Ngốc Bẩm Sinh

Chương 70


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia đứng ở cửa làm thủ tục lên máy bay, tay cầm điện thoại, giấy chứng minh và vé máy bay.

Áo khoác banh ra, không kịp cài vào chiếc nút nào.

Nhìn hành khách đã xếp hàng chờ đợi khác, cậu khom người xuống, chống tay lên đầu gối hít thở dồn dập, mồ hôi chảy xuống gò má không ngừng.

Đầu óc cậu choáng váng tầm mắt mơ hồ, vì chạy quá nhanh đến mà thiếu oxi và hồn máu, và cũng là vì cậu vẫn chưa hồi phục lại khỏi trạng thái hoảng hốt sợ hãi.
Cậu ra thành phố duyên hải công tác, hợp tác với một khách sạng một sao.

Số tiền không quá lớn, 5 triệu trong ba năm, so với kinh tế bên Lục Tề An thì chẳng đáng là gì, nhưng đối với Phó Gia mà nói đã là hạng mục kinh doanh lớn rồi.

Cậu rất để tâm tới nó, cậu đã rời khỏi nhà nửa tuần rồi.
Khi đang dùng bữa với bên đối tác, Phó Gia nhận được một cuộc điện thoại của thư ký Lục Tề An.

Thư ký nói sáng hôm nay sức khỏe của Lục Tề An không ổn, đã đi bệnh viện cấp cứu rồi.

Bác sĩ khuyên Lục Tề An làm tiểu phẫu, phải gây mê toàn thân nên cần người nhà ký tên.

Phó Gia không có ở đó, những người thân khác của Lục Tề An cũng không, nên thư ký đã ký tên dưới ủy quyền của Lục Tề An.
Giọng nói của thư ký bình tĩnh, nhấn mạnh liên tục đây chỉ là một tiểu phẫu.

Mặc dù cần người nhà ký tên, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng đây là sự cần thiết để gây mê toàn thân.

Lời nói của anh ấy trong ngoài gì cũng đều rất cẩn thận chú ý, nhưng Phó Gia không thể nào phán đoán thật lý trí được.

Khoảnh khắc đó cậu giống như ngừng thở, tai ù đi, máu dồn lên trên, hai mắt căng ra chua xót như sắp rơi lệ vậy, nhưng cậu quá hoảng sợ, sợ đến mức không biết khóc là gì luôn rồi.
Cậu muốn ngồi chuyến bay gần nhất, nhưng thời gian quá gấp, mắt thấy sắp không kịp nữa rồi.

Tay cậu run rẩy dữ dội, tầm nhìn khó tập trung lại được, vẫn phải cần đồng nghiệp giúp đỡ cho cậu.

Cậu còn không kịp cảm ơn, cầm giấy tờ tùy thân và điện thoại lên là chạy.
Sau khi lên máy bay, Phó Gia cầm lấy áo khoác ướt đẫm, mất sức dựa vào lưng ghế, từ từ hồi sức lại.
Cậu mở điện thoại lên, xin lỗi đối tác nhân lúc máy bay sắp cất cánh, rồi lại xin lỗi đồng nghiệp, bàn giao công việc chưa được hoàn tất.

Giữa chừng còn lẳng lặng rơi nước mắt, Phó Gia nhận điện thoại như không có gì xảy ra, nhận và trả lời tin nhắn, trong khi đó thỉnh thoảng giơ tay lên lau đi những vệt nước mắt trên mặt.
Sau khi hạ cánh, cậu chạy thẳng đến bệnh viện Lục Tề An đang ở.
Lục Tề An đã phẫu thuật xong, nằm trong phòng bệnh VIP.

Phó Gia hùng hổ đi vào trong sảnh bệnh viện, nhìn thấy phần lớn diện tích màu trắng của đặc trung cơ cấu bệnh viện, ngửi được mùi khử trùng châm chích mũi và những người bệnh, đứng giữa những người nhà và y bác sĩ đi đi lại lại, bỗng nhiên cậu thấy cơ thể mình mất hết sức lực, chân của cậu vừa cất bước là đã run rẩy, hít thở trở nên khó khăn, mỗi một bước cậu đều rất cố gắng.
Nhưng cảm giảng khó thở vẫn mãnh liệt dị thường.
Cậu quay người đi ra, tìm cửa hàng mua thuốc lá và bật lửa, ngồi bên bồn hoa hút thuốc.
Cảm giác nicotin phiêu du trên cơ thể khiến Phó Gia an lòng, thần kinh nào đó quá nhạy cảm của Phó Gia cũng đã tê dại, Phó Gia hút rất mạnh, chớp mắt đã hút hết ba điếu.

Nhưng thật ra cậu đã cai được thuốc một thời gian dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Lục Tề An rồi.
Điện thoại vang lên, là Lục Tề An.

Cậu lướt nghe trong một giây theo thói quen.


Tiếng "Alo" bên kia tràn đầy tinh thần, Lục Tề An chỉ dùng một âm tiết thôi cũng có thể khiến cho Phó Gia từ trên cao đáp xuống đất được.
Phó Gia cũng nói "Alo" ngay, nhưng cậu bị nghẹn lại, hơn nữa miệng còn đang ngậm thuốc lá.
"Đến rồi? Trợ lý không đón được em ở sân bay." Lục Tề An nói.

"Anh không sao, em đừng vội, từ từ qua."
Phó Gia không nói rõ được mình đang có tâm trạng gì, có lẽ cậu muốn nói với Lục Tề An nhất là "Anh làm em sợ rồi đó, em sợ anh xảy ra chuyện".

Nhưng từ đầu tới cuối Lục Tề An đều tỏ ra mình cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, hắn không muốn giấu điều gì, nhưng hắn càng không muốn Phó Gia lo lắng vì hắn.
Điều này khiến sự sợ hãi suốt quãng đường của Phó Gia trở nên không hợp lúc.
Tay Phó Gia kẹp điếu thuốc, miệng nói: "Ừm, đến rồi, em không thấy trợ lý của anh nên tự đón xe đến.

Em sắp đến rồi, anh đợi em một chút."
Trước khi ngắt máy, Phó Gia lặp lại lần nữa: "Anh không sao, em đừng lo lắng."
Phó Gia có vẻ như vội vàng cúp máy.
Cậu đi vào tòa phòng bệnh, gặp thấy thư ký đợi cậu ở ngay cửa lớn.
Thư ký dẫn cậu đi vào phòng bệnh của Lục Tề An, cửa mở ra, Phó Gia nhìn thấy Lục Tề An đang nằm trên giường bệnh màu trắng.

Hắn mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, ý thức tỉnh táo, trông không khác gì với bình thường, chỉ là vẻ mặt hơi trắng bệch, miệng cũng hơi tím tái đi.
Hắn gọi cậu Gia Gia, giọng nói bình tĩnh vững vàng.
Tay Lục Tề An đặt bên giường, trên cổ tay còn đeo một vòng tay bệnh nhân.

Phó Gia ngồi xuống bên giường, nắm lấy nó theo tiềm thức.
"Vội vàng trở về, có mệt không?" Lục Tề An hỏi.

"Có bỏ giờ cơm không, anh bảo thư ký đặt cơm, em muốn ăn gì?"
Phó Gia nhìn hắn, sự bất lực ập đến như trời đất sụp xuống.

Suýt nữa thì cậu không thể nói được rồi: "Phẫu thuật ở đâu, cho em xem được không? Chút nữa cho em nói chuyện với bác sĩ chính được không?"
Lục Tề An nắm chặt tay cậu, cho cậu một sự dịu dàng vững chắc: "EM đừng lo, tiểu phẫu thôi, xuất viện trong một tuần, hành lý của em ở đâu, để ở nhà trước rồi sao?"
Tại sao lại đánh trống lảng? Phó Gia nhìn thẳng vào hắn, sự bình tĩnh trong đôi mắt hắn giống như một cây kim đâm vào tim cậu.
Phó Gia lại có cảm giác khó thở.
"Có thể nào đừng bắt em không lo lắng nữa không?" Giọng nói của Phó Gia run rẩy.

"Anh bị cảm lạnh, cho dù có ho một tiếng thôi em cũng sợ muốn chết rồi, mẹ nó sao không lo lắng cho anh được chứ, anh uống một ngụm nước lạnh thôi mà tối em còn không ngủ ngon được đấy!"
Cậu buông tay Lục Tề An ra, đứng dậy dùng tay đỡ trán mình.

Có một cảm giác lạ xông đến đầu khiến cậu muốn ngất đi.

Đã nhiều năm cậu không nói tục với Lục Tề An rồi, sự thật là cậu đã không chửi thề với bất cứ ai nhiều năm rồi.

Giống như cậu đã trở nên rất hòa nhã ngoan ngoãn, vì ngày tháng của cậu trôi qua quá hạnh phúc, trong cuộc sống đã không còn cho cậu cơ hội để lộ ra tâm trạng cực đoan nữa rồi.
Lục Tề An sững người.

Rất nhanh, hắn đã bình tĩnh lại được, vừa cố ngồi dậy vừa đưa tay về phía Phó Gia: "Anh gọi bác sĩ đến, chúng ta cùng nghe ông ấy nói, có được không?"
Lý trí đi đâu mất rồi? Cơ bản là Phó Gia không tìm lại được lý trí.

Có một khoảnh khắc nào đó cậu tưởng chừng như mình sắp điên lên rồi.

"Em ra ngoài một chút." Cậu vừa nói vừa gần như là chạy trốn ra khỏi phòng bệnh.
Phía sau truyền đến tiếng Lục Tề An gọi cậu "Gia Gia", cậu chạy liu xiu, thậm chí còn đụng phải vai thư ký đang kinh ngạc ở bên ngoài phòng bệnh.
Thật ra, Phó Gia cũng không hề biết, cậu đã sống trong một cuộc sống hạnh phúc mà cậu mơ ước tha thiết, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy mình thiếu cái gì đó.
Nghĩ kỹ lại thì cuộc sống hạnh phúc của cậu chỉ có một điểm tựa, muốn có được rất đơn giản, muốn mất đi cũng nhẹ nhàng lắm, hơn nữa một khi mất đi thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất đi tất cả.
Rất khó để nói được ngày tháng hạnh phúc được kéo dài thì có thể mang đến cho Phó Gia cảm giác an toàn.

Không bằng nói rằng càng hạnh phúc, càng dài lâu thì Phó Gia sẽ lại càng sợ hãi.

Cậu vẫn sẽ gặp ác mộng, có điều cậu đã không mơ thấy có ai bắt nạt cậu, đánh đập cậu, cái mà cậu mơ thấy là Lục Tề An rời xa cậu, từ đó cậu mất đi chốn về của mình, nhà của cậu.
Không phải Phó Gia chưa từng suy nghĩ qua, nếu như đời này cậu chưa từng gặp Lục Tề An, hoặc chỉ là lướt qua nhau với Lục Tề An mà thôi, liệu cậu có hạnh phúc hơn không.

Có lẽ chỉ là những vui vẻ bình thường, có lẽ phải chờ đợi rất lâu, chịu rất nhiều khổ cực.

Nhưng mà, có lẽ vào một ngày nào đó, khi cậu trưởng thành và bừng tỉnh trở lại, rời khỏi vũng lầy mà cậu lớn lên từ bé.

Cậu sẽ gặp một người bình thường từng đấu tranh giãy giụa giống như cậu, dung hòa với một gia đình chó thể chấp nhận cậu, rồi hết sức vun đắp cho gia đình nhỏ của cậu, nuôi dạy con cái, khiến cuộc đời này có nhiều chỗ dựa hơn.
Nhưng cậu đã gặp Lục Tề An.
Cậu có thể vui vẻ đến tột đỉnh, và cũng có thể đau khổ đến mức chết đi sống lại.
Những năm tháng ấy, Phó Gia sẽ cảm thấy sống trên đời này quá mệt mỏi.

Sáng thức dậy vừa mở mắt ra là phải đi làm, đi kiếm tiền, không thì không thể nào sống tiếp được nữa.

Thường sau khi chen lấn vào trong phương tiện công cộng cậu mới nhận ra mình không có ăn sáng, nhưng lại không có hứng thú, toàn thân mệt mỏi, thà dùng thời gian ăn sáng vào việc ngủ thêm mười phút nữa thì hơn.
Sau khi đến đơn vị làm việc thì vùi đầu vào làm.

Bận bịu suốt một ngày trời, mà có lẽ không thấy có tiến triển gì mấy, thế là lại vùi đầu vào tăng ca, hoàn hồn lại mới nhận ra mình cũng quên mất phải ăn tối.
Trên đường về nhà, mơ mơ hồ hồ mua về một tô thức ăn nhanh vừa dầu mỡ vừa toàn là gia vị hương liệu của một cửa hàng nhỏ trên phố, về nhà ăn, chỉ vì để lắp bụng mà thôi.

Phó Gia lặp đi lặp lại những điều đó ngày này qua tháng nó hơn nghìn lần.

Những năm ấy nhà Phó Gia không có tivi, cậu cũng không xài điện thoại để phát video, cả căn phòng chỉ có tiếng cậu xì xụp tiếng ăn uống.
Trải nghiệm ăn uống một cách cô độc và nhàm chán là thứ có thể đè ép một con người nhất.

Không phải Phó Gia chưa từng nghĩ đến cái chết, khi ăn uống như vậy luôn là những lúc cậu muốn chết nhất, bởi vì cậu nghĩ cho dù là một người già quần áo tả tơi nhặt rác ở bên đường, có lẽ ở nhà vẫn còn bạn già đợi họ về nhà ăn cơm; người ngoài tỉnh cực khổ làm việc cả đêm ở công trường, có lẽ cũng còn người ở quê đang đợi điện thoại của họ.

Thậm chí cậu còn ghen tị với những người dẫn theo trẻ con đi ăn xin, vì ít nhất họ còn có người thân.
Từ nhỏ Phó Gia đã giống với một con côn trùng ngoan cường khó chết nào đó, chỉ cần thay đổi suy nghĩ, so với những người cô độc giống như vậy, nhưng trên người đầy bệnh tật hoặc tàn tật không thể tự chăm sóc bản thân, cậu lại thấy mình đã may mắn hơn nhiều, tâm trạng muốn chết đi cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.
Nhưng điều khiến Phó Gia không muốn sống nữa không phải là những mỏi mệt và nghèo khổ, mà là đến giờ này cậu lại không có nổi một gia đình.

Ở nhà không có ai đợi cậu, không có người quan tâm cậu, cậu làm việc không ngừng, mệt mỏi tới mức nôn ra, trong nhà cũng không ai có thể ăn một muỗng cơm với cậu.
Cậu muốn tìm một người để xây dựng mái ấm, trai hay gái đều được.

Khi cô đơn mệt mỏi nhất, thèm đến phát điên luôn, thậm chí cậu còn lo lắng mình sẽ xông ra ngoài đường kéo một người về nhà mình.

Người nào cũng được, chỉ cần có thể cùng cậu trải qua tháng ngày là được.


Cậu có thể nỗ lực làm việc hơn tất cả mọi người trên thế giới này, cậu còn có thể đem tất cả mọi thứ để cho người đó.
Nhưng đáng sợ là, ngủ một giấc đàng hoàng, hoặc ăn một bữa ăn ngon, lại hoặc là tiến triển gì đó trong công việc, cuối tháng có tiền tưởng...!chỉ cần ngày tháng tốt lên một chút, đầy đủ lên một chút, là Phó Gia sẽ hoàn hồn trở lại, muốn nôn mửa vì suy nghĩ muốn tùy ý kéo ai đó về nhà mình xây dựng mái ấm.
Cậu giống như bị nguyền rủa, cũng giống như đã bị tròng dây thừng lên.
Cả đời này cậu chỉ từng yêu Lục Tề An.

Cậu chưa bao giờ quên, cũng chưa bao giờ ngừng lại.
Nếu trong nhà cậu không có Lục Tề An, thì cậu không thể nào có nhà.
Sau khi Phó Gia chạy ra, cậu không đi quá xa.

Cậu chỉ ngồi trên ghế ngoài đại sảnh, ngơ ngác nhìn dòng người qua lại.
Vừa mới vào đông, máy lạnh trong phòng mở rất đầy đủ nhưng đại sảnh lầu một không quá kín, cậu ngồi ở vị trí gần cửa gió, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi bị gió thổi qua, Phó Gia lạnh rùng mình.

Cậu cài cúc áo khoác lại, đứng dậy, đút hai tay vào túi áo đi mấy vòng.
Một cái quay người vô tình nào đó, cậu nhìn thấy thư ký đang đẩy Lục Tề An ngồi xe lăn tìm đến.
Người vừa làm xong phẫu thuật rời giường được sao?
Phó Gia đứng đó cứng đờ, tay đang đút túi quần vò hộp thuốc lá thành một cục.
"Em vừa nóng ruột lên là chạy lung tung.

Trước đây như vậy, bây giờ vẫn như vậy." Lục Tề An ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia đang đứng.

Rõ ràng là hắn đang ở chỗ thấp, Phó Gia đang ở chỗ cao, nhưng hắn cau nhẹ chân mày lại giống như đã tức giận vậy, khí thế còn mạnh hơn Phó Gia đang hơi cúi đầu kia nhiều.
"Trước khi đến hút thuốc sao?" Lục Tề An hỏi.
Vừa hỏi ra câu này, hai mắt Phó Gia bỗng đỏ hoe lên.

Cậu khịt mũi, lau mặt đi.
Lục Tề An lâu lắm rồi không thấy Phó Gia khóc, hắn tưởng lần này Phó Gia cũng sẽ nhịn lại được, nhưng khi Phó Gia lau xong mặt tay chưa kịp để xuống thì nước mắt đã chảy thành hàng xuống rồi.
"Sao anh lại phải ngồi xe lăn rồi..."
Cậu khóc không ra bất cứ âm thanh nào.

Đây là những giọt nước mắt đè nén.
Sáng sớm, lúc Lục Tề An đau đến mức phải ngã quỳ xuống ấy, cũng không khiến hắn khó chịu đến mức không thể nào chấp nhận như bây giờ thế này.

"Gia Gia, bác sĩ đang đợi ở trong phòng bệnh.

Tình trạng của anh ông ấy sẽ nói rõ cho em biết." Lục Tề An nói.
Phó Gia ngồi xổm trước mặt Lục Tề An, nắm lấy tay hắn, cậu vùi mặt vào lòng bàn tay hắn: "Xin lỗi anh, em sợ quá..."
Lục Tề An dùng ngón tay cọ lên gò má của Phó Gia, cũng nói: "Anh biết, xin lỗi em."
Phó Gia nói mơ hồ không rõ: "Đừng xin lỗi, đừng rời xa em, đừng bỏ em lại một mình."
"Không đâu." Giữa dòng người đi đi lại lại trong đại sảnh, Lục Tề An an ủi Phó Gia từng lần từng lần giống như không có ai.
Sau khi về đến phòng bệnh, bác sĩ điều trị chính cho Lục Tề An giải thích rõ bệnh tình của Lục Tề An cho Phó Gia nghe.

Cuối cùng thì lý trí cũng quay trở về rồi.

Đúng là bệnh vặt thật, tiểu phẫu, một tuần sau mà không xuất viện thì coi như là lãng phí tài nguyên điều trị rồi.

Phó Gia tiễn bác sĩ đi, quay lại than trách với Lục Tề An:
"Em vẫn nên về thu xếp chút đồ đạc."
Cậu giơ tay lên ngửi mùi thuốc lá trên áo, nói: "Em không có đồ thay, phải để người bệnh là anh ngửi mùi thuốc của em rồi.

Em phải về nhà một chuyến trước đã, tiện thể mang theo đồ anh nhập viện cần dùng."
Lục Tề An không cho cậu đi: "Trợ lý đi lấy rồi, dì Mậu thu dọn đấy em yên tâm đi."
Đúng là Phó Gia yên tâm thật.

Cậu cởi quần áo ra nhét vào trong tủ.
Cậu đi ra thành phố duyên hải công tác, ngoài đó vào đông trời vẫn còn rất ấm.


Trong lớp áo khoác Phó Gia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần thì trong ngoài gì cũng chỉ có một cái, cởi ra rồi thì chỉ còn lại một cặp chân trần trụi lộ ra ngoài, vạt áo sơ mi che đến đùi, miễn cưỡng cũng che được cặp mông.
Trước khi đi công tác cậu thu dọn hành lý cố ý lấy nhầm mấy áo sơ mi của Lục Tề An.

Đều là lớn hơn cậu một số, cậu ở ngoài suốt ngày chỉ mặc mấy chiếc áo sơ mi này, tối ngủ cũng phải mặc.
Lục Tề An hết cách với cậu, yêu cầu cậu chui vào chăn nhanh lên.
Giường phòng bệnh VIP rất lớn, thêm người nằm nữa cũng còn dư nhiều.

Phó Gia cẩn thận dè dặt kề người vào Lục Tề An, nằm nghiêng đó không nhúc nhích.
"Trợ lý của anh sẽ không vào mà không gõ cửa đâu."
"Ừm." Lục Tề An nghiêng mặt qua hôn Phó Gia, không có tình dục, chỉ là vỗ về và an ủi.

"Nhưng trong phòng có camera."
"Hả?" Phó Gia nhíu mày lại.

"Vậy lúc anh thay đồ phải làm sao? Lúc đi tiểu thì sao, có phải bây giờ phải dùng bô không?"
"Vệ sinh anh tự giải quyết được không có vấn đề gì." Lục Tề An cười lên.

"Trong phòng có phòng vệ sinh riêng mà, chút nữa nhớ vào trong đó thay đồ."
"Anh tự đi được hả." Phó Gia hơi thất vọng.

"Em còn đang nghĩ cầm cho anh tiểu đây."
Cậu chưa bao giờ làm chuyện này cho Lục Tề An.

Còn Lục Tề An thì khi làm dữ dội nhất đã cầm cho cậu nhiều lần lắm rồi.
Chân mày Lục Tề An giãn ra, cười không ra tiếng: "Vậy cho em thử đấy."
Đợi đến buổi tối, Lục Tề An vào nhà vệ sinh, Phó Gia ở bên cạnh nâng lấy cái thứ nặng trình trịch giúp hắn.

Lục Tề An thì vẫn như bình thường thôi, còn Phó Gia thì thấy mình hoàn toàn dư thừa, giống như cánh tay thứ ba của Lục Tề An vậy, cầm ra, đỡ lấy nó, lau sạch rồi đặt trở về.

Không cảm nhận được niềm vui chăm sóc cho Lục Tề An, mà chỉ làm cho mặt mình đỏ bừng lên thôi.
Buổi tối, Phó Gia ở lại trong phòng bệnh trông chừng chăm sóc.

Cậu sợ mình ngủ rồi sẽ chạm vào Lục Tề An theo tiềm thức, nên định ngủ bên giường người nhà bên cạnh.
Lục Tề An cứ bắt cậu phải qua, Phó Gia nghĩ tới nghĩ lui rồi thấy cũng không đành lòng, nên ôm chăn đi sang đó, ngủ riêng chăn với hắn.
Sau khi thiếp đi, Phó Gia ngoan ngoãn hơn mình tưởng tượng nhiều.

Cậu gần như không động đậy, cuộn mình lại thành một cục quay về phía của Lục Tề An.
Lục Tề An khó ngủ, hắn nhìn Phó Gia cau mày lại trong giấc mơ, đoán xem cậu lại mơ thấy ác mộng gì.
Lục Tề An đã từng hứa sẽ bên cạnh cậu cả đời, đây là ý chí của hắn, cũng là nguyện vọng của hắn.

Nhưng hiện thực không như ý muốn, nguyện vọng khó có thể thực hiện một cách hoàn hảo, thứ mà Lục Tề An có thể làm được đó là dốc hết sức lực.
Hắn bây giờ còn khỏe mạnh, nhưng con người không thể nào mãi mãi không bệnh không tật.

Đến một ngày nào đó, có lẽ là hắn, có lẽ là Phó Gia, rồi sẽ có một ngày có người ra đi trước.
Phó Gia giống như một đứa trẻ dỗ không xong, cho bao nhiêu kẹo cậu cũng không ngừng khóc.

Lục Tề An không bỏ cậu được đâu.
Nếu có một điều ước nào có thể trở thành hiện thực, Lục Tề An chỉ ước rằng ông trời hãy để hắn đi sau Phó Gia.

Buông cánh tay đang giữ lấy thứ mình yêu nhất, mất đi người nhà duy nhất.

Đây là cảm giác đau khổ còn hơn cả cái chết, nên hãy để hắn chịu đựng đi.
HẾT..

Bình Luận (0)
Comment