Ngoảnh Mặt Nhìn Trăng Tan

Chương 10


Một tháng bình yên trôi qua, Tư Nhiên vẫn theo thói quen cũ, sáng cùng Gia Minh đi học.

Ở trường thì theo Gia Minh tới thư viện học bài.

Ngày qua ngày không có gì thay đổi, nếu có thì đó chính là việc Gia Minh đã không còn thờ ơ như trước.
Có lẽ vì hai người đã trở thành bạn nên thái độ Gia Minh dịu hơn hẳn.

Tuy vẫn lạnh lùng với mấy câu hỏi của Tư Nhiên nhưng Gia Minh đã chịu lắng nghe hơn.

Không xua đuổi hay khó chịu về sự hiện diện của Tư Nhiên nữa.
Hôm ấy, nghe nói căn tin trường có món mới nên Tư Nhiên liền lập tức đi ăn thử.
Cầm khay đồ ăn, Tư Nhiên như đã hẹn nhanh chóng tới chỗ Mộng Dao.
"Cậu lấy được món mới chưa?"
Tư Nhiên giơ khay đồ ăn quý giá mà cậu khó khăn lắm mới lấy được, vui vẻ trả lời: "Tớ lấy được rồi! Tớ không ngờ là món này đắt hàng như vậy.

Quá trời người giành như đang bày bình bố trận vậy á!"
Mộng Dao kéo ghế cho Tư Nhiên, giục: "Cậu ngồi xuống nhanh lên, tớ muốn ăn món mới quá rồi!"
Trong lúc Tư Nhiên và Mộng Dao đang hí hửng ăn bánh thì Minh Triết từ phía sau đi đến, rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt Tư Nhiên.
Vừa nhìn thấy Minh Triết, miếng bánh trong miệng Tư Nhiên liền đột nhiên không còn ngon nữa.


Mặc cho Mộng Dao tỏ" thái độ không thoải mái ra mặt thì Minh Triết vẫn ung dung nói: "Lâu rồi không gặp, bạn học Dạ!"
Tư Nhiên dù không thích nhưng theo phép lịch sự, cậu vẫn trả lời:
"Đúng là lâu rồi không gặp, lớp trưởng lớp 11A1."
-Đối thủ của A Minh thì cũng là đối thủ của mình!
Minh Triết mặt thì cười nhưng lại buông lời mỉa mai:
"Tôi nghe nói bạn học Dạ dạo này rất thân thiết với bạn học Thẩm.

Chắc hai người trở thành đồng đội rồi nhỉ?"
Tư Nhiên đương nhiên không để yên, cậu mỉm cười, nói ẩn ý lại:
"Phải, tôi với A Minh vô cùng thân thiết."
Minh Triết đột nhiên nở một nụ cười ẩn ý, nói: "Vậy à.

Thế thì chắc hai người sẽ tham gia hội thể thao của trường năm nay phải không?"
Tư Nhiên nghe đến hội thể thao thì ngạc nhiên, quay sang nhìn Mộng Dao.

Khác với Tư Nhiên, Mộng Dao tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt còn có phần khó chịu.
"Cậu có ý gì?"
Quốc Đình đứng phía sau Minh Triết lớn giọng đáp: "Ý của Minh Triết là lớp 11A1 sẽ giành hạng nhất hội thể theo lần này nên lớp 11A2 đừng có ảo tưởng!"
Mộng Dao nhíu mày, tức giận đứng lên đập bàn.
"Thế thì liên quan gì đến chúng tôi! Đúng là mấy bọn điên!"
Nói rồi, Mộng Dao liền nắm cổ tay Tư Nhiên, kéo cậu rời đi.
Khi đã đi xa được một đoạn, Tư Nhiên mới hỏi: "Hội thể thao gì vậy, Mộng Dao?"
Mộng Dao có vẻ vẫn còn khó chịu về việc xảy ra bạn nãy nên trả lời bằng giọng có phần khinh thường.
"Trường mình mỗi năm đều sẽ tổ chức hội thể thao.

Tất cả các lớp sẽ tham gia tuỳ theo hạng mục.

Lớp mình năm ngoái không tham gia, còn lớp 11A1 bị thua một lớp khác nên chỉ được hạng hai.

Năm nay chắc khi thấy cậu chơi được với bạn học Thẩm nên muốn khiêu khích đây mà!"
Tư Nhiên nghe thế thì nghiêng đầu hỏi thêm: "Vậy năm nay lớp mình có tham gia không?"
Mộng Dao tỏ vẻ đăm chiêu đáp:
"Tớ nghĩ là không vì lớp mình ít ai có năng khiếu thể thao, thêm nữa đây cũng là môn duy nhất mà bạn học Thẩm không tham gia nên lớp mình ít có cơ hội thắng lắm!"
"Vậy à…"
-----------------------------------------------------

Tưởng chừng như mọi việc chỉ dừng lại ở việc Minh Triết tới khiêu khích Tư Nhiên, không ngờ vào ngày chiều hôm đó khi Tư Nhiên đang trong nhà vệ sinh đã có chuyện lớn xảy ra.
Vào buổi chiều lúc giờ ra chơi, tay Tư Nhiên vì học tiết mỹ thuật đã bị bẩn do màu nên cậu vào nhà vệ sinh rửa.

Trong lúc đang rửa tay, Tư Nhiên nghe rõ tiếng Quốc Đình đang đi tới.

Vì không muốn đụng mặt nên cậu tiến vào một buồng vệ sinh khoá cửa lại, định đợi họ đi rồi mới đi về lớp.
Quốc Đình và đám bạn không phát hiện ra sự hiện diện của Tư Nhiên nên vô cùng thoải mái trò chuyện.
"Cậu gặp cái thằng học sinh mới chuyển tới chưa?"
"Rồi, trông chẳng khác nào đứa bám chân!"
"Phải đó, cậu nhớ cái dáng vẻ lúc bọn mình ăn hiếp cậu ta không! Eo ôi, nó nhát gan lắm chỉ giỏi núp sau lưng thằng Thẩm Gia Minh.

Nếu không phải có Thẩm Gia Minh ở đó thì hôm đó chúng ta tẫn cho nó một trận rồi."
Tư Nhiên núp sau cánh cửa, im lặng lắng nghe tất cả.
-Họ nói xấu mình cũng không sao.

Vì dù sao mình cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người! Bỏ qua cho họ đi thôi.
Đột nhiên giọng Quốc Đình vang lên: "Thẩm Gia Minh mới là thằng đáng ghét nhất! Thái độ kiêu ngạo đó chẳng khác nào như đang coi thằng chúng ta."
"Anh Đình nói đúng lắm, thằng đó vẫn y như xưa, làm việc chằng thèm quan tâm ai.

Nó ỷ học giỏi có giáo vien che chở nên mới dám khinh thường lớp 11A1 chúng ta!"
Tư Nhiên càng nghe càng sôi máu.

Cậu nắm chặt bàn tay, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Một câu nói vang lên đã khiến sự tức giận trong lòng Tư Nhiên bùng nổ.

"Hay mình bắt nó vào hẻm tối rồi đánh cho một trận.

Sẵn tiện quay video tung lên mạng luôn, xem nó có còn kiêu ngạo nữa không!"
Tràn cười khoái chí của đám người bên ngoài đã thành công chọc giận Tư Nhiên.
-Mấy người nói xấu tôi không sao nhưng dám nói xấu A Minh thì đừng trách.
Tư Nhiên nhẹ nhàng mở cánh cửa nhà vệ sinh ra.

Nghe tiếng cửa, đám người Quốc Đình liền quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn thấy Tư Nhiên cả đám đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tư Nhiên điềm tĩnh bước đến chỗ rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: "Sao mấy người nhìn tôi dữ vậy, có lời nào muốn nói sao? À quên mất, lời mấy người muốn nói tôi đã nghe hết rồi thì còn gì để nói nữa đâu.

Phải không, bạn học Quốc Đình?"
Quốc Đình nhìn Tư Nhiên không trả lời, Tư Nhiên thấy vậy thì bật cười, sải bước đến chỗ Quốc Đình hỏi tiếp: "Cậu có cần tôi giúp cậu chuyển lời lúc nãy đến A Minh không?"
Thấy vẻ mặt của đối phương đơ ra, Tư Nhiên cũng không muốn dây dưa với đám này thêm nữa nên rảo bước đi ra ngoài.
Đột nhiên mắt Quốc Đình sáng lên, cậu ta chạy tới lấy một thao nước bẩn trong góc tạt thẳng vào người Tư Nhiên.

Quá bất ngờ, Tư Nhiên không kịp tránh né nên hứng trọn tất cả.
Nhìn bộ quần áo ướt sũng của Tư Nhiên, Quốc Đình vẻ mặt khinh khỉnh nói lớn: "Này thì dám khiêu khích bọn tao!".

Bình Luận (0)
Comment