Ngốc Bẩm Sinh

Chương 62


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Bốn mắt nhìn nhau, người tránh đi trước là Phó Gia.
Ngón tay của cậu đông cứng đờ, nhắm chặt lấy tay nắm cửa, cậu đứng ngay cửa không nhúc nhích.

Cậu không động đậy, Lục Tề An cũng đứng im luôn, hai người cứ đứng giằng co như vậy ở trước cửa.

Mấy ngày không gặp, năng lực ứng phó với Lục Tề An của Phó Gia cũng xuống cấp theo.
"Đứng đó làm gì?" Cô Lưu nhìn mà sốt sắng, đi đến nói.

"Tề An, vào nhà ngồi, công việc em bận lắm nhỉ, phiền em phải dành thời gian đến đây."
"Phiền dì rồi ạ, dì Lưu." Lục Tề An đi vào nhà, đưa quà cho cô Lưu.

"Bận thế nào đi nữa thì luôn luôn có thời gian đến thăm dì mà."
"Đến được là được rồi, còn quà cáp gì nữa?" Cô Lưu cằn nhằn, mà gương mặt vẫn tràn đầy niềm vui, bà nhận lấy quà rồi mời Lục Tề An vào phòng khách ngồi, đồng thời túm thầy Thang trong thư phòng ra ngoài.
So với sự nhiệt tình của hai vợ chồng cô Lưu, Phó Gia cúi đầu không nói gì trông kỳ lạ vô cùng.
Cô Lưu biết chắc chắn giữa cậu và Lục Tề An có gì đó, nên nói: "Tề An, cô còn đống việc trong bếp phải làm nên không rót nước cho em nhé, Phó Gia biết đồ để đâu nên để nó tiếp đãi em đi, hai đứa còn trẻ cũng dễ nói chuyện hơn."
Thầy Thang nhìn vợ mình kỳ quái, muốn nói gì đó mà bị vợ véo cánh tay ngăn lại rồi.
Phó Gia bị bà điểm danh, không trả lời ngay được nhưng lại không có lý do từ chối, chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Dạ, cô bận đi ạ."
Cô Lưu kéo thầy Thang vào phòng bếp, để Phó Gia và Lục Tề An ở riêng trong phòng khách.

Đương nhiên, trong phòng khách còn có một Lạc Lạc nữa, nhưng bé vẫn còn nhỏ, tạm thời có thể phớt lờ không tính.
Cô Lưu và thầy Thang vừa đi, Phó Gia liền cảm nhận được ánh mắt của Lục Tề An đang chiếu vào mình, nửa cơ thể của cậu đã tê rần lên rồi, cậu hắng giọng che đậy lại, hỏi: "Anh muốn uống nước hay uống trà? Hình như nhà cô không có cà phê, nếu anh muốn uống cà phê thì bây giờ em đi mua."
"Đều không cần." Lục Tề An nói.


"Em ngồi đây là được rồi."
Phó Gia cúi đầu xuống càng thấp hơn, nói không nên lời nữa rồi.
Hắn nói cái gì vậy? Lẽ nào chỉ cần Phó Gia ngồi đây với hắn thì hắn có thể không ăn không uống luôn sao?
"Vậy anh muốn gì thì nói với em." Phó Gia đứng dậy, đi về phía Lạc Lạc đang im lặng chơi xếp gỗ.

"Em...!em chơi xếp gỗ với Lạc Lạc Lạc Lạc, trước đây lần nào đến cũng đều sẽ chơi với nó, mới nãy em cũng đang chơi với nó, nên..."
Nên cậu không ngồi bầu bạn với hắn được đâu.
Phó Gia không nói ra được câu này, cậu thấy cách làm của mình ấu trĩ cực kỳ, giống như một học sinh tiểu học đang cự nự vậy.
Có điều, Lục Tề An cũng không có ý ép cậu phải đi trò chuyện với hắn, hắn cũng đứng lên đi đến bên Lạc Lạc: "Vậy anh cũng chơi cùng vậy."
Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của chú này, giật mình muốn rơi cả khối gỗ trên tay ra.
Lục Tề An không có biểu cảm gì, nhặt khối gỗ đã rơi kia lên, hỏi: "Hai người đang xếp cái gì?"
Lạc Lạc không dám trả lời, níu lấy tay áo của Phó Gia định trốn ra phía sau lưng cậu.

Phó Gia ôm lấy cậu bé, tay còn lại cầm bản vẽ bên cạnh gỗ xếp lên đưa cho Lục Tề An xem: "Đang xếp cái này."
Bên trong là bản vẽ một chiếc máy bay quân sự.

Thật ra trẻ con bốn tuổi chơi xếp gỗ rất đơn giản, thông minh thì nhìn cái là hiểu ngay.
"Anh lắp cánh bay, được không?" Lục Tề An hỏi.
"Được chứ..." Phó Gia vừa nói vừa đưa linh kiện cho Lục Tề An, nhưng Lục Tề An một lần chỉ lấy một cái, lắp xong rồi mới lấy cái nữa, tự nhiên Phó Gia phải phối hợp với hắn.
Lạc Lạc ngơ ngẩn nhìn hai chú, trong lòng cực kỳ tủi thân.

Rõ ràng Phó Gia đến chơi với bé, tại sao sau khi chú đáng sợ này xuất hiện thì Phó Gia đã vứt bé sang một bên, chơi với chú này rồi?
Nhưng cậu bé lại sợ chú này, dám giận không dám nói, chỉ có thể im lặng cầm linh kiện tự chơi một mình ên luôn.

Ba người cứ chơi xếp gỗ trong yên bình như vậy, đến khi cô Lưu và thầy Thang dọn thức ăn ra bàn gọi họ đến ăn cơm.
Bình thường Phó Gia đến Lạc Lạc đều ngồi cạnh Phó Gia, nhưng hôm nay cô Lưu lại xếp Lạc Lạc ngồi bên cạnh mình, để Lục Tề An và Phó Gia ngồi với nhau.
"Cuối cùng Tề An cũng về rồi nhỉ." Cô Lưu nhìn hai đứa nhỏ ngồi đối diện mình, giọng điệu cảm thán.

"Thế mà đã bảy năm không gặp rồi, trước đây nằm mơ cũng không nghĩ tới được sẽ có bảy năm thế này."
Lục Tề An chưa bao giờ ra vẻ trước cô Lưu, cực kỳ tôn kính bà, nói: "Mấy năm nay phiền cô lo lắng rồi ạ."
Cô Lưu than vãn: "Cũng không tính là lo lắng hay không lo lắng gì, chủ yếu là bảy năm nay em không liên lạc với cô, cho dù em có bận gì cũng nên liên lạc nhiều với bọn cô chứ, sao có thể bảy năm trời đều không có chút tin tức gì? Thỉnh thoảng em gọi cho bọn cô một cuộc thì lòng mọi người cũng dễ chịu hơn chút, Phó Gia, em nói xem có đúng như vậy không?"
Bỗng nhiên bà kéo Phó Gia vào, câu nào câu nấy đều rất tinh tế, Phó Gia trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không phải, nên dứt khoát không trình bày, chỉ cười cười mà thôi.
"Đúng là em đã về trễ, thật xin lỗi ạ." Lục Tề An trầm giọng nói.

"Em bảo đảm với cô và Phó Gia, sau này em sẽ không bỏ đi nữa."
Lời này vừa nói ra, thì không khí lại càng trở nên vi diệu.
"Được rồi." Thầy Thang đứng ra cứu vãn tình hình.

"Khó khăn gặp được nhau, cứ phải nói mấy lời này hay sao? Ăn cơm đi, Tề An nhiều năm rồi không ăn thức ăn quê hương đúng không? Tính khí cô Lưu của em kém thì kém chứ nấu ăn thì giỏi lắm đấy."
Cô Lưu cười mắng chồng, nói: "Dù gì cũng bảy năm trời không gặp, nói chút cảm nhận bảy năm qua thôi có gì không? Thôi, tôi không nói nữa, hai đứa em ấy, cô đây chỉ có một câu muốn nói thôi, mặc dù có nhiều người phản đối hai đứa, không tán đồng hai đứa, nhưng các em đừng để bụng, cũng đừng vì sự cản trở của ai mà không tiếp bước nữa, cô và thầy Thang nhất định sẽ ủng hộ các em, các em nhớ có một chỗ dựa là cô đây là được rồi."
Cô Lưu cười ôn hoa, giống với bất cứ một người mẹ bình thường nào của thế giới này.
Sau khi xong bữa cơm này, cô Lưu lại giữ Phó Gia và Lục Tề An lại nói chuyện đến tối mới vẫy tay bảo họ về nhà.
Lạc Lạc không nỡ Phó Gia, khóc đòi ở cùng với cậu nữa, cô Lưu cười khóc không xong, cầm lấy quà mang từ nước ngoài về dỗ một lúc mới khiến Lạc Lạc đổi ý được.
Phó Gia và Lục Tề An chào tạm biệt cả nhà cô Lưu, đi ra bãi đỗ xe.

Đêm mùa hè không nóng như ban ngày, gió nhẹ phớt qua gương mặt, ngàn sao sáng lấp lánh.
"Chúng ta nói chuyện đi." Phó Gia nói.


"Cũng không cần tìm chỗ nào đâu, nói chuyện trong xe anh là được, không cần quá nhiều thời gian đâu."
Lục Tề An cúi đầu nhìn cậu, đường nét gương mặt được ánh đèn khắc họa lên vô cùng mềm mại, trong ánh mắt có một ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, giống như ánh sao của đêm nay.
"Được." Hắn nói.
Hai người ngồi vào trong xe của Lục Tề An, cửa sổ xe đóng kín, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ.

Phó Gia không mất tự nhiên như lần trước nữa, cậu dựa vào ghế, hỏi ra những lời đắn đo mấy hôm nay: "Cô của anh vẫn ổn chứ?"
Có một số trở ngại đã định là sẽ không tránh đi được đâu.
"Cơ thể bà bị để lại di chứng, nhưng dần dần hồi phục tốt hơn rồi."
Phó Gia nhìn thẳng phí trước, hơi ngẩn người: "Phó Hiểu Lệ...!bà ta không thể nào chuộc tội nữa rồi."
Phó Hiểu Lệ ở tù không đến một năm đã chết trong tù rồi.

Không ai ra tay với bà ta, bà ta cũng không muốn tự sát, đáng tiếc là cơ thể mục nát ấy không cầm cự tiếp được nữa, bà ta dần trút hơi thở cuối cùng trong đêm tối tịch mịch, không có bất cứ ai phát hiện, cũng không có bất cứ ai cứu bà ta.
"Bà ta không thể chuộc tội nữa rồi, vì vậy trên đười này không còn ai chuộc tội cho cô của anh nữa rồi." Lục Tề An nói.

"Em không sai, em cũng không có tội, là người nhà của anh có thành kiến với em, rất đáng tiếc rằng anh không thể thay đổi được suy nghĩ của họ trong bảy năm qua, nhưng anh đã thay đổi chính mình, cũng thay đổi cách nhìn của họ về anh."
Thành kiến của nhà họ Lục đối với Phó Gia là không thể nào xóa đi được, sự thật này đã trói buộc Lục Tề An rất nhiều năm, hắn đã dùng hết vô số cách để thay đổi nó, hoặc là nói là cải thiện sự thật này, nhưng hắn lại dần nhận ra rằng cho dù có phí thêm bảy năm nữa thì cũng không thể nào thay đổi được nhà họ Lục.
Bảy năm qua đi, đôi bên đều mất hết kiên nhẫn, trưởng bối nhà họ Lục nhận ra họ không ràng buộc được con, Lục Tề An cũng kịp thời ý thức ra rằng chuyện tình cảm này không được người nhà ủng hộ cũng không hề chí mạng, chỉ cần người nhà họ không thể nào ngăn cản được hắn là được.

Mọi người đều nói tình cảm không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình, nhưng tình cảm của hắn và Phó Gia thì có thể chỉ có hai người họ, vì họ chỉ cần có được nhau là đủ trọn vẹn rồi.
"Năm ấy, em nói nếu như anh đi rồi, thì em sẽ hận chết anh." Lục Tề An nói.

"Anh vẫn luôn nhớ câu nói này, ah không thể cho em lời hứa sẵn lòng chấp nhận gia đình em, anh rất xin lỗi, lúc đó anh đi quá tuyệt tình, không cùng cách ôn hòa hơn để rời xa em, anh cũng rất xin lỗi.

Anh không dám em đợi anh, vì anh không chắc chắn được mình có thể trở về, giờ đã trở về rồi, anh lại hối hận đã không để em đợi anh."
Lục Tề An hít thở thật sâu, bình ổn lại rồi mới nói tiếp: "Nếu em hận anh của năm đó, thì em hãy cứ tiếp tục hận, sau đó nhìn xem anh của hiện tại, anh sẽ không để cho người nhà của anh làm hại đến em nữa, nếu như em vì chuyện này mà từ chối anh, anh hi vọng..."
"Đợi chút." Phó Gia ngắt lời Lục Tề An, giọng nói run rẩy.


"Em không có từ chối anh..."
Cậu nhìn Lục Tề An, đôi mắt hơi đỏ lên.

"Hôm ở Minh Nguyệt Tùng Gian, em không có từ chối anh, em chỉ muốn để cả hai chúng ta bình tĩnh lại suy nghĩ thật kỹ.

Em cũng không hận anh, năm đó...!em chỉ tức giận nói vậy thôi, em làm gì có tư cách hận anh chứ, rõ ràng em đã nói phải bảo vệ anh, Phó Hiểu Lệ là mẹ ruột của em, cho dù bà ta có đáng ghét hơn nữa thì bà ta cũng là mẹ em, em có trách nhiệm phải trông chừng bà, nhưng em đã không.

Năm đó khi chúng ta chia xa, cũng đâu thể trách anh, là em đã không bảo vệ được anh, cũng không có năng lực đấu tranh với người nhà anh...!mấy hôm nay, em chỉ là đang để anh suy nghĩ lại, có lẽ anh bình tĩnh lại vài ngày rồi sẽ không muốn ở cạnh em nữa đâu, có lẽ anh chỉ là đang áy náy, chỉ là xúc động nhất thời."
Phó Gia cắn răng, dùng hết toàn bộ sức lực mới nói xong được những lời này.
Cậu quay đầu sang nhìn Lục Tề An, Lục Tề An lại kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, lông mày nhíu lại, hơi thở gần như ngưng đọng lại.
Phó Gia không từ chối hắn.
Sau khi gặp Phó Gia ở Minh Nguyệt Tùng Gian, Lục Tề An luôn đang suy nghĩ lý do Phó Gia từ chối hắn, hắn nghĩ quá nhiều quá nhiều, duy nhất là không nghĩ tới trước giờ Phó Gia không hề muốn từ chối hắn.
Phó Gia còn nói không hận hắn, không trách hắn.
Rốt cuộc là Phó Gia đã yêu hắn thế nào, mà sau lần chia ly như cắt tim xẻ phổi cậu thế kia, mà vẫn được nghe cậu nói không trách hắn?
Máu trên toàn thân Lục Tề An đang sôi trào lên, không yêu rất đau khổ, được yêu sâu đậm cũng rất đau khổ.

Cơ thể hắn run rẩy mãnh liệt, giống như đã sống dậy, lại giống như đã chết đi một lần.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn đè mạnh cơ thể về phía Phó Gia, một tay ấn lên vai cậu, một tay đỡ sau gáy cậu, cúi đầu xuống hôn môi cậu.
Nụ hôn sau xa cách bảy năm khiến cho Lục Tề An gần như phát điên, hắn tìm kiếm trong khoang miệng của Phó Gia, hắn quấn lấy lưỡi cậu, mút lên môi lưỡi cậu, sức lực bị mất kiểm soát, có thể nói là thô bạo.

Phó Gia bị hắn đè vào trong góc, ngoài ngẩng đầu lên đón nhận hắn thì không đi đâu được nữa.
Phó Gia hít thở khó khăn, sự nức nở ít ỏi cũng bị hắn chặn lại ở giữa môi lưỡi, cậu muốn đẩy Lục Tề An ra, nhưng ngay cả sức giơ tay lên cũng không có.
Không biết qua bao lâu thì nụ hôn thô bạo ấy mới trở nên dịu dàng, Lục Tề An kết thúc nụ hôn, mà cơ thể vẫn đè lên cậu, cụng trán với cậu.
"Không phải anh áy náy, cũng không phải xúc động." Hắn ôm lấy gương mặt của Phó Gia, ánh mắt quyến luyến: "Là vì anh không thể không có em, Gia Gia."
- ----
Aww quẩy lên nào bà coan ơi.

Bình Luận (0)
Comment