Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối

Chương 44

Hắn nghĩ, rốt cuộc Minh Kính Châu cười như vậy là có ý gì?

 

Trước đây không chịu chăm chỉ học hành, bây giờ phụ hoàng lại tìm cho hắn một nhạc phụ không đánh không mắng nhưng vô cùng đáng sợ, có lẽ đây là báo ứng cho thưở trẻ người non dạ của hắn.

Sai ở chỗ, khi hắn bước vào cửa Lễ bộ đã gặp Minh Tiểu Trư, khoác lác những lời không nên nói.

Hư vinh khiến đàn ông trả một cái giá quá đắt.

"Minh đại nhân." Tề Vương nhìn thấy Minh Kính Châu bước ra, chắp tay với ông, "Minh đại nhân, hạ nhân phủ Bình Viễn Hầu có những hành vi quá đáng, nếu có chỗ nào mạo phạm đến quý phủ, mong đại nhân lượng thứ."

Minh Kính Châu nghiêng người tránh lễ của Tề Vương, cúi hẳn người xuống, vẻ mặt hoang mang, "Vương gia nói thế là sao, chẳng lẽ Bình Viễn Hầu...!à không, chẳng lẽ hạ nhân của phủ Bình Viễn Bá nói gì không đúng về hạ quan?"

Tề Vương quan sát nét mặt của Minh Kính Châu, vẻ hoang mang không hiểu rất tự nhiên, dường như ông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chỉ là hiểu lầm không đáng nhắc tới." Tề Vương cười khổ, "Nhưng sau khi nghe thấy tin đồn, mong đại nhân đừng nảy sinh khúc mắc vì những lời bàn tán của đám người ngu muội này."

"Điện hạ quá lời rồi." Minh Kính Châu cười một tiếng, chắp tay hành lễ với Tề Vương lần nữa, "Điện hạ rộng lượng, hạ quan sao có thể có khúc mắc với điện hạ vì đám người xấu ấy."

"Hạ quan còn phải đi truyền thánh chỉ, không dám chậm trễ, mong điện hạ thứ lỗi." Đương nhiên Minh Kính Châu biết Tề Vương muốn nghe lời gì, nhưng sao ông lại phải để hắn được như ý?

Kẻ tung tin đúng là người hầu của Trịnh gia, nhưng ai biết được người dùng thủ đoạn này là ai?

Chuyện Tề Vương đứng chờ ngoài Thái Ương cung mà không được Bệ hạ triệu kiến, và cả tin tức Trịnh gia bị giảm tước nhanh chóng truyền vào tai chư vị phi tần trong hậu cung.

Nhưng Ninh phi lại không muốn tin Bệ hạ tuyệt tình như vậy.

"Hôn sự của con trai ta cận kề, dù Bệ hạ đã quyết định giảm tước vị của Trịnh gia đi nữa, cớ sao không chờ thêm, ít nhất là chờ đến khi hôn sự của Diên Trạch kết thúc." Ninh phi nước mắt như mưa, nấc lên nghẹn ngào.

"Nương nương, nóng giận hại thân, xin nương nương chú trọng thân thể." Bạch Thược đỡ Ninh Phi, khẽ vỗ lên lưng bà ta giúp thuận khí, "Nương nương là mẫu phi của điện hạ, nếu nương nương có mệnh hệ gì, người bên ngoài sẽ càng chế giễu Vương gia..."

"Ai dám!" Ninh phi cất giọng the thé, "Con trai ta tài trí hơn người, tuấn tú nho nhã, phóng mắt cả hoàng cung này có hoàng tử nào dám so với Diên Trạch?"

"Hồng Mai." Ninh phi chợt nhớ ra một chuyện, đứng dậy đi tới trước mặt Hồng Mai, tát nàng ta một phát thật mạnh, "Ngươi làm ăn kiểu gì thế, bổn cung bảo ngươi tìm người tung tin đồn của Minh gia, ngươi lại để người hầu của Hầu phủ làm.

 

Trước khi làm việc ngươi có động não không hả?"

"Nương nương." Hồng Mai uất ức che mặt, quỳ gối khóc lóc cầu xin trước mặt Ninh Phi, "Xin nương nương bớt giận, xin nương nương minh giám, người nô tỳ sắp xếp là lưu dân không có hộ tịch, bọn hắn còn chưa kịp ra tay mà.

 

Nô tỳ cũng không hiểu vì sao người hầu của Hầu phủ lại làm như thế nữa."

Dù nàng ta không có đầu óc tới đâu cũng biết phải suy nghĩ kỹ trước khi hành sự, sao có thể sai người của Hầu phủ làm chuyện này.

"Lẽ nào Hầu phủ hận Minh gia đến thế?" Ninh Phi tin Hồng Mai, giọng bà nhuốm hận ý, "Bọn chúng làm việc, liệu có từng nghĩ đến hậu quả khi bị bại lộ không?!"

"Nương nương, chuyện đã đến nước này, theo nô tỳ nghĩ, chúng ta không thể dùng lại kết hoạch trước đó được." Bạch Thược đ.ấ.m vai nhè nhẹ cho Ninh phi, "Cũng may nương nương và Bệ hạ có tình cảm nhiều năm, Bệ hạ không sẽ không giận lây sang nương nương vì hành vi ngu xuẩn của Trịnh gia đâu.

 

Nô tỳ lo lắng nếu tiếp tục có tin đồn như thế truyền ra, Bệ hạ sẽ nghĩ đến Hầu phủ, sau đó sẽ liên tưởng đến nương nương và điện hạ..."

Nghe được năm chữ "có tình cảm nhiều năm", Ninh phi liếc mắt nhìn bình hoa trên bàn, "Diên Trạch đứng chờ ở ngoài Thái Ương cung đúng một canh giờ, nhưng vẫn không chờ được Bệ hạ triệu kiến.

 

Ông ấy vẫn vì Trịnh gia mà giận chó đánh mèo hai mẹ con ta."

"Nương nương." Bạch Thược cất giọng dịu dàng, "Người đừng nghĩ nhiều quá, Bệ hạ chỉ nhất thời nổi giận, chỉ cần Lan Nhứ cung chúng ta bớt qua lại với Trịnh gia, Bệ hạ nhất định sẽ tin tưởng nương nương."

"Ngươi nói phải." Ninh phi vô thức phản kháng suy nghĩ Bệ vì Trịnh gia mà giận lây sang bà ta, nghe Bạch Thược nói thế thì lại càng được an ủi, "Hồng Mai, ngươi mau đi ngăn lại những kẻ đã sắp xếp, không được để chúng bôi nhọ Minh gia nữa."

Trước đây bà cũng từng cho người tung tin đồn về Thần Vương, song chưa bao giờ thất bại thảm hại như bây giờ, con nhóc Minh gia kia đúng là khắc tinh trời sinh của bà ta.

Càng đáng ghét hơn là, bây giờ bà ta không thể bôi xấu thanh danh của nó, mà còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để che chở cho nó.

Đúng là xúi quẩy mà!

Sau khi tin tức Trịnh gia bị giảm tước vị truyền đi, toàn bộ kinh thành đều biết hạ nhân Trịnh gia gan to bằng trời, dám ở trong trà lâu nói xấu Hoàng gia, bôi nhọ uy nghiêm của Hoàng thất.

 

Trái lại, đã không còn ai để ý đến những lời đồn về Minh gia.

Đợi đến khi mọi người không còn hứng thú bàn tán chuyện của Trịnh gia nữa, đại hôn của Tề Vương và Tôn tiểu thư lại trở thành chuyện khiến toàn bộ kinh thành hứng thú nhất.

"Năm đó khi Hoài Vương thành hôn, của hồi môn của Hoài Vương phi trải dài từ đầu đường đến cuối phố, không biết đồ cưới của Tề Vương phi thế nào?"

"Chắc chắn là không ít đâu, Tôn gia là gia tộc lớn mạnh mà."

"Tề Vương thành hôn xong là đến Thần Vương phải không?"

"Các ngươi...!đã nghe qua chuyện Vương gia bá đạo chưa?"

"Nghe rồi, nghe rồi, có người nói Vương gia bá đạo đó thực chất chính là Thần Vương."

"Chẳng trách Hoàng thượng thích đứa con trai này nhất, nếu như ta có một đứa con trai có thể lên núi diệt cướp, giấu tên đi thi trạng nguyên, ta có ngủ cũng sẽ cười đến tỉnh mất."

Cửu Châu lặng thinh đi lướt qua sau lưng nhóm người đang nói chuyện đó, cố gắng không lộ ra vẻ chột dạ.

"Chuyện Vương gia bá đạo càng lúc càng truyền đi một cách kỳ quặc." Đến bây giờ Chu Tiêu vẫn còn nhớ ngày nào đó của mấy năm trước, lúc phụ thân về nhà đã kể lại chuyện Thần Vương khiến tiên sinh dạy học giận đến mức ngất đi.

Vương gia như thế mà cũng giả mạo người thường để tham gia khoa cử? Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Thần Vương cũng không dám mơ thấy giấc mộng này.

"Khụ." Cửu Châu quay đầu nhìn về phía trước, "Chu tỷ tỷ, có phải cô gái trong tiệm son phấn đó là Tôn tiểu thư không?"

"Hai ngày nữa là đại hôn của nàng ta, thế mà nàng ta vẫn có tâm trạng đến mua son phấn?" Chu Tiêu khó hiểu nhìn Tôn Thái Dao đang ở trong tiệm son phấn, nghĩ đến sau này Cửu Châu và Tôn Thái Dao là chị em dâu, quen thân với nhau cũng có lợi chứ không hại, bèn kéo nàng đi tới, "Chúng ta vào đó xem thử."

"Chu cô nương." Tôn Thái Dao cầm hộp phấn thơm lên, vừa ngoái đầu thì trông thấy Chu Tiêu và Cửu Châu, nhún gối chào hai người, "Minh huyện chủ."

"Chào Tôn cô nương." Cửu Châu nhận ra Tôn Thái Dao đang nhìn mình, nàng mỉm cười đáp lại, sau đó lại hắt xì liên tục.

Tôn Thái Dao khép nắp hộp phấn thơm trong tay, đặt lại lên bàn, "Có vài người không quen phấn thơm, sau này huyện chủ chớ nên dùng."

"Cám ơn Tôn cô nương đã nhắc nhở." Cửu Châu dùng khăn che mũi và miệng, vội vàng bước ra khỏi tiệm phấn son, thế mới thấy đỡ được một chút.

Hóa ra Minh Cửu Châu dị ứng với hương liệu...

Tôn Thái Dao nhìn những hộp phấn son đủ chủng loại tinh xảo, nghĩ miên man.

Vì sao trong giấc mơ ấy, Minh Cửu Châu có thể kìm nén sự khó chịu mà đốt lư hương chí mạng ấy?

Một làn gió thổi qua, mùi hương gay mũi lại bay tới mũi Cửu Châu.

"A chu! A chu!"

"Minh Tiểu Trư!" Bỗng có một chiếc áo khoác phủ lên người nàng, "Sao cô ra ngoài mà không mặc áo khoác hả?"

"Điện hạ." Cửu Châu lại hắt xì hai cái, chảy cả nước mắt, "Sao huynh lại ở đây?"

"Bổn vương đang định đến Công bộ một chuyến, không ngờ lại gặp cô ở đây." Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, như cười như không, "Xem ra ngày mai nắng rồi."

"Tại sao?" Cửu Châu rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

Thần Vương bật cười, đưa tay bóp búi tóc của nàng, cảm xúc vẫn như lần trước, hắn cười híp mắt rụt tay lại, "Không nói cho cô đâu."

"Hắt xì!" Lúc này, bên đường có một đứa nhóc nhảy mũi, người nhà thấy vậy bèn vuốt tóc nó, "Chó hắt xì thì trời nắng to, ngày mai ắt hẳn sẽ có nắng."

"Điện hạ." Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thần Vương đang trên lưng ngựa, "Hóa ra huynh đang mắng ta là chó?"

Tôn Thái Dao vừa bước ra khỏi cửa tiệm thì nghe thấy câu kia.

Nàng ta nhíu mày nhìn Thần Vương trên lưng ngựa, ở trong mộng, vì Thần Vương mà Minh cô nương không hề bỏ qua cho Tề Vương, còn Thần Vương ở ngoài đời lại mắng người ta là chó?

Chu Tiêu thấy thế, quay sang cười gượng với nàng ta, "Có lẽ đây là...!tình thú giữa Vương gia bá đạo và vị hôn thê chăng?"

Hàng mày Tôn Thái Dao càng nhíu chặt hơn, Chu tiểu thư bị làm sao vậy, ngày xưa cũng là một người thông minh, cớ sao hôm nay lại bắt đầu nói nhảm rồi?.

Bình Luận (0)
Comment