Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô

Chương 7

Đột nhiên nghĩ tới…

Nếu là bình thường, theo ước định với Đồng Khiết, đừng nói là bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, đến uống rượu cũng không được. Mấy năm nay, trong phạm vi ba mét xung quanh không hề xuất hiện sinh vật giống cái nào.

Bởi vì, một khi Đồng Khiết biết được thì cô sẽ gọi điện đến, hoặc là xông thẳng tới luôn.

Nhưng hôm nay…

Cô không gọi điện đến, cũng không xuất hiện.

Dù cho anh đã làm ra chuyện khiến cô khó lòng nhẫn nhịn.

Không phải làm trò, cũng không phải để thu hút sự chú ý của anh.

Cô thật sự bằng lòng hoàn toàn buông tay sao? 

Không hiểu sao đột nhiên trong lòng Mạc Thiệu Khiêm có hơi buồn bực.

Chỗ này không hề nóng nhưng anh lại bức bối đến mức bất giác đưa tay nới lòng cà vạt.

Có cô gái không nhịn được muốn sấn tới, lại vô tình bị anh đẩy ra.

Anh ghét mùi nước hoa trên người những cô gái ấy.

Hôm nay tới đây, có lẽ chính là sai lầm.

Không chỉ không được thả lỏng mà trong lòng còn thấy không thoải mái hơn.

Mạc Thiệu Khiêm bước dài đi ra khỏi phòng bao.

Dung Thâm không biết đột nhiên anh lại nổi điên cái gì, lập tức đuổi theo, “Này, tôi không hiểu rốt cuộc cậu làm sao, cả ngày hôm nay cứ bày ra cái mặt đó, cứ như ai nợ cậu mấy chục triệu ấy.”

Mạc Thiệu Khiêm lại kéo cà vạt, vừa định nói lại nghe thấy tiếng nói từ cửa phòng bao bên cạnh truyền tới.

“Ôi, vừa rồi tôi không nhìn nhầm đấy chứ, vị đó là Mạc tổng tài của Tập đoàn Mạc thị đúng không?”

“Không nhầm đâu, là cậu ấy đấy.”

“Có muốn chào một tiếng không? Chúng tôi vẫn còn một dự án cần nương vào Tập đoàn Mạc thị mà? Cậu nói xem cái người này, đúng là thế sự xoay vần, mới mấy năm trước Mạc tổng này trở thành một tên mù, cổ phiếu của Mạc thị rớt giá thê thảm, thiếu vốn lưu động, người ta còn từng đến cầu xin tôi nữa kìa.”

“Mạc tổng mà cũng đi cầu xin người khác sao? Không thể chứ, thiên chi kiêu tử như cậu ấy sao có thể đi cầu xin người khác chứ?”

“Không phải cậu ấy, là vợ của cậu ấy… hình như tên là Đồng Khiết thì phải. Tiền vốn của Mạc thị xảy ra vấn đề, Mạc Thiệu Khiêm nằm viện ngã một cái còn chẳng thể gượng dậy, một cô gái như cô ấy một mình đi kéo đầu tư, mấy lần cầu xin một lượt tất cả mọi người ở trong giới. Nhớ lúc đầu tôi còn cố ý làm khó cô ấy, nói với cô ấy, muốn đầu tư vào để quay vòng vốn thì cũng được thôi, nhưng tôi phải uống rượu với cô ấy, kết quả hôm đó, cậu đoán xem, cô ấy uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, phải đi bệnh viện rửa ruột, sau đó lại mặc bộ đồ bệnh nhân chạy về tiếp tục uống với tôi.”

“Cô ấy không cần mạng nữa à?”

“Chắc là không cần nữa chứ sao, người phụ nữ này cũng ngốc thật, lúc đó Mạc thị và Mạc Thiệu Khiêm đều như vậy rồi mà vẫn còn cố sống cố chết giải quyết cục diện rối rắm hỗn loạn đó, đáng đời bị tôi xoay vòng vòng mãi như vậy, cũng không biết học theo em gái của cô ấy, trốn cho thật nhanh. Chuyện từng chơi đùa với vợ Mạc Thiệu Khiêm, nếu nói ra ngoài thì chắc mát mặt lắm đây, hahaha.”

Bên đó bàn tán sôi nổi như vậy, Dung Thâm nghe mà cũng không kìm được lạnh mặt đi, nhìn sang bên cạnh, mặt lại ngớ ra.

Anh ấy chưa từng thấy sắc mặt của Mạc Thiệu Khiêm lại lạnh đến như vậy bao giờ.

Vừa định mở miệng thì Mạc Thiệu Khiêm đã đạp cửa ra.

“Mạc tổng…” trong tiếng kêu đầy kinh ngạc của một người, anh đưa tay cầm lấy chai rượu trên bàn rồi đập lên đầu người đó một cách vô cùng tàn nhẫn.

“A…”

Trong một tiếng đồng hồ, khung cảnh trở nên hỗn loạn.



Cuối cùng, Dung Thâm lại đưa Mạc Thiệu Khiêm về bệnh viện.

Tuy nói người bị bình rượu nện vào đầu trọng thương không phải anh, nhưng vì dùng lực quá mạnh, những mảnh vỡ từ bình rượu đã đâm vào lòng bàn tay anh.

Lúc này, một bên anh để y tá băng bó vết thương, tay còn lại cầm điện thoại, lạnh lùng gọi điện thoại cho đầu bên kia phân phó gì đó.

“Ừ, chậm nhất là ngày mai.”

“Để La thị phá sản!”

Đến em gái y tá cũng bị khí lạnh trên người Mạc Thiệu Khiêm làm cho sợ hãi, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Dung Thâm.

Dung Thâm đưa cho cô ấy một ánh mắt rằng có thể rời đi, sau đó đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, không sợ chết mà hỏi: “Thiệu Khiêm, nếu như tôi không nhìn nhầm thì cậu đang ra tay vì Đồng Khiết sao?”

Động tác của Mạc Thiệu Khiêm ngưng lại, nhíu mày hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Bình Luận (0)
Comment