Ngốc Bẩm Sinh

Chương 17


Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Không ngờ, Lục...anh Lục cũng nhiệt tình ha..." Sau một khoảng yên tĩnh, người cất lời trước là Đại Đầu.
Có điều, không hề có người trả lời cậu.

Cô Lưu nghiêm túc quan sát Phó Gia: "Em quen với Lục Tề An?"
Câu hỏi này đã cứu lấy Phó Gia đang khiếp sợ kia.

Vừa nãy cậu đã nhận lấy sự kinh sợ không hề nhỏ.

Trong dự cảm của cậu, Lục Tề An có lẽ sẽ bơ cậu, vì vậy trong đầu cậu cũng luôn nghĩ xem phải bắt chuyện với hắn như thế nào, cuối cùng...
Cậu cúi đầu nhìn mâm cơm mà Lục Tề An đẩy sang, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một số thịt rau quen thuộc phối hợp với nhau ở nhà ăn, một món cá, một món thịt bò, và một món bông cải xanh.

Cậu đưa tay ra kéo mâm cơm lại gần hơn một chút, kéo gần hơn chút nữa, dùng tay bao bọc nó lại.
Đã cho tôi, thì là của tôi rồi nhé.
Cậu gật đầu, đáp một cách khẳng định: "Dạ."
Cô Lưu cười lên: "Đúng là hiếm thấy, thằng nhóc Tề An này nó kỳ cục lắm, ngoài người nhà ra cô chỉ thấy nó nói chuyện với Lý Thấm Hòa, còn với ai nó cũng không thèm ngó tới."
Phó Gia nghe lời của cô Lưu xong trong lòng không đè nén được một sự đắc ý đang dâng trào, nhưng miệng lại nói: "Cũng không quen lắm ạ."
Nghe xong câu này, không biết Đại Đầu nghĩ tới cái gì mà mặt mày bí xị ngồi xới cơm.
"Cô thấy quen lắm mà?" Cô Lưu xua tay, nói.

"Tề An giống mẹ nó, nguyên tắc ăn uống rất nhiều, lần này lại đưa cơm của mình cho em, chắc chắn có quan hệ tốt với em rồi."
Nói đến đây, Lục Tề An bưng cơm quay trở lại, cô Lưu không nói nữa, nhìn Lục Tề An bằng ánh mắt dịu dàng, rồi lại nhìn Phó Gia, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn.
"Cảm ơn cậu." Phó Gia nhìn Lục Tề An, nói.
Lục Tề An cũng nhìn cậu, nói: "Không cần cảm ơn."

Đại Đầu bị cuộc đối thoại cực kỳ tự nhiên kia đả kích một cách hoàn toàn.

Cậu ấy gục thấp đầu xuống ăn cơm giống như đang nghiêm túc giải đề vậy.
Nghe thấy hai người nói chuyện, cô Lưu rất vui vẻ, hỏi Phó Gia: "Trước đây sao cô chưa từng gặp em, em tên gì?"
Phó Gia đang ăn, toàn thân từ trên xuống dưới đều thả lỏng, thoải mái nói: "Em tên Phó Gia."
"Phó Gia à..." Cô Lưu nghe thấy cái tên này thì đã hiểu rồi.

Cách đây mấy ngày Lục Tề An tìm bà giúp đỡ, nhờ bà giúp chuyển trường cho một học sinh từ trung học 16 đến.

Việc đó mặc dù bà đã sắp xếp để cho người khác làm, giữa đường còn có người không biết là ai đã chen chân vào nhưng bà vẫn nhớ kỹ cái tên "Phó Gia" này.
"Giờ em đang ở lớp nào?"
"11A7."
Người phụ nữ như cô Lưu ở độ tuổi này, lại là giáo viên chủ nhiệm, đã luyên thuyên là không dừng được.

Bà hỏi tiếp: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Trông nhỏ hơn Lục Tề An chút nhỉ."
"Em đi học trễ, giờ đã thành niên rồi ạ."
"Sao lại như thế? Phụ huynh em đúng là không sốt sắng nhỉ."
Tâm trạng Phó Gia tốt, nên cực kỳ phối hợp.

Hơn nữa hãy trông độ nhiệt tình của cô Lưu, còn cả thái độ của Lục Tề An với bà đi, mối quan hệ của bà và Lục Tề An chắc không chỉ là quan hệ cô trò bình thường thôi đâu.
"Họ đúng là không sốt ruột thật ạ." Phó Gia cười lên, cậu nhìn Lục Tề An, cố ý cường điệu lên nói.
"Nhà em còn có một người thân, nó mười mấy tuổi rồi còn chưa đến trường bao giờ nữa mà."
Cô Lưu cười ha ha, tưởng rằng cậu đang nói đùa, bèn nói: "Cô biết rồi, nhất định là người nhà em đau lòng em, giữ em mãi không nỡ cho em đi học chứ gì."
"Chắc là vậy." Phó Gia gật đầu tán đồng.
Cô Lưu đang chìm dắm trong niềm vui Lục Tề An có bạn mới, dứt khoát bỏ đũa xuống, chuyên tâm trò chuyện với Phó Gia, nói từ tình hình gia đình của Phó Gia cho đến chuyện học hành của cậu, Phó Gia bèn bịa ra một combo lời nói dối đầy điêu luyện cho bà nghe.

Cô Lưu có hứng chí quên trời đất, không chú ý đến tâm trạng của Lục Tề An, tuy Phó Gia đang trò chuyện với cô Lưu, nhưng vẫn đặt sự chú ý của mình lên người Lục Tề An.
Hình như hắn...!không vui lắm.
Vì vậy, sau khi cô Lưu hỏi cậu kiểm tra tuần thế nào rồi, Phó Gia liền chuyển chủ đề nói chuyện: "Cô ơi cô tha cho em đi, cơm canh sắp nguội rồi, em còn chưa ăn mấy đũa nữa, như vậy không được, phụ tấm lòng của Lục Tề An rồi."
Câu này nói ra Phó Gia sướng rơn cả người.
Tấm lòng của Lục Tề An!
Tấm lòng!
"Cũng đúng." Cô Lưu tỏ vẻ áy náy.

"Cái miệng này của cô, bình thường giảng bài cho học sinh quen rồi nên không nhịn được, thật ra lúc dùng bữa Tề An không thích nói chuyện, khi dùng bữa cô và em ấy đều im lặng cả.

Điểm này thì Tề An không giống mẹ em ấy, hồi còn trẻ mẹ em ấy...."
Nói đến đây cô Lưu bỗng dừng lại.
Tươi vui biết mấy.
Bà mở miệng, nhưng trên mặt hiện ra một sự ngượng ngùng.
Mặc dù Lục Tề An không thích ăn ở ngoài, nhưng cô Lưu vẫn thường hay mượn lý do nhờ hắn ra đề giúp mà mời hắn đến đây dùng bữa.

Ban đầu bà cứ luôn lải nhải mãi với Lục Tề An, nói tới nói lui mấy chuyện cũ người cũ ấy, sau đó thấy tâm trạng của Lục Tề An không tốt nên mới từ từ bớt lại.
Lục Tề An không thích nghe bà luyên thuyên, bởi vì bà sẽ luôn không cẩn thận luyên thuyên tới mẹ hắn.
Có một số chuyện, người ngoài không được nói.
"Thôi không nói nữa không nói nữa." Cô Lưu nói.

"Ăn nhanh nào, ăn xong còn lên lớp, một đứa lớp 12 hai đứa lớp 11, đều đang là lúc căng thẳng hết, cô không làm lỡ thời gian các em nữa, các em ăn nhanh đi còn về ôn tập kiểm tra tuần."
Đại Đầu mãi vẫn không lên tiếng nghe tới đây thì lại càng đau lòng, tại sao cậu ấy phải ngồi đây chứ, còn phải nghe cô hối mình học bài.
Bữa cơm đã xong, bốn người tách ra.


Lục Tề An đương nhiên đi theo cô Lưu rời đi, đi về phía dãy phòng học của lớp 12.

Phòng học của lớp 11 ở bên khác, Phó Gia đi phía sau Đại Đầu, lưu luyến không nỡ.
Đại Đầu dứt khoát dừng lại tại chỗ.
Phó Gia suýt nữa thì đâm sầm vào người cậu ấy, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt Đại Đầu trắng nhợt, ánh mắt ai oán.

Cậu hỏi: "Cậu sao thế, đau bụng rồi à?"
Đại Đầu lắc đầu, nói: "Phó Gia cậu chơi tôi à...!rốt cuộc là ai cần ai giới thiệu cho anh lục biết đây? Cơ bản là cậu không cần tôi giúp mà..."
Phó Gia vừa thấy buồn cười vừa thấy áy náy có lỗi, nói: "Ngại quá, tôi cũng đâu ngờ sự việc sẽ như thế, tôi còn tưởng tôi không quen với Lục Tề An mà."
Đại Đầu rầu rĩ quay mặt đi không thèm để ý đến cậu.
Phó Gia chắc chắn là đang khoe khoang chứ gì.
Hai người về lại lớp học, Đại Đầu đang ôm bụng tức, nằm gục đầu lên bàn ngủ trưa, nhưng Phó Gia lại cảm thấy mình tràn trề sức lực, mở soạt sách giáo khoa ra, rồi lại mở soạt một quyển bài tập, bắt đầu ôn tập cho kiểm tra tuần.
Cậu viết đến quyển bài tập nào thì sẽ kẹp ngay tờ giấy lúc trước Lục Tề An ra đề cho cậu vào trang đầu tiên.
Vở bài tập đã đổi qua mấy quyển rồi mà giấy vẫn bảo quản như mới.
Sau khi lớp tự học tối kết thúc, Lục Tề An về lại căn hộ của mình, vừa bước vào tiểu khu đã nhận được điện thoại của Lâm Phong Tầm.
Lâm Phong Tầm ngủ rất sớm, đôi lúc cậu sẽ gọi cho Lục Tề An trước khi ngủ, nói này nói kia.

Đối với việc Lâm Phong Tầm chỉ ở nhà dưỡng sức, chân không ra khỏi cửa mà nói, một tuần gọi hai lần đã là kết quả của sự kiềm chế lắm rồi.
"Anh Tề An, anh về đến nhà chưa?"
"Sắp rồi." Lục Tề An trả lời.
"Oh...!Ngại quá làm phiền anh đang trên đường về nhà." Lâm Phong Tầm cười nói.

"Em đã vệ sinh cá nhân xong rồi, cũng uống thuốc rồi luôn, còn nữa, hôm nay trước khi uống thuốc em có xem một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, có nhiều chỗ em không hiểu lắm, lần sau anh đến anh đọc cho em được không, còn nữa, em sắp ngủ rồi, năm phút nữa là thím Trần sẽ đến lấy điện thoại của em..."
Lục Tề An nghe cậu nói luyên thuyên, đi vào trong thang máy, ấn vào tầng của mình: "Tối nay em đừng bướng, đúng giờ giao điện thoại cho thím Trần, đừng làm khó bà ấy."
"Oh..." Lâm Phong Tầm không bằng lòng lắm, kéo dài giọng ra: "Thì em biết, nhưng mà hôm nay em còn chưa videocall cho mẹ nữa, mấy ngày rồi mẹ chưa về nhà, em cố ý không videocall với mẹ đó, xem mẹ lo không thì biết!"
"Đây không phải là lý do em được ngang bướng, sáng sớm mai phải gọi video cho cô biết chưa."
Lâm Phong Tầm lặng lẽ lườm một cái, lại kéo dài giọng ra: "Không chịu..."
Đến tầng, Lục Tề An ra khỏi thang máy, đi về phía căn hộ của mình.

Lâm Phong Tầm trong điện thoại nói: "Thêm một phút nữa thôi mà, anh Tề An, em không videocall đâu, nói một tiếng ngủ ngon với mẹ thôi."
Lục Tề An không trả lời.
Đứng trước cửa nhà hắn là một vị khách không mời mà đến.
Phó Gia đang dựa vào cửa, đang cúi đầu đọc sách, giống như cậu đang học thuộc lòng bài khóa, miệng còn đang lầm bầm đọc gì đó.
Lục Tề An cúi đầu nói trong điện thoại: "Không được." Sau đó dứt khoát cúp máy.
Giọng nói hắn làm Phó Gia phát giác ra được có người ở gần, cậu đóng sách lại, vội vàng nhét vào ba lô.
Cậu hơi bối rối không biết phải làm gì, động tác bỏ sách vào rất mạnh bạo, còn một góc sách nữa chưa vào đã kéo dây kéo, sau đó bị kẹt lại.
Mặt Phó Gia hơi nóng, dứt khoát không quan tâm nữa, mang luôn ba lô ra phía sau coi như không nhìn thấy.
Cậu nói: "Có vấn đề học tập muốn nhờ cậu giúp."
Nói xong, Phó Gia khá là đắc ý.
Lời mở đầu cực kỳ hoàn mỹ, cậu phải cho mình một trăm điểm.
Lục Tề An nói: "Tránh qua giúp."
"Hả?" Phó Gia sững sờ.
"Cậu chặn khóa cửa rồi."
"Oh..." Phó Gia ngoan ngoãn tránh ra.
Lục Tề An đi tới trước cửa, dùng mã vân tay như chỗ không người, sau đó nhập mật khẩu.
Phó Gia tránh đi, không nhìn mật khẩu, kém tự tin lặp lại một lần nữa.

"Tôi có vấn đề liên quan...!đến học tập..."
Lục Tề An cắt ngang lời cậu: "Ký túc xá ở lục trung có giờ giới nghiêm, bây giờ cậu về nhanh thì quản lý ký túc có lẽ sẽ khoan dung cho một lần."
Phó Gia không quan tâm: "Một hai lần gì cũng không sao."
Lục Tề An nói tiếp: "Lục trung quản rất nghiêm khắc, nếu cậu không về nhanh thì ngày mai sẽ bị thông báo phê bình."
Phó Gia bực mình.
Có điều cậu cũng không hề bị một hai câu của Lục Tề An dọa, mà là mặt dày nói: "Cái này không sao, sáng mai tôi sẽ tìm cô Lưu, nói với cô tối qua tôi đến tìm cậu chơi, nhất định cô sẽ giúp tôi, đúng chứ?"
Lục Tề An im lặng.
Phó Gia không khỏi chột dạ, sợ mình cứ mặt dày thế này sẽ làm Lục Tề An tức giận.
Bíp một tiếng, Lục Tề An lại mở cửa căn hộ ra, nghiêng người nói với Phó Gia: "Vào đi.".

Bình Luận (0)
Comment