Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối

Chương 38

Long Phong đế nâng chén trà, mặc cho bọn họ tranh luận, nhưng vẫn không quên hạ lệnh để các bộ chuẩn bị vật tư cứu tế kỹ càng, gửi đi Vưu Châu ngay lập tức.

Thần Vương nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, hắn lười nhác dựa vào cột ngáp một cái.

"Độ Khanh." Long Phong đế thấy Thần Vương ngán ngẩm đứng đó ngáp, "Con có ứng viên nào thích hợp hay không?"

Lục bộ Thượng thư và các hoàng tử còn lại đều đồng loạt quay sang nhìn Thần Vương, vẻ mặt mọi người đều vô cùng xuất sắc.

 

Bảo Thần Vương đề cử người có năng lực, chi bằng hỏi hắn loại dế nào đá giỏi thì hơn.

 

Long Phong đế làm như không biết mọi người có thành kiến với Thần Vương, ông vẫn nhìn con trai mình với ánh mắt đầy mong đợi.

"Nhi thần nghĩ rằng..." Thần Vương nhớ đến những bài luận thi cử của tất cả tiến sĩ trong một giáp, hình như Ngô Miễn có viết một bài liên quan đến chuyện cứu tế an dân, hơn nữa nội dung vô cùng rõ ràng chứ không phải phiên phiến, ngay cả một người thất học bất tài như hắn mà cũng thấy ông ấy trả lời rất hay.

"Bão tuyết lớn, nhất định có rất nhiều nhà bị sụp đổ, Ngô Miễn đại nhân là Công bộ Thị lang, hẳn biết rất rõ về chuyện cải tạo, kiến thiết công trình, chi bằng chọn Ngô Miễn đi." Thần Vương đứng thẳng người dậy, tựa như người lười biếng vừa nãy không phải là hắn.

Tề Vương mỉm cười nhìn Hoài Vương, không ngờ Vân Độ Khanh lại ra tay giúp lão Đại.

Nghe thấy Vân Độ Khanh nói giúp mình, bản thân Hoài Vương cũng ngơ ngác, dù Vân Độ Khanh có là một thằng bất tài thì cũng phải biết Ngô Miễn là nhạc phụ của hắn chứ, sao còn nói giúp hắn?

"Được rồi, nếu Độ Khanh cũng tán thành đề nghị của lão Đại, vậy lần cứu tế này cứ để Ngô Miễn đảm nhận." Long Phong đế vẫy tay với thị vệ, "Lập tức truyền Ngô Miễn tiến cung."

Lý Ân nhìn Thần Vương đang đứng cạnh mình bằng ánh mắt hết sức phức tạp, ông và Ngô Miễn là đồng môn, năng lực của Ngô Miễn thế nào ông ta hiểu rất rõ.

 

Trong các ứng viên do các hoàng tử đề xuất, Ngô Miễn đúng là lựa chọn thích hợp nhất.

Lần này Thần Vương lại đề cử Ngô Miễn, rốt cuộc là hắn nói lung tung hay là hiểu rõ năng lực của ông ấy?

Thần Vương lại uể oải dựa vào cột, Lý Ân thôi nhìn.

Có lẽ do ông suy nghĩ nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.

Việc cứu tế đã được thảo luận xong, chúng thần và các hoàng tử rời khỏi chính điện, chỉ có Thần Vương là bị hoàng thượng giữ lại.

Tề Vương cười mỉa nhìn Hoài Vương, "Đại ca yêu mến các đệ đệ, ngay cả Ngũ đệ cũng bày tỏ lòng huynh đệ với huynh."

Hoài Vương tự dưng bị hiểu lầm, "..."

Làm sao hắn biết được Vân Độ Khanh đang phát bệnh gì chứ?

"Ha ha, thân là huynh trưởng, chăm sóc đệ đệ là chuyện nên làm." Hoài Vương nở nụ cười, "Tình cảm của vi huynh đối với đệ và Ngũ đệ đều như nhau."

Dù là đệ đệ nào thì trong lòng hắn cũng là đồ khó ưa, có gì khác nhau đâu?

"Từ trước đến nay Đại ca luôn nhân từ yêu thương các huynh đệ." Tề Vương chắp tay, "Đệ xin cáo từ."

"Đi thong thả, không tiễn." Hoài Vương ngoài cười nhạt đáp lễ, hắn ghét nhất dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của Vân Diên Trạch.

Tề Vương thong thả bước lên xe ngựa, nụ cười trên gương mặt chợt tắt ngúm, "Đi điều tra cho ta, xem dạo gần đây Vân Lưu Ngạn và Vân Độ Khanh có qua lại với nhau không?"

Trong cung không có trưởng tử, Vân Lưu Ngạn lại là hoàng tử lớn tuổi nhất, nếu Vân Độ Khanh được phụ hoàng cưng chiều quay sang ủng hộ lão Đại, ắt hẳn thế cục sẽ bất lợi cho hắn.

"Phụ hoàng giữ nhi thần lại là có gì muốn hỏi sao?" Thần Vương ngồi trên ghế ngáp thêm vài cái, tối qua phải đọc mấy cuốn sách về nông cụ ở các châu huyện, hắn thấy đầu mình sắp phình ra tới nơi rồi.

Nhưng hắn lại không dám không đọc, chẳng may Minh Kính Châu bất chợt hỏi thử một câu trong đó, hắn mà không trả lời được thì sau này sao hắn dám khoe khoang năng lực của mình với Minh Tiểu Trư.

"Tối đến phải ngủ sớm đi." Long Phong đế thấy hắn ngáp liên tục, bảo cung nữ dâng trà tỉnh thần cho hắn, "Con còn nhỏ mà đã bơ phờ thì còn ra thể thống gì."

"Nhi thần có phụ hoàng anh tuấn, có mẫu phi xinh đẹp, dù có bơ phờ thì cũng đẹp trai khiến người ta yêu thích."

Long Phong đế cười nhạo vì độ mặt dày táo bạo của hắn, "Khiến ai thích hả?"

Đương nhiên là Minh Tiểu Trư rồi.

Trong đầu Thần Vương vô thức hiện lên gương mặt trắng trẻo xinh xắn của Minh Cửu Châu.

Hắn khẽ ho một tiếng, "Khiến người và mẫu phi yêu thích chứ còn ai nữa."

Long Phong đế nở nụ cười bất đắc dĩ, ông để Lưu Trung Bảo đem điểm tâm trước mặt mình đến cho Thần Vương, "Hôm nay hiếm khi có dịp con mở miệng đề cử người khác, cớ gì lại chọn Ngô Miễn? Trẫm nhớ ngày trước quan hệ giữa con và lão Đại không tốt, vì sao bây giờ lại đưa cơ hội lập công cho nhạc phụ của nó?"

"Ngô Miễn là Công bộ Thị lang, nhi thần đã từng xem bài luận cứu tế của ông ấy, viết rất khá, hiển nhiên ông ấy chính là ứng viên thích hợp nhất." Thần Vương nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, "Quan hệ giữa con và Đại ca không tốt là chuyện giữa huynh đệ bọn con, có liên quan gì đến bách tính? Ngô Miễn là hạ thần của phụ vương, ông ấy chỉ cần nghe lời phụ vương, làm tốt công việc được giao là được.

 

Nếu sau này ông ấy đắc tội con, con vẫn không nể mặt ông ta như thường thôi."

Long Phong đế sững sờ, sau đó bật cười, "Con đúng là ân oán rõ ràng."

"Trước giờ nhi thần luôn hiểu rõ đại nghĩa." Thần Vương rộng lượng khoát tay, "Phụ hoàng không cần phải khích lệ nhi thần."

Long Phong đế ngẫm lại, ông khen nó hồi nào?

"Ngô Miễn là tiến sĩ năm Hiển Đức, con đã đọc bài luận của ông ta rồi?" Long Phong đế không biết thằng con trai mình chăm chỉ từ khi nào?

"Trước đó thì chưa xem, nhưng từ khi đến Lễ bộ, Minh đại nhân cho nhi thần làm quen với công việc ở Lễ bộ, vì vậy nhi thần đã đọc kha khá tài liệu có liên quan." Thần Vương thở dài, "Phụ hoàng không biết đâu, dạo gần đây nhi thần hay nằm mơ, trong mơ đều thấy Minh đại nhân đặt câu hỏi với nhi thần."

 

Long Phong đế khẽ gật đầu, thầm cảm thán, không hổ danh là Minh Kính Châu, ngay cả Độ Khanh mà ông ấy cũng có thể trị được.

Từ nhỏ tới lớn, số thầy giáo bị Độ Khanh chọc tức vượt quá một bàn tay.

 

Bây giờ Minh Kính Châu có thể bắt hắn tìm hiểu đại thần trong triều, không biết đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết.

"Minh Kính Châu trung quân yêu dân, tài đức vẹn toàn, con theo ông ấy chăm chỉ học tập, sẽ học được không ít thứ hay." Long Phong đế vỗ vai con trai mình, "Ông ấy là nhạc phụ tương lai của con, nhất định sẽ không hại con."

Ông đúng là một đế vương có mắt nhìn người, không chỉ chọn cho con trai một Vương phi mệnh cách tốt mà còn được tặng kèm theo một nhạc phụ năng lực xuất chúng.

...

"Dừng xe." Cách một lớp rèm, Tề Vương nhìn thấy thiếu nữ mặc váy hồng và thiếu nữ mặc váy xanh cùng nhau bước vào trà lâu, hắn lập tức ra lệnh phu xe dừng lại.

"Vương gia?" Người hầu mang ghế đến, "Vương gia muốn tới đó dùng trà sao?"

"Ừ." Hắn ta bước vào trà lâu, hầu bàn đon đả chào đón, "Mời quý khách lên lầu."

Hắn đưa mắt nhìn lên lầu, kế đó nhấc chân đi theo.

Hôm nay Chu Tiêu đưa Cửu Châu ra ngoài hòng muốn giới thiệu vài người bạn thân cho nàng làm quen.

 

Nhà bọn họ đều là trung thần của bệ hạ, những năm qua quan hệ rất tốt, vì thế Cửu Châu vừa xuất hiện, bọn họ đều nhanh chóng chào đón nàng.

Phong tục Đại Thành cởi mở, khoảng cách giữa nam nữ không quá nghiêm ngặt, phụ nữ ra ngoài mưu sinh cũng rất phổ biến.

Cửu Châu và các vị thiên kim ngồi vây quanh một bàn trà, dùng một tấm bình phong ngăn cách với các vị khách khác, vui vẻ kể về những chuyện lý thú ở trong kinh thành, tiếng cười nói lanh lảnh rộn ràng.

"Sinh trai hay gái thì sao, cũng chẳng bằng trong nhà có con gái được sủng phi yêu thích, lấy được tước vị cho người nhà."

Lời này vừa truyền vào tai mọi người, tiếng cười bên nhóm Chu Tiêu chợt im bặt, ai nấy đều nhíu chặt mày.

"Huynh đài nói rất đúng, chúng ta học hành gian khổ, khổ công luyện võ mỗi sáng, thế mà cũng không bằng có con gái được gả cho con trai của sủng phi.

 

Bây giờ có ai không hâm mộ Minh gia nuôi con gái quá khéo?"

"Trà lâu không phải là nơi để nói những chuyện này, xem ra hai kẻ cố tình gây sự, tung tin thất thiệt." Tiểu thư nhà họ Trần tính tình bộc trực, đứng dậy nói, "Minh muội muội chớ sợ, để ta làm bọn chúng phải ngậm miệng."

Cửu Châu níu c.h.ặ.t t.a.y áo Trần tiểu thư, "Tỷ tỷ không cần phải tranh luận với bọn họ đâu, những người này dù có hâm mộ cũng vô dụng, bọn họ không thể nuôi dạy được con gái tốt như ta đâu."

Trần tiểu thư, "..."

Trọng điểm là cái này hả?

Nàng ta nhìn Cửu Châu, ánh mắt kiêu ngạo này là ý gì?

"Nếu không nhờ năm đó gia phụ đậu Thám hoa, ta làm sao có thể được đính hôn với Thần Vương?" Cửu Châu chân thành đáp lại, "Bởi vậy có thể thấy được một điều, chăm chỉ học hành vẫn là chuyện quan trọng nhất."

"Nếu không chịu học hành thì cũng chỉ giống hai người ở ngoài kia thôi, không biết gì nhưng ưa nói lung tung."

Nhóm các tiểu thư, "..."

Chăm chỉ học hành đúng là rất quan trọng, nhưng Minh Thị lang cũng không mong cô được gả cho Thần Vương đâu.

Tề Vương đứng bên ngoài nghe thấy lời đồn, đứng dậy vén rèm lên định mở miệng ngăn cản.

"Chó mèo ở đâu lại đến đây kêu gào thế hả?" Thần Vương mặc một bộ áo đỏ rực thêu chỉ vàng, dẫn theo người hầu và đới đao hộ vệ hùng hổ bước vào, nhấc chân đá vào chiếc ghế bên cạnh, ghế bay ra ngoài, nện vào một trong mấy người kia.

Người bị ghế đập trúng sợ đến tái mét mặt mày, không dám kêu rên lấy một tiếng.

Thần Vương nhấc tay lên, hộ vệ sau lưng rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao lóe lên hàn quang đáng sợ.

"Nào, tiếp tục kêu lên vài tiếng để bổn vương nghe thử xem." Thần Vương ngồi xuống ghế, vừa duỗi tay ra, người hầu vội vàng dâng trà.

Cả phòng đều trở nên yên tĩnh.

"Sao không sủa nữa hả?" Thần Vương nhấp ngụm trà, nhàn nhã nở nụ cười, "Tiếp tục đi.".

Bình Luận (0)
Comment