Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 39

Từ lúc Hứa Nguyên đi đến chỗ Hàn Tự, anh đã định đứng dậy theo bản năng, bày ra tư thế chào đón.

Cho đến khi bản thân bước một bước nhỏ anh mới ngẩn người.

Đây quả là một thói quen đáng sợ.

Đột nhiên điện thoại điên cuồng rung lên.

Hàn Tự cúi xuống nhìn xem, trái tim đập mạnh một tiếng như là bị người khác dùng lực gõ lên, đập loạn xạ, càng lúc càng nhanh.

Diêu Khải Việt gửi cho anh một ảnh chụp màn hình, là bài viết mới nhất của Hứa Nguyên trên vòng bạn bè.

Cô nói: Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi - Hàn Tự.

Hàn Tự bất ngờ và khiếp sợ.

Anh không nghĩ Hứa Nguyên sẽ chủ động như vậy.

Cô lại bị ai khiêu khích sao?

Lồng ng.ực anh lập tức cảm thấy sướng rơn lên được.

Hàn Tự vẫn xụ mặt như ông cụ nhưng động tác ngồi xuống lại có chút đột ngột, anh để hai tay ra đằng sau lưng, lẳng lặng nhìn cô.

Mãi cho đến khi Hứa Nguyên dừng lại ở trước mặt anh.

“Xem vòng bạn bè của em đi.” Cô giơ điện thoại lên, quơ quơ trước mặt anh.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô cảm thấy da mặt mình còn dày hơn cả Hàn Tự.

Không phải chỉ là cúi đầu nhận sai trước thôi sao? Có chuyện gì lớn lao đâu?

Cô nghĩ.

Hứa Nguyên mím môi, đối diện với ánh mắt của Hàn Tự.

Đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.

Cô cảm thấy cái mũi chua xót, đáy mắt bỗng dưng nóng lên.

Đột nhiên lại muốn khóc.

Thấy mắt Hứa Nguyên đỏ lên, Hàn Tự than nhẹ: “Anh đã bắt nạt em đâu.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo sự dịu dàng.

Mũi của Hứa Nguyên càng thêm chua xót.

“Anh bắt nạt em!” Cô tủi thân nói.

Hàn Tự cười: “Em nhìn lại đi, người nói chia tay là em, nói anh là bạn trai em cũng là em, là em bắt nạt anh mới đúng.”

Giọng điệu của anh vẫn thiếu đánh như lúc trước.

Anh tiến lên từng bước, trong mắt mơ hồ hiện lên ý cười.

Hứa Người nở nụ cười.

Cô nắm chặt điện thoại, nghiêm túc nói: “Hàn Tự, anh nghe cho kỹ đây, đời này trừ bố mẹ em ra thì em cũng chỉ làm tài xế cho một mình anh thôi đấy.”

Câu nói mạnh mẽ, chạm đến trái tim của Hàn Tự.

Anh cố gắng kiềm lại khoé miệng đang cong lên, cố tình không nói câu gì.

Hai người yên lặng mà nhìn chằm chằm nhau.

Một lúc sau, Hứa Nguyên không nhịn được nữa: “Hàn Tự!” Cô ném túi xách của mình qua: “Anh có gì ý vậy?”

Hàn Tự đỡ lấy cái túi của cô, còn thuận tay đeo luôn: “Nghiêm túc à?”

Anh chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ: “Lần sau còn chia tay không?”

Hứa Nguyên nghe xong, theo bản năng muốn tức giận nhưng vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt anh, con giận lập tức biến mất tiêu.

“Không đâu.” Cô còn gật đầu: “Không bao giờ như vậy nữa.”

Cô nhìn người đàn ông: “Em đã nói như vậy rồi, có được chưa?”

Cuối cùng Hàn Tự cũng nở nụ cười.

“Em lấy tấm ảnh xấu xí này ở đâu vậy?” Anh chỉ vào vòng bạn bè của cô, chỉ cho cô thấy: “Vô cùng xấu.”

Hứa Nguyên nhìn sang, cười hì hì: “Quả thật là rất xấu.” Cô nói: “Hàn Tự, sao trước đây anh xấu vậy?”

Hàn Tự liếc mắt nhìn cô một cái: “Em xấu.”

“Là anh xấu.”

“Em xấu.”

“Anh xấu thì có!”

Hai người nói qua nói lại liên tục.

Bỗng nhiên Hàn Tự ôm lấy cổ Hứa Nguyên: “Được rồi.” Anh ôm cô vào trong lòng: “Là anh xấu.”

Hứa Nguyên mỉm cười.

Thật ấu trĩ mà.

Cô vùi đầu vào lòng anh, thoả mãn nói: “Tốt quá rồi, Hàn Tự.”

Bên tai Hứa Nguyên đều là tiếng nhịp tim của Hàn Tự, nó cũng đang đập nhanh giống như cô.

Như vậy thật tốt.

Khâu Tử Dao nhìn hai người đang ôm nhau kia từ xa, trong lòng toàn là sự chua xót.

Cũng không biết là nên khóc hay nên cười.

Thật tốt, Hàn Tự không phải một thằng đàn ông tồi nhưng cũng không tốt hẳn, sự dịu dàng của anh từ trước đến giờ đều không dành cho mình.

Cuối cùng là vẫn chậm hơn Hứa Nguyên một bước.

Cô ấy nghiêng đầu, trong tầm mắt là sườn mặt xinh đẹp của Ninh Hạ.

Cô gái này cũng thật tội nghiệp.

Thật kỳ lạ, đột nhiên Khâu Tử Dao lại cảm thấy đồng cảm.

Đây không phải là kết thêm bạn sao?

Khâu Tử Dao chọc chọc cánh tay Ninh Hạ, chờ đến khi Ninh Hạ quay lại liền hỏi: “Tôi mời cô ăn khuya nhé?”

Ninh Hạ sửng sốt: “Năm giờ sáng mai tôi còn phải đi Hàng Châu.”

Khâu Tử Dao nhún nhún vai, từ bỏ.

Dưới bình luận cũng đang nói chuyện của Hứa Nguyên và Hàn Tự, tin nhắn rất nhiều.

"Sở Mật: ĐM! Hai người họ là thật sao?"

"Kiều Tư: Không phải hai người họ cứ nhìn thấy nhau là cãi nhau sao?"

"Diêu Khải Việt: Là thật đấy!"

"Tưởng Minh Châu: Rất thật là đằng khác."

"Chu Tễ Duyên: Chúc mừng."

"Khâu Thiên: Tôi vẫn không tin đâu! Lần trước còn là bạn bè cơ mà! Sao lại như thế này rồi?"

"Diêu Khải Việt: Đừng hỏi nữa, nói chúc mừng đi."

Khâu Tử Dao bĩu môi, mạnh mẽ bình luận: "Tối nay có ai đi uống rượu với tôi không?”

Mọi người trong nhóm im bặt.

"Khâu Tử Dao: Chết hết rồi sao?"

Sau một lúc, Diêu Khải Việt mới xuất hiện: "Được rồi, tôi đi với cô."

"Tưởng Minh Châu: Đi đâu vậy? Nói Hàn Tự thanh toán đi."

"Diêu Khải Việt: Không phải nên là Hứa Nguyên sao?"

"Tưởng Minh Châu: Có gì khác nhau à?"

Khâu Tử Dao bật cười.

Trên đường về nhà, Hứa Nguyên lái xe, Hàn Tự ngồi ghế phó lái, tối nay anh có uống rượu nhưng không quá nhiều. Trên đường anh đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc lại cười, một lúc lại tấm tắc hai tiếng.

Trái tim của Hứa Nguyên cảm thấy ngứa ngáy: “Anh đang mỉa mai em lái xe nên không chơi điện thoại được à?”

Hàn Tự nhướng mày: “Để anh đọc cho em nghe nhé?”

Không đợi cô trả lời, anh đã bắt đầu đọc: “Tưởng Minh Châu nói là anh với em, rốt cuộc thì ai áp đảo ai?”

Mắt Hứa Nguyên nóng lên.

“Diêu Khải Việt nói là còn phải hỏi sao, đương nhiên là…”

Cô cắt ngang lời anh nói: “Hàn Tự, ngậm miệng vào.”

“Ò.” Hàn Tự vừa cười vừa đáp.

Anh kiên nhẫn lướt từng cái một, cảm thấy vô cùng sung sướng.

Sau đó lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Hứa Mộc.

"Hứa Mộc: Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"

Hàn Tự nhìn Hứa Nguyên, khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn ửng hồng, cả tai cũng đỏ hết lên.

Anh cúi đầu cười.

"Hàn Tự: Cái này còn phải hỏi sao, anh rể?"

"Hứa Mộc: Cút!"

Đến khu nhà, Hứa Nguyên đánh lái quẹo vào, đèn xe đảo qua, từ xa đã nhìn thấy trước cửa nhà có người đang đứng đấy.

Cô hơi cận, không thấy rõ mọi người vào ban đêm.

“Hàn Tự, người đứng trước cửa nhà em là ai vậy?” Cô hỏi.

Hàn Tự nhìn rõ: “Anh trai em.”

Chính là anh rể của anh.

Chắc là do đèn xe quá sáng, Hứa Mộc quay đầu đi, che nửa khuôn mặt, tầm mắt dừng ở vị trí phó lái.

Không nhìn rõ vẻ mặt đối phương.

Hứa Nguyên xuống xe, đóng cửa lại: “Anh, sao anh lại tới đây?” Cô cúi đầu đồng hồ: “Đã sắp nửa đêm rồi.”

Đôi mắt đào hoa của Hứa Mộc giật giật, lúc anh ấy không cười trông vô cùng lạnh lùng.

“Em cũng biết sắp mười hai giờ rồi cơ à?” Anh ấy nhìn về phía Hàn Tự cười lạnh: “Nhà chúng ta cũng có người gác cổng.”

Anh ấy là đang soi mói, quả nhiên là rất khó chịu.

Hứa Nguyên lập tức cảm thấy lo lắng, nhìn Hứa Mộc rồi lại nhìn Hàn Tự, cô lặng lẽ nắm lấy một góc áo của Hàn Tự, kéo nhẹ.

Như là đang làm nũng.

Hứa Mộc hừ một tiếng.

Hứa Nguyên sợ tới mức không dám cử động.

Hàn Tự cũng hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn.

Hứa Mộc đang định bộc phát thì bị Hàn Tự ngăn lại: “Lần sau sẽ không như vậy nữa ạ.” Anh thành thật nói.

Phải nhanh chóng biến nơi này thành nhà mình mới được, anh nghĩ vậy.

Có Hứa Mộc đứng ở đây, Hứa Nguyên đành vội vàng nói tạm biệt với Hàn Tự.

Vừa vào cửa, Hứa Mộc lập tức bộc phát: “Mấy giờ rồi?”

Hứa Nguyên tủi thân nói: “Em gái anh hiếm khi yêu đương mà.”

“Hiếm khi?” Hứa Mộc nói: “Em còn định bao nhiêu lần nữa?”

Hứa Nguyên tức giận: “Anh, anh lại gây sự với em!”

Hứa Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải tức giận, không phải đã chia tay rồi sao còn thông báo lên vòng bạn bè làm gì?” Anh ấy hận không thể đánh vào trán cô một cái: “Em có bị ngốc không?”

“Không, em rất thông minh.” Hứa Nguyên tránh đi, lè lưỡi với anh ấy.

“Đồ ấu trĩ!”

“Anh ấu trĩ ý!”

“Vì sao hôm nay anh lại ở đây?” Hứa Nguyên nói sang chuyện khác.

Hứa Mộc: “Đến tìm chú có chút việc.”

Tiện thể đợi cô về nhà.

Hứa Nguyên gật đầu, lại nhớ tới Đào Tri Du.

“Anh, chị Tri Du đã về Bắc Kinh rồi.”

“Gì?”

Hai người dừng lại, Hứa Nguyên nhìn anh ấy: “Đi tìm người chị ấy thích.”

Trong mắt Hứa Mộc có tia cảm xúc xẹt qua nhưng lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Đau khổ? Rầu rĩ?

Không có gì cả.

Nhưng chắc là vì Hứa Nguyên đã từng trải nghiệm cái cảm giác này, cảm giác nóng gan nóng ruột nên cô cảm thấy bây giờ Hứa Mộc nhất định rất đau buồn.

“Anh tuy anh là anh trai em nhưng em vẫn quyết định sẽ giúp chị Tri Du.” Cô ngập ngừng.

Đào Tri Du thích thầm Hoa Sầm nhiều hơn những gì bọn họ tưởng tượng. Một cô gái ngoan ngoãn luôn nghe lời người nhà lại chạy đến Bắc Kinh theo đuổi một người.

Hứa Nguyên không thể mường tượng ra đây là cảm xúc gì.

“Chị ấy thật sự rất thích người kia.” Giọng nói cô rất khẽ.

Hứa Mộc thấy thế thì mỉm cười, anh ấy xoa đầu cô: “Đồ ngốc, anh cũng không nhờ em giúp anh.”

Hứa Nguyên thuận tay nắm lấy tay anh ấy: “Anh, một ngày nào đó em sẽ có chị dâu tốt nhất trên đời.”

“Chắc chắn rồi.” Hứa Mộc nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: “Quản Hàn Tự của em cho tốt, không cần quan tâm chuyện này.”

“Anh ấy rất tốt.”

Hứa Mộc nhìn ánh mắt của cô ngốc này, lại đánh nhẹ vào đầu cô một cái.

Cái tư vị khó chịu này!



Ngày hôm sau, Hứa Nguyên và Hàn Tự đến bờ biển chơi, hai người đã chính thức hẹn hò.

Thời tiết tháng bảy nắng vô cùng gắt và nóng.

Bãi biển ở thành thị không có gì thú vị, bên cạnh bờ biển là phố cổ, xung quanh toàn là homestay, tất cả đều có thể nhìn ra hướng biển.

Hứa Nguyên đội chiếc mũ nhỏ, nắm tay Hàn Tự.

“Hai chúng ta chưa từng hẹn hò nghiêm chỉnh nhỉ?” Cô không đi hẳn hoi, vừa đi vừa đá vào cát.

Trong giày toàn là cát, cô đã đổ hết ra rồi nhưng vẫn còn khó chịu.

Hàn Tự khoanh tay, đứng bên cạnh nhìn: “Em có bị ngốc không vậy?”

“Này, anh có phải bạn trai em không đấy?”

“Làm sao?”

Hứa Nguyên đá đá anh: “Không phải là anh nên đổ cát ra cho em sao?” Cô không có ý tốt cười cười: “Mau lên, mau lên.”

Hàn Tự không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn cô.

“Bạn trai của người khác không phải rất chăm sóc họ sao?” Hứa Nguyên nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

Hàn Tự lắc đầu, bất lực. Anh nắm cánh tay cô rồi ngồi xuống.

Hứa Nguyên chỉ định nói đùa, ngạc nhiên lùi lại mấy bước.

“Em không nghĩ anh sẽ làm thật.” Cô nói.

Hàn Tự tiến đến, giữa chặt cánh tay cô rồi ngồi xuống một lần nữa.

“Không phải anh đang làm bạn trai nhị thập tứ hiếu* sao?” Anh cởi giày của cô ra.

*Nhị thập tứ hiếu: 24 tấm gương hiếu thảo.

Trong đôi giày màu trắng đều là cát, anh nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Anh nắm lấy cổ chân Hứa Nguyên.

Bàn tay anh nóng bỏng đặt lên chân cô làm cô cảm thấy nóng như lửa đốt.

“Anh, anh làm gì vậy?”

Hàn Tự ngẩng đầu lên, bật cười: “Sợ em ngốc quá, chẳng may ngã rồi lại càng ngốc thêm.”

Lời vừa dứt, anh dùng sức khiến cô ngồi xuống một bên chân của anh.

Tư thế này vừa kỳ lạ lại mập mờ.

Xung quanh có người đi tới đi lui, họ luôn ghé mắt lại nhìn hai người.

Hứa Nguyên xấu hổ muốn chết: “Em không có ngốc.”

Hàn Tự chỉ cười, anh nghiêm túc đổ hết cát trong giày của cô ra: “Xong rồi nè, bạn gái.”

Anh cúi đầu đi giày vào cho cô, còn buộc nơ bướm.

Một lần nữa đứng lên, Hứa Nguyên lẳng lặng cách anh ba bước.

Cô luôn có cảm giác bản thân tự bê đá đập vào chân mình.

Hứa Nguyên vén tóc lên: “Đi thôi.”

Hàn Tự đuổi theo cô: “Không phải hồi trước ngày nào chúng ta cũng đi hẹn hò sao?”

“Hả” Hứa Nguyên ngẩn người.

Hàn Tự sờ cái mũ của cô: “Thì em bảo chúng ta chưa từng hẹn hò nghiêm chỉnh còn gì?”

“À!” Cô cúi đầu, vành mũ to che khuất khuôn mặt cô.

Cô vui vẻ nở nụ cười.

Hứa Nguyên nhìn về phía homestay ở đằng xa: “Vẫn là homestay thoải mái.” Cô đảo mắt: “Hàn Tự, lúc trước anh từ bỏ công việc ở viện thiết kế, bỗng nhiên chuyển sang làm homestay, anh nói đi có phải anh làm homestay là vì em không?”

Cô chủ động ôm lấy cánh tay anh, giọng nói ngọt ngào: “Có phải không? Đúng không?”

“Có phải không, Hàn Tự?” Cô vô cùng quấn người, muốn anh phải nói ra.

Hàn Tự phối hợp với bước đi của cô, tay cũng bị cô kéo đến nỗi muốn trật khớp luôn rồi.

“Đúng thế.”

Anh nhấc cánh tay lên, hai người càng dựa gần vào nhau.

Hứa Nguyên giật mình, bước chân cũng dừng lại.

Vô tình trêu đùa nhưng anh lại nghiêm túc trả lời.

Trong đầu cô như có pháo hoa, nháy mắt nổ tung.

“Hàn Tự!” Hứa Nguyên cảm thấy lúc này cô cũng nên nói điều gì đó: “Con người em thích dỗi, không chịu nổi kí.ch th.ích, tính tình cũng rất xấu, có nhiều lúc không biết bản thân đang làm cái gì.”

Hàn Tự bị cô lôi kéo, độ cong của khoé miệng ngày càng cao.

Cô còn đang vô cùng nghiêm túc thì Hàn Tự cười rồi ôm lấy cô: “Yên tâm, anh nhất định sẽ giữ chặt em, dù em có muốn chơi đùa anh cũng sẽ ôm em lại.”

Hứa Nguyên đánh lên cánh tay anh: “Anh nói như thế làm em giống như hồng hạnh vượt tường vậy.”

Nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng.

“Không phải,...”

Lời còn chưa nói xong thì điện thoại của Hàn Tự đã vang lên.

Cô ngoan ngoãn dừng lại.

Chỉ thấy Hàn Tự nhận điện thoại, giây tiếp theo, nụ cười tươi của anh đã cứng đờ lại.

Bình Luận (0)
Comment