Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 19

“Hay là, anh tỏ tình lại với em đi?”

Trong lòng Hứa Nguyên bỗng nhiên trống rỗng, cô muốn tránh đi ánh mắt của Hàn Tự, rồi lại cảm thấy người này đã cãi lộn với cô từ bé đến giờ, anh hiểu rất rõ về cô, không chừng đã nhìn thấu cô rồi.

Thế nên cô vẫn bất chấp trừng lớn mắt, gần như là mắt đối mắt với anh.

Thật ra cô chẳng nhìn được cái gì cả, trái tim cô hiện giờ đập mạnh hơn bao giờ hết.

“Tại sao?” Hàn Tự bình tĩnh nói.

Khuôn mặt của cô được phản chiếu trong đôi mắt anh, có thể thấy rõ là cô đang phô trương thân thế.

Anh cố nhịn cười.

Hứa Nguyên ngẩn người: “Em với Đào Tri Sơ cũng…”

Hàn Tự đột nhiên ghé sát vào, từng chút từng chút một, anh chống tay vào mép bàn, suýt chút nữa đã áp tay mình lên tay của cô.

Bầu không khí trở nên nóng rực trong chớp mắt.

Hứa Nguyên chỉ cảm thấy môi anh mỗi lúc một gần mình hơn, lỗ tai cô bỗng chốc ngứa ngáy, ngứa lên vì nóng.

Cô nắm chặt bàn tay đang vịn mép bàn, khi anh đến gần, nơi nóng rực kia nhanh chóng lan ra, xộc thẳng lên ót cô.

Hứa Nguyên chớp chớp mắt, đôi mắt vô cùng đau rát.

Với sự kiêu ngạo của Hàn Tự thì thổ lộ một lần với cô có lẽ đã là cực hạn rồi, sẽ chẳng thể nào có lần thứ hai.

Thực chất cô đang khiêu chiến giới hạn mà anh dành cho cô.

Hứa Nguyên rất tò mò.

“Không phải lúc em theo đuổi Đào Tri Sơ cũng thất bại liên miên đấy sao?” Cô nói cực kỳ ngạo mạn, thề rằng phải đè áp khí thế của anh.

Hàn Tự dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mặt cô.

Trong tròng mắt đen của anh ẩn chứa nụ cười thản nhiên, chẳng có xíu tức giận nào.

Nụ cười của Hứa Nguyên chợt cứng đờ.

“Hứa Nguyên, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?” Hàn Tự hỏi rất nghiêm túc.

Một câu nói đơn giản nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Hứa Nguyên.

“H… hả?” Cô sững sờ.

Hàn Tự lắc đầu: “Em có đồng ý không?” Anh lại hỏi một lần nữa.

Biểu cảm của Hứa Nguyên cứ như đã gặp quỷ, cô không nghĩ rằng anh sẽ nói lại lần nữa.

Có vẻ như bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của Hứa Nguyên đã làm hài lòng Hàn Tự, anh đưa tay xoa đầu cô, giống như những gì cô đã làm với anh khi nãy, xoa nhẹ bốn năm cái rồi buông ra.

Hứa Nguyên: “...”

Cô thừa biết Hàn Tự sẽ không chịu thiệt mà, ngoan ngoãn để cô sờ đầu như vậy mới là lạ ấy.

Hứa Nguyên đẩy anh ra: “Cũng được đó.”

Cô nói thẳng, anh thoáng sửng sốt, tưởng mình nghe lầm: “Em lặp lại lần nữa đi?”

Anh vừa nói vừa móc điện thoại từ trong túi ra, mở ghi âm lên.

Hứa Nguyên: “...”

“Ý anh là sao?” Cô chất vấn.

Hàn Tự đưa điện thoại tới gần miệng cô: “Em nói đi, đồ nói dối.”

Hứa Nguyên: “...”

“Nào, nói lại lần nữa xem.”

Hứa Nguyên liếc mắt, tự cầm lấy điện thoại của anh: “Được, chị đây đã đồng ý rồi.”

Hàn Tự giơ tay véo mũi cô: “Dễ nói chuyện quá.”

“Em có chỗ nào không dễ nói chuyện?” Cô cười xấu xa: “Vậy để em nuốt lời!”

Điện thoại bị anh giật đi với tốc độ nhanh như chớp khiến cô không tài nào giữ lại được.

Hứa Nguyên cười trộm: “Chậc, Hàn Tự à, xem ra anh thật sự rất yêu em nhỉ!”

Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngón tay ấn lưu bản ghi âm của Hàn Tự khựng lại, sau đó anh mở ghi âm lên: “Cũng được đó!”

“Nhưng mà.” Hứa Nguyên lại cầm lấy điện thoại của anh, trông thấy giao diện vẫn đang ở phần “ghi âm”, cô đưa điện thoại đến bên môi Hàn Tự.

“Để công bằng, chúng ta quy ước ba điều nhé.”

“Em nói đi.”

“Thứ nhất, không được phép nói cho bố mẹ anh và bố mẹ em biết.”

Nghe xong nụ cười trên môi Hàn Tự phai đi một ít.

Bị anh nhìn như vậy, không hiểu sao Hứa Nguyên lại hơi khẩn trương: “Thứ hai, không được phép nói với bạn bè của chúng ta, đến cả Diêu Khải Việt cũng không được.”

Hàn Tự đã hiểu.

Hứa Nguyên thấy anh không lên tiếng, bèn tiếp tục nói: “Thứ ba, nếu như chúng ta có bất đồng trong lúc nói chuyện, bất kể là ai nói chia tay, đối phương cũng phải đồng ý vô điều kiện.”

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy rất khó xử, làm sao cô có thể hẹn hò với người khó có khả năng nhất đó nhỉ?

Hai người họ cãi lộn đã quen, cũng đã quen với việc làm ầm làm ĩ, liệu họ có đi tiếp được không? Và có thể đi được bao xa?

Có lẽ không tới hai ngày đã phải chia tay rồi, mọi người không nên biết thì tốt hơn.

Cô không có lòng tin.

Nói xong, Hứa Nguyên không dám nhìn Hàn Tự nữa, cô máy móc giơ điện thoại lên.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh đáp lại.

Có lẽ còn chưa bắt đầu mà đã chia tay rồi, cô nghĩ.

“Được.” Sau một hồi, Hàn Tự nói vào điện thoại: “Anh đồng ý rồi.”

Vài câu chữ được ghi vào điện thoại một cách rõ ràng.

Hàn Tự nhận điện thoại từ trong tay cô, anh nhấn vào nút lưu rồi gửi cho Hứa Nguyên.

“Coi như là ký tên đồng ý rồi nhé.” Anh mỉm cười: “Mỗi người một phần.”

Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trái tim ngứa ngáy.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân có lỗi với Hàn Tự.

“Cái đó, em…” Cô nói không ra lời.

Hứa Nguyên chỉ cảm nhận được một hơi thở ấm áp và cảm giác mềm mại trên môi, bả vai lập tức bị ôm chặt, sau đó cô bị anh kéo vào lồng ng.ực.

“Hàn…”

Anh bỗng nhiên hôn lên môi Hứa Nguyên, toàn bộ lời nói của cô đều tan biến giữa răng và môi của hai người.

Anh áp lên môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp, một lần rồi lại thêm một lần nữa.

Hứa Nguyên bị hơi thở mạnh mẽ của anh vây quanh, trong lúc nhất thời quên luôn cả việc hít thở.

Nụ hôn đầu tiên đầy ngọt ngào cùng anh khiến mặt cô đỏ bừng lên như quả cà chua.

“Ừ.” Anh cắn cô một cái, khẽ đáp lại.

Lỗ tai Hứa Nguyên như mất đi thính giác trong phút chốc, nó cứ “ù… ù…”, chẳng nghe thấy được gì.

Sau đó, Hàn Tự tách khỏi cô.

Hứa Nguyên luống cuống nhìn về phía trước, trong tầm mắt vẫn là anh với chiếc áo sơ mi đã cởi đi hai cúc áo.

Chứng rối loạn nhịp tim của cô lại tệ hơn rồi.

“Anh… anh làm gì thế?” Cô lắp bắp nói, nhưng không sờ vào môi mình.

Dường như lúc này môi của cô vẫn còn lưu lại hơi thở thuộc về anh.

Hàn Tự ôm cô, lại cúi đầu hôn lên gò má cô một cái.

“Chụt” một tiếng, Hứa Nguyên nghe thấy âm thanh đó, khuôn mặt lại đỏ đến tận mang tai.

“Hàn Tự!” Cô tức giận dậm chân.

Hàn Tự ôm sát lấy cô: “Anh hôn bạn gái của anh mà.”

Lúc nói hai chữ “bạn gái” anh còn cố tình nâng giọng lên.

Trông vô cùng bỉ ổi.

Hứa Nguyên hất vai, kết quả là làm thế nào cũng không hất được cánh tay anh ra.

Cánh tay của anh không nặng, nhưng vẫn một mực đè nặng lên vai cô, tràn đầy “áp lực”.

“Anh có đi về nhà không?” Hứa Nguyên buông bỏ việc giãy giụa.

Hàn Tự nhìn cô: “Có chứ.”

Cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra, cúi đầu nghiêm túc cài lại toàn bộ cúc áo.

Hứa Nguyên nhìn mà không nói nên lời: “Anh mò mẫm cái gì thế?”

Cúc áo vừa xô lệch, vừa bị bung chỉ.

Ngón tay anh thon dài, linh hoạt mở ra đóng vào, trong đầu cô bây giờ lại hiện lên cảnh được anh ôm lúc nãy, cô trông thấy phần xương quai xanh như ẩn như hiện.

Lỗ tai Hứa Nguyên lại nóng lên như lửa đốt.

Hàn Tự mỉm cười với cô: “Tránh đi ra ngoài bị người khác nhìn thấy.” Anh thắt lại cà vạt, rồi thuận tay ôm cô: “Em đang nghĩ tới anh đúng không?”

Hứa Nguyên: “...”

Cái ông già tự luyến này.

Hàn Tự cúi đầu nhìn sang, lúc này lỗ tai Hứa Nguyên đã đỏ bừng hết rồi.

Trông đáng yêu cực kỳ.

Anh không kiềm được bắt đầu nhéo nó.

Hứa Nguyên chẳng thể nhịn nổi nữa: “Hàn Tự!”

Vì hành động đáng ghét kia của Hàn Tự nên cô thẳng chân đá cho anh một cú.

“Về nhà của anh đi!” Cô quay đầu rời đi.

Hàn Tự nhìn theo bóng lưng Hứa Nguyên, trông thấy cô nhanh chân chạy trốn, thoáng chốc đã chẳng còn bóng dáng đâu. Sau đó anh lại nhìn vào dấu giày sáng chói trên quần tây của mình, khoé miệng càng nhếch lên cao hơn.

Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Buổi tối, Hứa Nguyên về đến nhà, cô cứ nghĩ không thông về cái đêm diệu kỳ của ngày hôm nay.

“Hứa Nguyên: Đừng hỏi gì hết, tớ hẹn họ với Hàn Tự rồi.”

Cô gửi WeChat cho Trình Vi Vi, rồi copy đoạn chat đó, tính gửi cho Dư Âm.

Vừa ấn mở khung chat của Dư Âm, Hứa Nguyên lại thấy do dự.

Có lẽ Dư Âm lo lắng chuyện của bản thân cũng đã đủ lắm rồi, đừng để cô ta phải lo thêm về chuyện của mình nữa.

Dứt khoát từ bỏ.

Trong lúc cô đang do dự, Trình Vi Vi đã gọi điện tới oanh tạc để hỏi tội. Hứa Nguyên hiểu cô ấy rất rõ, quả quyết cúp máy, không nhận cuộc gọi.

Trình Vi Vi vẫn không từ bỏ ý định, cô ấy tiếp tục gọi tới, cô lại cúp tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng điện thoại cũng im lặng.

“Trình Vi Vi: Hứa Nguyên, cậu cứ chờ đó!”

Hứa Nguyên đáp lại bằng một cái biểu cảm mỉm cười.

Cứ đợi cô suy nghĩ cẩn thận đã rồi nói với Trình Vi Vi sau.



Hôm sau, bố Hứa đưa Hứa Nguyên đến gặp Đinh Nhuế Nhiên, chị bị chấn động não nhẹ, cùng với việc cánh tay trái bị trật khớp, cũng là người bị thương nghiêm trọng nhất trong số ba người họ.

Lúc Hứa Nguyên tới, Tống Diệp cũng đang ở trong nhà họ Đinh.

Lại đối mặt với anh ta một lần nữa, tâm trạng của cô trở nên vô cùng phức tạp, vẫn chưa lần nào cho anh ta một sắc mặt tốt.

Hứa Nguyên đi thẳng đến phòng ngủ của Đinh Nhuế Nhiên.

Trong phòng để một cây đàn piano, cô trông thấy Đinh Nhuế Nhiên đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.

“Đến rồi à?” Vừa thấy cô, Đinh Nhuế Nhiên lập tức bỏ sách xuống và đứng dậy.

Hứa Nguyên vội vã tiến tới đỡ chị: “Chị ngồi đi.”

“Không sao mà, cũng chẳng phải gãy xương.”

“Nhưng nó là chấn động não đó chị.”

Đinh Nhuế Nhiên thấy đôi mắt cô đỏ hoe, cười an ủi: “Chị nói với em rồi, chấn động não một cái cũng rất tốt, phải gặp va chạm thì đầu óc mới tỉnh táo hơn được.”

“Chị nói bậy.” Hứa Nguyên nghiêm túc.

Trái tim cô càng cảm thấy khó chịu và cảm giác bản thân mình có lỗi với Đinh Nhuế Nhiên.

“Sao lại là nói bậy chứ?” Đinh Nhuế Nhiên chỉ vào bản thân: “Chị tự thử nghiệm rồi đó.”

Đôi mắt Hứa Nguyên chợt nóng lên.

“Chị Đinh Đinh.”

“Ừ, em nói đi.”

“Em…” Hứa Nguyên chẳng tài nào mở miệng được, cô đổi giọng: “Sao Tống Diệp lại ở nhà chị vậy?”

Nụ cười của Đinh Nhuế Nhiên hơi nhạt đi: “Để bố mẹ anh ta thấy chứ sao.”

Mối quan hệ giữa hai người không tốt.

Hứa Nguyên nhất thời xúc động: “Đinh Đinh, vậy chị có từng nghĩ tới việc, dù sao anh chị vẫn chưa đính hôn, có khi…”

Cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của Dư Âm nên cũng không dám nói ra toàn bộ với Đinh Nhuế Nhiên, nhưng cô phải nghĩ cách nhắc nhở Đinh Nhuế Nhiên rằng Tống Diệp có vấn đề.

Đinh Nhuế Nhiên ngầm hiểu, nhưng chị lắc đầu: “Hai nhà đã quyết định xong xuôi từ lâu rồi.”

Chị nhìn Hứa Nguyên, trầm mặc một lát: “Nói thật cho em biết, chị biết anh ta có tình nhân bên ngoài rồi.”

Chị cũng biết người đó là Dư Âm, chỉ là chị không nói cho Hứa Nguyên biết mà thôi.

Hứa Nguyên kinh ngạc: “Vậy mà chị còn…”

“Quy tắc trò chơi của bọn chị là thế, dù bên ngoài anh ta chơi đùa quá trớn thế nào, cũng không được phép đưa về nhà.” Đinh Nhuế Nhiên ung dung nói.

“Chị không thấy khó chịu sao?”

“Chị có thích anh ta đâu, huống chi là yêu, tình yêu cứ đến rồi lại đi, mệt lắm.”

Hứa Nguyên im lặng.

Đinh Nhuế Nhiên thở dài, chị vẫn cứ nghĩ mãi không ra, tại sao Hứa Nguyên lại trở thành bạn thân với Dư Âm được, hai người bọn họ là kiểu người hoàn toàn khác nhau, một người quá đơn thuần, một người lại quá nhiều tâm tư.

“Chị không mong cầu món quà mang tên tình yêu này.” Chị mỉm cười với Hứa Nguyên: “Sự kết hợp của hai gia đình sẽ tối đa hoá lợi ích, chị có được thứ mình cần, anh ta cũng vậy. Có tình cảm hay không cũng chẳng quan trọng.”

Đinh Nhuế Nhiên nghĩ, có vài mối quan hệ mà người khác không thể nào nhúng tay vào được, chính là tình yêu và cả tình bạn. Những người ngoài cuộc như bọn họ đều cảm thấy Hứa Nguyên làm bạn với Dư Âm là cô đang chịu thiệt, nhưng chưa chắc Hứa Nguyên đã thấy thế.

Chị nghĩ ngợi một lúc: “Nguyên Nguyên, một số người có rất nhiều khuôn mặt, với em là một kiểu nhưng lại khác hẳn với người khác.” Chị nhắc nhở: “Nhận ra không hẳn là chuyện xấu.”

Đinh Nhuế Nhiên rào trước cho Hứa Nguyên.

Sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện của Dư Âm và Tống Diệp, chị vốn cũng chẳng để ý tới Tống Diệp nên không quan tâm gì đến họ, nhưng có lẽ Hứa Nguyên sẽ suy sụp và buồn bã.

Đi ra khỏi nhà họ Đinh, Hứa Nguyên mang theo tâm sự nặng nề.

Bố Hứa đưa cô với mấy người bạn cũ ở trong viện đi ăn cơm.

“Hứa Nguyên: Hàn Tự, cuộc hôn nhân bố mẹ anh cũng bị người nhà sắp đặt hả?”

Sau khi gửi đi, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cảm thấy vấn đề này không lịch sự chút nào, ngẫm nghĩ thì thấy không hay, cô lại thu hồi tin nhắn.

“Hàn Tự: Đinh Nhuế Nhiên và Tống Diệp?”

Không ngờ Hàn Tự đã nhìn thấy rồi.

“Hứa Nguyên: Hai người bọn họ…”

“Hứa Nguyên: Đều là một lời khó nói hết.”

“Hứa Nguyên: Không được, hôm khác em nhất định phải ngả bài với Dư Âm.”

Cô lẩm bẩm lầu bầu ở đó rồi ra quyết định.

“Hàn Tự: Em đi đâu nữa vậy?”

“Hứa Nguyên: Đi ăn cơm với bạn của bố em.”

Đang nói chuyện thì đã đi tới địa điểm ăn cơm, hiển nhiên là khách sạn Điền Viên của lão Trương.

“Hàn Tự: Định vị - khách sạn Điền Viên”

Hàn Tự gửi định vị tới, hôm qua anh nói tối nay có một buổi tiệc xã giao.

Thật là trùng hợp, hai người họ đang ở cùng một nơi.

Hứa Nguyên cũng đã tìm ra định vị và bấm vào chỗ khách sạn Điền Viên của lão Trương, cuối cùng cô lại chọn huỷ bỏ.

Bố cô cũng ở đây, cô sợ Hàn Tự sẽ đến.

“Hứa Nguyên: Ngoan nhé ~~~”

Cô chột dạ bèn gửi thêm vài cái biểu cảm bay bay, sau đó đi vào cửa cùng với bố, chẳng dám xem điện thoại nữa.

Từ sau khi hẹn hò với Hàn Tự cô đã trở nên hèn nhát rồi.

Rõ là như thế!

Vào phòng, Hứa Nguyên và bố Hứa là người tới trễ nhất.

Tổng cộng có bốn năm người, đều bằng tuổi bố Hứa, chỉ có một người trẻ tuổi xen lẫn trong đó, vô cùng bắt mắt.

Trông cũng rất nhã nhặn.

“Phó viện trưởng Hứa.” Mọi người nhao nhao đứng dậy.

Hứa Nguyên cũng lễ phép gọi chú, đến lượt người trẻ tuổi, cô ngẩn người, vì chưa gặp người này lần nào nên cô không biết đối phương tên gì.

Bên cạnh người trẻ tuổi đó còn một chỗ trống, bố Hứa dẫn Hứa Nguyên sang: “Nguyên Nguyên, con ngồi cạnh Tiểu Đường.”

Ai nấy đều nở nụ cười.

Hứa Nguyên dần phát giác ra có gì đó không đúng.

“Nguyên Nguyên, Tiểu Đường chính là chuyên gia trẻ tuổi nhất trong viện của bọn chú đấy.”

Một người khác phụ hoạ: “Là đệ tử bố cháu thích nhất đấy.”

“Tiền đồ xán lạn.”

Ngưởi trẻ tuổi tên Tiểu Đường bị mọi người làm cho xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không có, không có.” Cậu ta nhìn Hứa Nguyên ở bên cạnh, thẹn thùng cười: “Toàn là viện phó Hứa dẫn theo tôi đi làm việc cùng thôi.”

Hứa Nguyên: “...”

Cuối cùng cô cũng nhận ra, ý là đang xem mắt cho cô.

May mà không nói với Hàn Tự cô cũng ở đây, cô nghĩ.

Có người gõ cửa ở bên ngoài.

Hai giọng nói quen thuộc đồng thời cất tiếng gọi: “Bố Hứa.”

Tay Hứa Nguyên run lên, trà nóng trong ly vẩy lên mu bàn tay, nhoáng một cái đã đỏ ửng cả lên.

“Không sao chứ?” Tiểu Đường rút hai tờ khăn giấy, bình tĩnh che mu bàn tay của cô: “Tôi lấy khăn ướt cho cô nhé?”

Một loạt các hành động, tự nhiên và ân cần.

Mấy người chú có mặt tại bữa ăn đều nở nụ cười.

“Viện phó Hứa, tôi đã bảo Tiểu Đường hợp với Nguyên Nguyên mà.”

Hứa Nguyên: “...”

Cô né tránh tay Tiểu Đường, khẽ ngẩng đầu.

Vừa vặn va phải nụ cười giễu của Hàn Tự.

Nụ cười trên môi anh khiến cô chột dạ.

Hứa Nguyên: “...”

Tình thế thay đổi quá nhanh, khiến cô vô cùng lúng túng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hứa chính trực: !!!

Hàn ấm áp: À.

Mạt Đao: Hehe ~

Bình Luận (0)
Comment