô lên. Khi ánh mắt lướt qua những dấu đỏ trên làn da mịn màng của cô, anh không khỏi nóng bừng cả mặt, yết hầu khẽ trượt lên xuống, vội vàng quay đi.

"Điềm Điềm, em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Tống Ôn Ngôn yếu ớt lắc đầu.

Tiêu Nhiên cúi xuống hôn cô, ôm chặt lấy cô, tự mình đút cô ăn. Cô ngồi ngoan ngoãn trong lòng anh, từ tốn nhấm nháp từng miếng nhỏ.

Giọng anh trầm khàn, đầy yêu thương: "Đều tại anh không biết thương hoa tiếc ngọc."

Tống Ôn Ngôn khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tiêu Nhiên bật cười: "Giận anh rồi à?"

"Tất nhiên là giận rồi."

Đêm qua, cô có cầu xin thế nào anh cũng không chịu tha.

Giờ chính là lúc tính sổ.

Tiêu Nhiên xắn tay áo sơ mi lên, đưa đến trước mặt cô: "Cho bảo bối cắn, xả giận một chút, có được không em?"

Tống Ôn Ngôn nhướng mày: "Thật sự cho em cắn à?"

"Đương nhiên. Cắn mạnh vào."

Cô giữ lấy tay anh, làm bộ như muốn cắn, nhưng bất chợt quay đầu hôn anh một cái.

Cô cười tinh nghịch: "Không nỡ."

Tiêu Nhiên nhướng mày, giữ lấy cằm cô, lập tức kéo cô vào một nụ hôn sâu hơn.

Thời gian sau đó, hai người cứ quấn quýt lấy nhau.

Đến khi đêm đã khuya, Tống Ôn Ngôn mệt đến mức sắp chìm vào giấc ngủ, cô thì thầm bên tai anh: "Em chưa bao giờ đồng cảm với anh. Em yêu anh."

Tiêu Nhiên sững sờ một lúc.

Thì ra những ngày gần đây cô cố ý thân mật, cố ý quan tâm và ngoan ngoãn là để trấn an sự bất an của anh.

Cô dùng cách của mình để chứng minh tình yêu dành cho anh.

Ngốc nghếch nhưng chân thành.

Đôi mắt Tiêu Nhiên bất giác ửng đỏ, anh siết chặt vòng tay ôm cô, khàn giọng thì thầm: "Anh biết."

Tống Ôn Ngôn khẽ cười: "Anh biết là tốt rồi."

Mọi bất an và hoài nghi của anh đều tan chảy trong cái ôm dịu dàng của cô. Từ giờ phút này, anh sẽ không còn nghi ngờ tình yêu của cô dành cho mình nữa.

Tiêu Nhiên cúi đầu hôn cô: "Anh yêu em hơn."

Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Chuyện này, em cũng biết."

Ngoài trời, ánh trăng cong vút. Bên trong, hai con người ôm lấy nhau, tình sâu tựa biển.

@ a i k h i e t

Tống Ôn Ngôn chính thức bước vào Quốc tế Vinh Thành.

Trong buổi họp cổ đông, Tống Tại Giang đích thân giới thiệu cô.

Không nghi ngờ gì, việc cô bất ngờ tiếp quản chức vụ tại Quốc tế Vinh Thành đã gây ra một cơn chấn động không nhỏ. Nhóm nhân viên đều bàn tán sôi nổi, công chúa điện hạ đã chính thức nhậm chức, không biết Ngô Thiên, kẻ muốn soán vị còn có thể vùng vẫy được bao lâu!

Trong lúc Tống Ôn Ngôn đầy khí thế trên đà thăng tiến, nhà họ Trình tuyên bố phá sản.

Vợ chồng nhà họ Trình bán hết tài sản để trả nợ, sau đó lặng lẽ dọn đi nơi khác, thậm chí không nhắc đến cô con gái nuôi Trình Nguyễn.

Tống Ôn Ngôn từng hỏi Tiêu Nhiên một lần, rằng Trình Nguyễn giờ ở đâu.

Anh không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cô ta sau này sẽ không còn quấy rầy xuất hiện trước mặt em nữa."

Tiêu Nhiên thực sự có hàng ngàn cách để đối phó với Trình Nguyễn.

Chẳng hạn như nhốt cô ta trong một căn phòng tối tăm không ánh sáng, hoặc để cô ta trải qua hàng chục kiểu tra tấn khắc nghiệt. Dù muốn trốn thoát, cô ta cũng không có cách nào thoát được, bởi luôn có người giám sát chặt chẽ cô ta.

Về công việc ở công ty, những gì giúp được, Tiêu Nhiên đều ra tay. Nhưng anh cũng nhận ra, Tống Ôn Ngôn không phải chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng. Cô hiểu biết rất nhiều, những năm học ở Đại học Leslie không hề bị lãng phí.

Khi ngồi trước đàn piano, cô tựa như một nữ thần, nhưng khi kinh doanh, cô lại có phong thái mạnh mẽ, dứt khoát. Điều này khiến Tiêu Nhiên dù thân ở nơi làm việc nhưng lòng vẫn luôn hướng về cô. Anh thường xuyên ghé qua trụ sở Quốc tế Vinh Thành với lý do công việc.

Kể từ khi mối quan hệ giữa hai người được "xác định", Tiêu Nhiên càng trở nên bám dính cô. Theo lời trợ lý Lục, anh chẳng khác nào miếng kẹo cao su dính chặt không buông cả.

Nhờ hợp tác giữa Minh Khởi và Quốc tế Vinh Thành, hai người có nhiều thời gian gặp nhau hơn.

Sau một tuần làm việc tại công ty, cuối cùng Tống Ôn Ngôn cũng gặp lại Ngô Thiên.

Gã vừa trở về từ Tú Thành, ban đầu dự định thuyết phục một vài nhà đầu tư, nhưng vì Tống Ôn Ngôn đã báo cáo mọi việc với ông bà Giả nên kế hoạch của Ngô Thiên tại thị trường Tú Thành không thể triển khai. Đương nhiên, việc hợp tác cũng thất bại.

Khi gặp gã, biểu cảm luôn điềm nhiên của Ngô Thiên cũng không giữ được, ánh mắt thoáng chút khó chịu: "Không ngờ cô Tống lại đi mách lẻo sau lưng như vậy."

Tống Ôn Ngôn mặc bộ đồ công sở, lười biếng khẽ cười: "Tại sao lại không? Thương trường như chiến trường, nếu có thể giải quyết mọi chuyện chỉ bằng một câu nói, tại sao tôi lại phải hao tâm tổn sức chứ? Đạo lý đơn giản thế này, chẳng lẽ tôi còn phải dạy anh à?"

Ánh mắt Ngô Thiên sắc bén nhìn thẳng vào cô.

Tống Ôn Ngôn không né tránh, ánh mắt đối diện gã đầy thách thức: "Anh chỉ là đối tác, vậy mà đã chen tay vào nội bộ Quốc tế Vinh Thành. Xem ra tham vọng của anh không hề nhỏ đâu nhỉ."

Ngô Thiên cười nhạt phản bác: "Cô Tống cũng không hề đơn giản."

Tống Ôn Ngôn bước lại gần, nói: "Tôi đã nói từ trước rồi, nếu nhà họ Tống xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

"Cô nghĩ cô có thể thay đổi được gì sao?"

"Ít nhất, tôi đã khiến anh mất vài khoản đầu tư quan trọng, không phải sao?"

Những ngày gần đây, Ngô Thiên gặp phải vô số khó khăn, gia đình lại náo loạn không yên. Tin đồn về nhà họ Ngô lan ra tồi tệ đến mức khó tin, mà không cần suy đoán cũng biết là do Tiêu Nhiên đứng sau.

Nhưng vì chưa nhận được tin từ Khâu Thủy, gã không thể hành động liều lĩnh. Gã như con ruồi mất đầu rơi vào trạng thái hoang mang, không biết làm gì.

Giờ đây, khi bị Tống Ôn Ngôn nhắc lại chuyện ở Tú Thành, gã cảm thấy bực bội, lạnh lùng nói: "Cô đừng quá đắc ý, chúng ta cứ chờ xem."

Tống Ôn Ngôn lạnh lùng nhìn gã rời đi, lẩm bẩm: "Tôi chẳng có thời gian mà phí với anh."

Kéo dài cuộc chiến chỉ làm tình hình phức tạp hơn. Nếu có thể nhanh chóng giải quyết, dĩ nhiên cô sẽ chọn cách đó.

@ a i k h i e t

Việc phá hoại ông Ngô và bà Ngô bằng một ngôi sao tuyến mười tám, cũng như việc dụ dỗ Trịnh Dự bằng Giản Ninh, đều là do Tiêu Nhiên sắp xếp.

Tống Ôn Ngôn cũng chỉ biết chuyện này sau đó.

Khi Tiêu Nhiên phát hiện Khâu Thủy là người Ngô Thiên cài vào bên cạnh Tống Tại Giang, anh liền sắp xếp người vào nhà họ Ngô. Lấy gậy ông đập lưng ông, cũng là để Ngô Thiên nếm thử mùi vị gia đình bất hòa.

Sau khi Ngô Thiên trở về, gã mời các nhân vật nổi tiếng từ mọi lĩnh vực tổ chức một sự kiện bắn cung nhằm tạo dựng mối quan hệ.

Dĩ nhiên, gã cũng muốn thể hiện mình không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn.

Ngày diễn ra sự kiện, Ngô Thiên tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Gã trò chuyện tự nhiên với các nhân vật tiếng tăm, thậm chí khi có người đùa cợt về gia đình mình, gã vẫn giữ được bình tĩnh.

Trong số những khách mời có Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên.

Hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt đều dõi về phía Ngô Thiên. Tống Ôn Ngôn khẽ lắc đầu tiếc nuối: "Em cứ nghĩ sẽ được thấy vẻ mặt tức giận của anh ta."

Tiêu Nhiên nhìn cô, cảm giác cô ngày càng tinh quái.

Anh nhấp một ngụm sâm panh, tay nhẹ nhàng véo má cô: "Muốn xem à?"

Tống Ôn Ngôn gật đầu.

Tiêu Nhiên chỉnh lại cà vạt, đứng dậy, nhướng mày với cô: "Chờ đấy."

Tống Ôn Ngôn bật cười, không giấu được vẻ thích thú.

Tiêu Nhiên cưng chiều cô đến mức chẳng biết đâu là giới hạn, cô muốn gì, anh cũng chiều theo, bất kể điều đó có hợp lý hay không.

Anh rót thêm một ly rượu, bước vào giữa đám đông, nâng ly chạm vào ly của Ngô Thiên: "Tổng giám đốc Ngô, tôi kính anh một ly."

Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Nhiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngô Thiên cười mỉm "Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Tiêu chơi vui chứ?"

"Cũng được, chỉ là tôi muốn thỉnh giáo Tổng giám đốc Ngô một câu."

Ngô Thiên tỏ vẻ khiêm tốn: "Mời Tổng giám đốc Tiêu cứ nói."

Tiêu Nhiên cười với vẻ chế nhạo: "Tôi nghe nói nhà anh có nhiều chuyện lùm xùm, nào là cha ngoại tình, em rể cũng ngoại tình, hôn ước với nhà họ Trịnh có vẻ không suôn sẻ, gia đình bên mẹ anh còn tìm đến các người đòi lời giải thích. Trong lúc này, Tổng giám đốc Ngô không ở nhà giải quyết mà lại mời chúng tôi đến đây bắn cung. Tôi chỉ muốn hỏi, anh thật sự không có chút bận tâm nào sao?"

Vừa nói, Tiêu Nhiên vừa dùng ngón trỏ khẽ chọc vào ngực Ngô Thiên, cử chỉ trông như đùa nhưng lời lẽ đầy sự mỉa mai.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Hôm nay, tất cả những người có mặt đều là nhân vật có địa vị. Dù mang tâm thế muốn xem kịch vui, không ai dám thẳng thắn nói ra những điều này.

Nhưng Tiêu Nhiên từ trước đến nay vốn không chơi theo quy tắc thông thường. Những lời anh vừa nói chẳng khác nào giẫm lên mặt mũi của Ngô Thiên.

Nụ cười điềm nhiên của Ngô Thiên không thể duy trì được nữa, chỉ đành miễn cưỡng đáp: "Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu đã quan tâm, nhưng hôm nay chúng ta không bàn chuyện gia đình, cũng không nói chuyện công việc."

Tiêu Nhiên gật đầu hờ hững, liếc nhìn về phía Tống Ôn Ngôn.

Tống Ôn Ngôn tựa cằm lên tay, nở nụ cười dịu dàng.

Dường như tâm trạng Tiêu Nhiên rất tốt, anh đột nhiên quay sang Ngô Thiên: "Cảm ơn Tổng giám đốc Ngô đã phối hợp."

Ngô Thiên khó hiểu: "Ý anh là gì?"

Tiêu Nhiên thản nhiên: "Cũng chẳng có gì, chỉ là bạn gái tôi muốn thấy anh tức giận, mà tôi thì không nỡ để cô ấy thất vọng. Không ngờ Tổng giám đốc Ngô lại phối hợp rất ăn ý."

Anh ta nhìn khuôn mặt ngày càng tối sầm lại của Ngô Thiên, khẽ vỗ vai gã một cách tùy ý: "Tổng giám đốc Ngô quả thật là một người tốt."

Tiêu Nhiên cười, sau đó anh quay người bước đi.

Ngô Thiên đứng cứng đờ tại chỗ.

Những người xung quanh đang hóng chuyện cố nén cười nhưng không thể nào giấu được sự thích chí.

Đây rõ ràng là bị người ta đùa bỡn công khai.

Nhưng Ngô Thiên chỉ có thể nuốt đắng cay vào lòng.

Bởi vì địa vị hiện tại của Tiêu Nhiên đã hoàn toàn vượt xa gã.

Ngô Thiên liếc nhìn Tống Ôn Ngôn, nhưng Tiêu Nhiên đã chắn trước mặt cô, quét ánh mắt cảnh cáo về phía gã.

Ngô Thiên siết chặt ly rượu trong tay, ngón tay hiện rõ gân xanh. Gã mỉm cười nhã nhặn: "Xin lỗi mọi người, tôi có chút việc cần rời đi trước."

Những người khác vội phụ họa: "Tổng giám đốc Ngô cứ tự nhiên."

Sau khi Ngô Thiên rời đi, mọi người cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười lớn. Tiếng cười vang lên, Ngô Thiên dù chưa đi xa cũng nghe thấy rõ mồn một.

Đây là lần đầu tiên trong đời, gã bị người ta làm bẽ mặt đến thế.

Chỉ vì Tiêu Nhiên muốn lấy lòng giai nhân!

Ngô Thiên ở trong phòng nghỉ một hồi lâu, mãi đến khi trợ lý đến nhắc, gã mới sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài.

Lúc này mọi người đều đã tập trung tại khu vực bắn cung.

Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên cũng đã thay trang phục nhẹ nhàng.

Ngô Thiên bước tới, cười nói:"Cô Tống, tôi được biết cô đã học bắn cung một thời gian."

Tống Ôn Ngôn gật đầu nhẹ.

Ngô Thiên nói tiếp: "Lần trước tôi mời cô chơi golf nhưng cô không đồng ý. Lần này, mong cô nể mặt, cùng tôi thi đấu một trận bắn cung."

Tiêu Nhiên đứng bên cạnh Tống Ôn Ngôn, bá đạo ôm lấy eo cô: "Ngô Thiên, anh nghĩ tôi chết rồi sao?"

Ngô Thiên quay sang nhìn anh: "Tổng giám đốc Tiêu, lời này là ý gì?"

Tiêu Nhiên cười lạnh: "Muốn đấu thì chúng ta chơi một trận đấu giữa đàn ông với nhau. Còn những chuyện khác, tốt nhất đừng nghĩ tới."

"Cô Tống nghĩ sao?" Ngô Thiên hỏi.

Gã đoán chắc Tống Ôn Ngôn không phải kiểu người thích núp sau lưng đàn ông. Thật vậy, dù kỹ năng bắn cung của cô không thể nào thắng nổi gã, nhưng việc cô từ chối một trận đấu thì gần như không thể xảy ra.

Thực tế, Tống Ôn Ngôn đã dự đoán trước rằng sẽ có một ngày cô phải đối mặt trực tiếp với Ngô Thiên, nên mới quyết tâm học bắn cung để hiểu mình hiểu người.

Lúc này, cô kéo tay áo Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Không sao, em có thể thi với anh ta."

Tiêu Nhiên thoáng tối mặt, không nỡ nói nặng lời với cô, nhưng vẫn lạnh lùng cảnh cáo Ngô Thiên: "Tốt nhất anh đừng giở trò gì."

Cả hai người chuẩn bị sẵn sàng.

Ngô Thiên đứng bên cạnh, chợt lên tiếng: "Cô Tống có gia thế tốt như vậy, lại có một người đàn ông hết mực yêu thương mình, ở nhà hưởng phúc không tốt hơn sao?"

Tống Ôn Ngôn bắn mũi tên đầu tiên, trúng vòng 6.

Cô không nản lòng, bình tĩnh lấy một mũi tên khác "Cuộc sống của tôi, hình như không đến lượt anh Ngô xen vào."

Ngô Thiên mỉm cười, bắn tên.

Vòng 10.

Không hổ là xạ thủ chuyên nghiệp.

Tống Ôn Ngôn lần lượt bắn mũi tên thứ hai, vòng 7.

Mũi tên thứ ba, vòng 8.

Dù có tiến bộ, nhưng vẫn còn cách xa vòng 10.

Còn Ngô Thiên, ba lần liên tiếp đều trúng vòng 10.

Sau ba lượt, Tống Ôn Ngôn đã thua.

Nhưng gương mặt cô vẫn bình tĩnh, không có chút thất vọng nào.

Điều này khiến Ngô Thiên cảm thấy tiếc nuối.

Lúc này, Tiêu Nhiên bước tới, từ phía sau ôm lấy cô, nắm tay cô kéo dây cung. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Để anh dạy em."

"Anh cũng biết bắn cung sao?"

Tiêu Nhiên điều chỉnh tay cô, kéo cung, buông dây, tất cả đều liền mạch.

Mũi tên trúng vòng 10 của mục tiêu Ngô Thiên, thậm chí làm rơi mũi tên trước đó của gã.

Sắc mặt Ngô Thiên tối sầm.

Tiêu Nhiên hôn nhẹ lên tai Tống Ôn Ngôn, cười khẽ: "Chồng em thì có gì là không biết, hửm?"

Ngô Thiên bước tới, giọng điệu lạnh lùng: "Tổng giám đốc Tiêu, ý anh là gì, thua mà không chịu nhận sao?"

"Tất nhiên không phải. Cô ấy đã thua, tôi chỉ đang dạy cô ấy bắn cung thôi."

Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tổng giám đốc Ngô không lẽ lại nhỏ mọn đến vậy sao?"

Ngô Thiên cười nhạt một tiếng.

Hôm nay từ đầu đến cuối, hai người này đều khiến gã mất mặt, nhưng đây không phải lúc hành động nông nổi.

Tiêu Nhiên liếc nhìn gã: "Tổng giám đốc Ngô mời chúng tôi đến đây bắn cung, sao lại không có chút phong độ quý ông nào thế?"

Những người khác bắt đầu chú ý đến tình hình bên này.

Ngô Thiên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười bình thản: "Tổng giám đốc Tiêu nói gì vậy, tôi mời mọi người đến là muốn mọi người vui vẻ mà. Nếu Tổng giám đốc Tiêu muốn dạy cô Tống, cứ tự nhiên. Tôi xin phép không tiếp được."

Nói xong, gã rời đi.

Tiêu Nhiên nhìn theo bóng lưng gã, thấp giọng nói: "Anh ta có lẽ đã bị dồn đến đường cùng rồi."

Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Thỏ cùng đường còn cắn người. Huống chi, anh ta đâu phải thỏ, cứ chờ xem đi."

Tiêu Nhiên nhấc lên một cây cung mới: "Đã đến đây rồi, hay là chơi cùng em một lúc."

"So tài nào." Tống Ôn Ngôn nói.

Tiêu Nhiên nhướng mày: "Em trước đi, anh nhường."

Tống Ôn Ngôn nhắm bắn ngay hồng tâm, kéo dây cung.

Mũi tên trúng vòng 10.

Tiêu Nhiên ngạc nhiên, nhướng mày.

Tống Ôn Ngôn tiếp tục bắn, hai lần đều trúng vòng 10.

Lúc này, Tiêu Nhiên nhận ra điều bất thường.

Bạn gái nhỏ của anh, vừa nãy khi đấu với Ngô Thiên hình như đã cố tình giấu thực lực.

Tống Ôn Ngôn nhận ra sự thắc mắc của anh, nhẹ nhàng giải thích: "Nếu em bắn không tốt, anh chắc chắn sẽ nhảy vào giúp em. Với tính cách của anh, nhất định sẽ khiêu khích anh ta. Ngô Thiên sẽ nghĩ rằng chúng ta hợp sức để làm nhục anh ta, anh ta là kiểu người luôn muốn thắng trong âm thầm. Hôm nay sau chuyện này, để lấy lại danh dự, anh ta có thể sẽ đẩy nhanh kế hoạch. Em không muốn kéo dài với anh ta, muốn nhanh chóng kết thúc tất cả."

Cô ấy bắn mũi tên thứ ba, vẫn là 10 điểm.

Tiêu Nhiên nhìn cô chăm chú, đôi mắt rực sáng, anh liếm môi: "Tống Điềm Điềm, anh phát hiện em cũng rất xấu xa đấy."

Anh cười có vẻ tùy ý, nhưng ánh mắt lại sáng rực. Một cô gái như thế này, thực sự quá thu hút!

Tống Ôn Ngôn đặt cung xuống, giọng nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào: "Hôm nay em chỉ muốn làm một người phụ nữ xấu xa thôi."

Cô vẫy tay ra hiệu, lòng Tiêu Nhiên ngứa ngáy không chịu nổi, bước tới gần cô.

Tiêu Nhiên thích mê dáng vẻ mềm mại và đáng yêu này của cô, giọng anh dịu dàng đến mức có thể chảy cả nước: "Gọi anh làm gì?"

Tống Ôn Ngôn kéo cà vạt của anh: "Về nhà thôi anh."

"Về nhà làm gì?"

"Em đói rồi." Tống Ôn Ngôn làm nũng.

Tiêu Nhiên cười nhẹ, chạm mũi cô: "Nhóc thối, anh cũng đói."

Tống Ôn Ngôn hừ một tiếng, liếc mắt về phía anh.

Tiêu Nhiên tất nhiên hiểu ý, anh cười rồi nắm tay cô.

Những người khác chỉ thấy Tổng giám đốc Tiêu gấp gáp bước ra ngoài, dường như có chuyện gì rất khẩn cấp...

@ a i k h i e t

Sau một thời gian gia nhập công ty, việc lớn đầu tiên mà Tống Ôn Ngôn thực hiện là chấm dứt hợp tác với Thượng Quan Lâm.

Khi nhận được tin, Thượng Quan Lâm chỉ lặng lẽ ngồi trong văn phòng rất lâu.

Những người không hiểu hắn có thể nghĩ hắn không để tâm, nhưng trợ lý thân cận biết rõ, ông chủ của mình thực sự đã nổi giận.

Ở một diễn biến khác, Khâu Thủy cuối cùng cũng lấy được một số thông tin dự án từ Tống Tại Giang.

Sau đó, Ngô Thiên bất chấp sự phản đối của hầu hết cổ đông, kiên quyết mua lại dự án này.

Hai tuần sau, dự án lỗ nặng, tổn thất hoàn toàn.

Lúc này Ngô Thiên mới nhận ra rằng thông tin từ Khâu Thủy là giả.

Khâu Thủy có thể đã bị thuyết phục đổi phe, hoặc Tống Tại Giang đã phát hiện ả ta bất thường và lợi dụng ngược lại ả ta.

Dù là trường hợp nào, hành động và mục đích của Ngô Thiên giờ đã hoàn toàn bại lộ trước nhà họ Tống.

Lần đầu tiên, Ngô Thiên cảm thấy hoảng loạn.

Do thất bại lần này, Quốc tế Vinh Thành đã hủy hợp đồng với công ty của nhà họ Ngô. Công ty vốn đã nhiều sóng gió, nay lại gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, cần gấp nhà đầu tư giúp đỡ.

Tuy nhiên, điều mà Ngô Thiên hiểu rõ, người khác cũng đều nhận ra.

Giúp công ty nhà Ngô lúc này chẳng khác nào ném tiền vào hố sâu không đáy mà chẳng biết có lấy lại được hay không, không ai muốn mạo hiểm cả.

Nhà họ Ngô trở thành một mớ hỗn độn, chỉ còn mỗi Ngô Thiên đơn độc đối mặt.

Khi không có nhà đầu tư, khủng hoảng của công ty ngày càng nghiêm trọng. Một bước sai, cả ván thua.

Tuy nhiên, sự sụp đổ của nhà họ Ngô hoàn toàn là do Ngô Thiên tự làm tự chịu.

Ban đầu, gã tuyên chiến với Tống Ôn Ngôn, kích thích ý chí chiến đấu của cô.

Sau đó, gã muốn Khâu Thủy phá vỡ sự hòa thuận của nhà họ Tống, nhưng không ngờ Tổng giám đốc Ngô Tại Giang kịp tỉnh ngộ, bàn bạc với Giả Nhu Quân để đánh lừa Khâu Thủy, truyền tin giả ra.

Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên hầu như chẳng cần ra tay. Họ chỉ lợi dụng tính tự mãn của Ngô Thiên, thêm chút khích tướng, kết hợp với sự phối hợp của Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân. Khâu Thủy bị lợi dụng, việc hạ bệ Ngô Thiên trở nên dễ dàng.

Hiện tại, đối tác lớn nhất của Quốc tế Vinh Thành chính là công ty Minh Khởi của Tiêu Nhiên.

Hai bên đã trở thành đối tác chiến lược, cả ngành đều biết mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn. Nhiều người đoán nhà họ Tống có lẽ sắp có tin vui.

Người đại diện thương hiệu mới của Quốc tế Vinh Thành vẫn đang được lựa chọn, thì Tống Ôn Ngôn nhận được cuộc gọi từ Kiều Ngọc Đàn.

"Cô Tống, lần trước cô nói để tôi làm người đại diện của Quốc tế Vinh Thành, có thật không?"

Tống Ôn Ngôn cười nhạt: "Tất nhiên..."

Kiều Ngọc Đàn hồi hộp chờ đợi.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng của cô vang lên qua điện thoại: "Là giả."

Kiều Ngọc Đàn nắm chặt điện thoại, sắc mặt khó coi, chất vấn: "Cô lừa tôi!"

"Cái này gọi là mưu lược."

"Cô Tống, cô không sợ tôi nói hết chuyện của cô ra ngoài sao?"

Tống Ôn Ngôn đầy hứng thú: "Chuyện gì cơ?"

"Cô bảo tôi đăng tuyên bố, hứa rằng sẽ cho tôi làm đại diện."

Tống Ôn Ngôn bình thản: "Được thôi, cô cứ việc đăng lại tuyên bố. Tôi cũng muốn xem xem cô còn bao nhiêu người hâm mộ đứng về phía mình."

Thực tế, Kiều Ngọc Đàn giờ đây đã rơi khỏi đỉnh cao. Scandal bủa vây, mọi dự án phim đều thất bại, bị coi là thuốc độc phòng vé. Các đạo diễn và nhà đầu tư đều ngần ngại hợp tác, thêm vào đó là sự quay lưng của người hâm mộ, mỗi khi thấy tin tức về cô ta đều buông lời mắng chửi.

Hiện tại, cô ta không có công việc, không lịch trình. Chỉ chờ Tống Ôn Ngôn cho mình một cơ hội để tái xuất.

Vậy mà giờ đây, cô lại nói rằng tất cả chỉ là lời nói dối!

Càng nghĩ Kiều Ngọc Đàn càng tức giận: "Cô không thể làm thế được!"

Tống Ôn Ngôn lạnh lùng nói: "Nếu lúc trước cô giữ được chút lương tâm, không cần nhiều, chỉ một chút thôi, không có ý định chen vào giữa tôi và Tiêu Nhiên thì tôi có thể cân nhắc cho cô một cơ hội."

Kiều Ngọc Đàn lập tức biện bạch: "Nhưng tôi không gây tổn hại gì thực sự cho hai người, mối quan hệ của hai người vẫn rất tốt, tôi có chen vào được đâu, sao cô còn để bụng chứ?"

"Đương nhiên là để bụng. Sao lại không? Quan hệ chúng tôi tốt là một chuyện, việc cô không chen vào được là chuyện khác. Chẳng lẽ chỉ vì mối quan hệ của tôi và anh ấy không thay đổi, mà tôi phải dễ dàng tha thứ cho cô sao? Thế thì còn đâu đúng sai? Làm sai thì phải chịu phạt, đó là quy luật bất biến!"

"Cô Tống, hãy nghe tôi nói..."

Tống Ôn Ngôn mất kiên nhẫn ngắt lời: "Cô Kiều, chúng ta không quen thân. Sau này đừng gọi đến văn phòng của tôi nữa, nếu không tôi sẽ kiện cô tội quấy rối đấy."

Cô cúp máy.

Tô Miên nghe toàn bộ cuộc đối thoại, không nhịn được giơ ngón cái: "Không tệ đâu nhé, giờ em rất có khí chất nữ cường nhân đó."

Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Hôm nay sao lại nhớ đến công ty thăm em thế?"

"Vừa đóng máy bộ phim mới, rảnh rỗi nên đến thôi."

Tô Miên mang đến một ít đồ ăn đến, Tống Ôn Ngôn cũng không kén chọn, cùng cô ấy ăn trong văn phòng.

Hỏi về công việc gần đây của Tô Miên, cô ấy nói: "Đã ký hợp đồng với công ty của Lăng Việt, nhận mấy bộ phim và phim truyền hình lớn, cảm giác như chị sắp nổi tiếng rồi."

Tống Ôn Ngôn vui mừng thay cô ấy: "Vậy thì chúc chị sớm đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhé."

Tô Miên cười sung sướng: "Nhận được lời chúc phúc của em, chị sẽ cố gắng!"

Cô ấy gắp đồ ăn cho Tống Ôn Ngôn: "Ăn nhiều chút đi, nhìn em gầy thế này. Ăn xong ra ngoài đi dạo với chị được không? Đã bao lâu rồi chúng ta chưa đi chơi với nhau đó."

Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô ấy, Tống Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, thấy công việc cũng không có gì gấp gáp liền gật đầu: "Được, hôm nay em đi với chị."

@ a i k h i e t

Tuy nhiên, khi đến địa điểm Tô Miên nói, cô ấy lại lấy cớ đi vệ sinh rồi mất tăm.

Đây là bãi biển, từng cơn sóng vỗ vào.

Biển động, gió không quá lớn.

Trời đã muộn, ánh sáng mờ mờ, không thể nhìn xa, chỉ thấy ánh sáng yếu ớt từ một ngọn hải đăng.

Tống Ôn Ngôn đứng bên bờ biển chờ một lúc, vẫn không thấy Tô Miên quay lại.

Trời tối hẳn.

Cô hơi lo lắng, gọi điện thoại. Tô Miên bắt máy rất nhanh, nói một câu: "Chị chỉ giúp anh ấy đến đây thôi, phần còn lại phải xem ảnh rồi."

"Này..."

Điện thoại bị cúp.

Tống Ôn Ngôn như chìm trong sương mù, anh ấy?

Chẳng lẽ là Tiêu Nhiên?

Khi cô còn đang bối rối, một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy cô.

Tiêu Nhiên từ phía sau ôm chặt cô vào lòng.

Tống Ôn Ngôn quay đầu lại, nhưng Tiêu Nhiên đã dùng tay che mắt cô.

Cô cười: "Anh lại chơi trò này à."

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Yên tâm, anh nhất định không để em ngã đâu."

Anh dìu cô bước tới phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở: "Nhấc chân, bước tới, đừng sợ."

Tống Ôn Ngôn chỉ biết mình đi một đoạn rồi được anh đưa đến một chỗ nào đó.

Hình như là một chiếc thuyền nhỏ.

Anh buông tay: "Có thể mở mắt ra rồi."

Tống Ôn Ngôn từ từ mở mắt, họ đang ở trên biển, xung quanh tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.

Tiêu Nhiên đang chèo thuyền, cười hỏi: "Có phải hơi thất vọng không? Chẳng có gì bất ngờ cả."

Tống Ôn Ngôn cười dịu dàng: "Không đâu, ở bên anh là em đã thấy vui rồi."

Vừa dứt lời, cô thấy ở xa trên biển bắt đầu xuất hiện những đốm sáng lấp lánh.

Không chỉ một vài chiếc, mà rất nhiều đèn hoa đăng trôi dạt đến, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng mặt nước.

Nửa tiếng sau, trong tầm mắt của Tống Ôn Ngôn toàn là đèn hoa đăng, cả một góc trời sáng rực. Xung quanh thuyền cũng đầy những chiếc đèn hoa, cô đứng trên thuyền, được ánh sáng bao quanh.

Tống Ôn Ngôn ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhiên.

Anh mỉm cười: "Em ước một điều đi."

Tống Ôn Ngôn chắp tay, nhắm mắt lại.

Không lâu sau, cô mở mắt.

Tiêu Nhiên cười lười biếng, hỏi: "Ước gì thế? Nói ra đi, biết đâu anh giúp em thực hiện được."

Tống Ôn Ngôn ngồi đối diện anh, sau lưng là ngàn vạn ánh đèn, nụ cười cô ấm áp, dịu dàng: "Điều ước rất đơn giản."

"Là gì vậy?"

"Em ước cả đời này, dù tóc mai có chớm bạc vẫn sẽ luôn được ở bên anh."

Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn cô, hai người đối mắt không nói lời nào.

Anh đưa tay ra, Tống Ôn Ngôn đặt tay mình vào tay anh.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, anh lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của cô.

Tống Ôn Ngôn ngẩn người.

Tiêu Nhiên đột nhiên kéo tay cô một cái, cô ngã vào lòng anh, nằm trên ngực anh.

Giọng nói trầm ấm, dịu dàng của anh vang lên: "Một đời không đủ, anh hứa với em đời đời kiếp kiếp."

Tống Ôn Ngôn nở nụ cười ngọt ngào.

Anh lại mở lời, chân thành mà tha thiết: "Tống Ôn Ngôn, em đồng ý lấy anh đi, được không em?"

Từng cơn gió biển thoảng qua.

Vòng tay anh ấm áp, khiến người ta yên lòng.

Tống Ôn Ngôn khẽ đáp: "Dạ."
Bình Luận (0)
Comment