“Thật hay đùa thế?”
“Cái này mà còn giả được sao? Chồng tôi ở trong đội cứu hộ, nghe nói sau khi thi thể được vớt, mặt mũi bị hủy hết, trên người người đó cũng không có đồ vật gì có thể dùng để xác nhận thân phận, chỉ biết là một người phụ nữ, bây giờ vẫn đang xác minh thân phân, tìm người nhà.”
…
Biển Tây?
Đồng Khiết mỗi năm đều tới nơi này vài ba lần.
Không biết vì sao, nghe đến đây, trong lòng Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia bất thường.
Anh dừng bước, lạnh lùng nói: “Công việc của văn phòng tổng tài ít lắm hả? Mà lại để mấy người rảnh rang như vậy?”
“Mạc tổng!”
Mấy thư ký bị dọa sợ, liên tục xin lỗi, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Mạc Thiệu Khiêm ra khỏi công ty, chuẩn bị lên xe, từ đằng sau bỗng có một giọng nói quen thuộc gọi anh lại.
“Thiếu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt mặc váy trắng, tóc dài, mặc áo choàng, mặt mũi hớn hở chạy về phía anh.
Nhưng ngay lúc cô ta dừng lại trước mặt anh, Mạc Thiệu Khiêm vô thức lùi lại nửa bước.
“Thiệu Khiêm…”
Đồng Tinh Nguyệt nhìn anh với ánh mắt khó tin, sau đó như nghĩ đến điều gì, gấp rút giải thích: “Thiệu Khiêm, bây giờ anh đã ly hôn với Đồng Khiết rồi, không cần tuân theo ước định không được gặp mặt em của anh với Đồng Khiết trước đó nữa.
Chính là vì ước định.
Cô ta và Mạc Thiệu Khiêm, rõ ràng ở cùng một thành phố, nhưng đã ba năm rồi chưa gặp nhau.
Cô ta tưởng sau khi nói xong, Mạc Thiệu Khiêm sẽ lập tức bước về phía trước ôm lấy cô ta vào lòng, dù sao mấy năm nay, họ đều rất mong nhớ nhau, nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ đứng nguyên tại chỗ, mày càng nhíu chặt.
Sao em lại biết anh và cô ấy ly hôn rồi?
“Đồng Khiết tự nói đó.”
“Cô ấy tự nói?”
“Đúng vậy, nghe nói sáng sớm mấy hôm trước, trong giới lan truyền tin tức anh và cô ấy đã ly hôn, nói gì mà anh rất tốt, cô ấy với cao, giờ cả giới đều biết hết rồi.”
Đột nhiên nhớ đến điều gì, Đồng Tinh Nguyệt tiếp tục nói: “Thiệu Khiêm, anh đang định về nhà họ Mạc sao? Bác trai, bác gái có lẽ cũng đang tìm anh vì chuyện này, chắc họ đang tức giận lắm, mấy ngày nữa rồi anh hẵng về thăm hai bác.”
So với cô ta, bố Mạc mẹ Mạc đều thích Đồng Khiết hơn, lần này biết họ ly hôn, đương nhiên sẽ không để yên.
Mạc Thiệu Khiêm mãi vẫn chưa hồi thần.
Mấy ngày trước?
Đó chẳng phải là ngày cô đề nghị ly hôn, anh rời khỏi nhà hay sao.
Cô lại còn phát tán tin họ ly hôn cho cả giới biết nữa.
Cho nên, lần này cô thật sự là muốn ly hôn?!
“Thiệu Khiêm, sao thế, anh không vui à?”
Đồng Tinh Nguyệt tâm tư tinh tế, chỉ một ánh mắt là đã nhìn ra sự bất thường của Mạc Thiệu Khiêm.
Không vui?
Có thể ly hôn, có thể hoàn toàn buông bỏ Đồng Khiết, sao anh lại không vui cơ chứ?
“Không có.” Mạc Thiệu Khiêm nói, “Đây là tin tức tốt nhất mà anh nhận được trong mấy ngày nay cho đến bây giờ.”
Anh rũ mắt, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh.
Bỗng nhiên nhớ đến ngày kết hôn, cảnh tượng Đồng Khiết vô cùng thành kính mà đeo nó vào ngón tay vô danh của anh, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt long lanh như đong đầy nước.
“Mạc Thiệu Khiêm, em giao cả đời này của mình cho anh, hãy chăm sóc em thật tốt nhé.”
Cô không phải giao cả đời mình cho anh.
Mà dùng thứ này, vọng tưởng trói buộc đời này của anh.
Nghĩ đến đây, anh tháo chiếc nhẫn đã đeo ba năm trên tay xuống, tiện tay ném lên bãi cỏ.
Tốt lắm.
Kể từ nay về sau.
Không còn trói buộc.
Cũng không còn cầm tù nữa.