Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 13

“Hoài Lăng Thế tử đến.”

Lời vừa dứt, mấy người trong phòng chấn động. Mấy vị tiểu thư nhỏ giọng xôn xao. Thời này, lễ giáo khắc nghiệt, huynh muội đều có nhiều ngăn cách, các tiểu thư một năm không ra cửa được mấy lần. Cơ hội có thể nhìn thấy ngoại nam chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đồng tuổi các nàng lại hiếm càng thêm hiếm. Thực sắc tính dã, tài tử giai nhân vốn là chuyện thường tình. Những tiểu thư đang độ tuổi xuân xanh càng không ngoại lệ.

Lâm Hi Viễn mỉm cười đi vào phòng, trên đường đi mắt nhìn thẳng phía trước, không giương mắt nhìn quanh. Xung quanh có nhiều cô nương đang ngồi như vậy, hắn không hề thất lễ mà vụng trộm ngắm tiểu thư nào. Lâm Hi Viễn đi đến cạnh người Sở lão phu nhân, hành lễ theo đúng tiêu chuẩn của vãn bối.

“Sở lão phu nhân an khang.”

Từ trước đến nay Sở lão phu nhân vốn là người nghiêm túc, nhưng giờ phút nhìn thấy Lâm Hi Viễn, cũng nhịn không được mà tươi cười trấn an.

“Thì ra là Thế tử. Sao Thế tử lại đến Trường Hưng Hầu phủ? Nếu có tiếp đãi không chu toàn, mong thế tử thứ lỗi.”

Lâm Hi Viên nghe vậy mỉm cười: “Sao lão phu nhân lại nói vậy, Trường Hưng Hầu phủ có cuộc sống cao sang phú quý, đi đến đây đã thấy quý phủ trang nghiêm, quy củ đầy đủ phải phép, làm ta thụ giáo không thôi, làm sao có thể gọi là tiếp đãi không chu toàn đây.”

Sở lão phu nhân được khen mà cười lớn, bà rất ít khi thoải mái như vậy. Nếp nhăn bên miệng vì vậy mà hằn sâu hơn chút.

“Thế tử thích là được rồi.”

Sau khi vấn an Sở lão phu nhân, Lâm Hi Viễn mới hành lễ với Sở Châu.

“Nhị thẩm.”

Nói xong, hắn lại quay người cười nói với đám người Lâm Hi Ninh.

“Nhị đệ, Đại muội muội, Nhị muội…”

Sở Châu quay về nhà mẹ đẻ, mang theo nhi nữ của mình là chuyện bình thường, thứ nữ cũng mang đến nữa. Lâm Hi Viễn vốn là đích trưởng tử của vương phủ, đại muội muội cùng nhị đệ trong miệng hắn là chỉ Lâm Hi Ninh và thứ nữ của Sở Châu, Lâm Bảo Anh. Còn Nhị muội là đích nữ Lâm Bảo Hoàn. Con nối dòng của Hoài Lăng Vương phủ không nhiều như Trường Hưng Hầu phủ, quận vương và quận vương phi chỉ có một trai một gái, đều là con vợ cả, đó là thế tử cùng huyện chủ Lâm Bảo Châu. Vương phủ Nhị lão gia là hôn phu của Sở Châu, dưới gối cũng chỉ có một mình nhi tử Lâm Hi Ninh, hai nữ nhi một thứ một đích. Lâm Bảo Hoàn là tiểu thư được yêu chiều, còn là đích nữ duy nhất của cô cô, từ trước đến nay luôn nhận muôn vàn yêu thương của Trường Hưng Hầu phủ mà lớn lên. Nhưng trước mặt Lâm Hi Viễn, Lâm Bảo Hoàn không dám lộ ra một chút kiêu ngạo nào, chỉ cúi đầu hành lễ.

“Đại ca.”

Lâm Hi Viễn là huynh trưởng của các nàng, còn là thế tử của vương phủ. Mặc dù nhìn hắn như một công tử ôn hòa nho nhã, nhưng Lâm Bảo Hoàn biết rõ, đại ca của các nàng không giống bề ngoài.

Mấy vị tiểu thư Sở gia từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu, vậy mà trước mặt Lâm Hi Viễn cũng giống như Lâm Bảo Hoàn vậy, ngoan ngoãn như thỏ, còn có thêm ngưỡng mộ Lâm Hi Viễn. Công tử nho nhã, gia thế hiển hách, dung mạo tuấn mỹ. Hơn nữa trên gương mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Công tử thế giai như này, có thiếu nữ nào lại không ưng?

Lâm Hi Viên đứng trong Vinh Ninh Đường, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người. Các tiểu thư đều ngắm trộm Lâm Hi Viễn. Các nàng còn nghĩ Lâm Hi Ninh phong tư xuất chúng, nhưng bây giờ nhìn thấy thế tử, Lâm Hi Ninh liền trở thành thường thường mà thôi. Nói thẳng ra, Lâm Hi Ninh giống như huynh đệ trong phủ, nhấc tay hành động đều vô cùng quý khí, nhưng không khác với bạn đồng trang lứa bao nhiêu. Bởi vì tất cả công tử thế gia nào cũng vậy, nhưng Lâm Hi Viễn thì khác.

Dù có rất nhiều tầm mắt đang nhìn nhưng Lâm Hi Viễn vẫn tươi cười như không có việc gì. Dường như từ nhỏ hắn đã rèn được thói quen được nhiều người chú ý. Hắn tự nhiên nói chuyện với Sở lão phu nhân và Sở Châu, phải phép, biết tiến biết lùi, cử chỉ ưu nhã, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu hậu sinh khả úy.

Sở Cẩm Diệu trộm nhìn một lúc liền thôi không ngắm nữa, nhưng mà tay nắm càng lúc càng chặt. Đây là chênh lệch của Hầu phủ và Vương phủ. Đều là người thừa kế như nhau, nhưng nhị thiếu gia sẽ không giống như Lâm Hi Viễn. Chỉ cần nàng đến được vương phủ, thì sẽ có cơ hội tiếp cận được huyện chủ và thế tử, có cơ hội quen biết được giai tầng như vậy đấy. Ngày sau nếu có thể dựa vào huyện chủ, mà thường xuyên gặp mặt thế tử, nói không chừng còn có thể nhìn thấy hoàng thái tử! Tiền đồ như thế còn tốt hơn ở Trường Hưng Hầu phủ nhiều. Sở Cẩm Diệu nghĩ như vậy, mấy cô nương khác cũng không phải đứa ngốc. Lá gan lớn tiếp tục trộm ngắm Lâm Hi Viễn, lòng có chút quanh co, cúi đầu không nói, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Các nàng đều không nói ra, nhưng trong lòng, khoảng cách giữa chúng tỷ muội lại vô tình có ngăn cách.

Sở lão phu nhân cẩn thận hỏi thăm thân thể của lão thái quân vương phủ. Sau khi Lâm Hi Viễn trả lời, Sở lão phu nhân mỉm cười.

“Thế tử có lòng đến đây, thật sự là vất vả rồi. Nếu đã đến đây, không ngại ở thêm vài ngày đi. Hai phủ chúng ta vốn là thông gia, quan hệ thân thiết không cần bàn cãi. Nhị thẩm của thế tử, Ninh ca nhi đều ở đây, thế tử cứ xem như đây là nhà mình yên tâm ở lại. Này đó đều là biểu muội của thế tử, không cần xa lạ đâu”

Sở lão phu nhân nói xong, Lâm Hi Viễn mới quay đầu lại, làm lễ chào mấy vị tiểu thư.

“Chào các biểu muội.”

Tuy hắn xoay người lại nhưng mắt nhìn xuống mặt đất hư không, không hề nhìn mấy vị tiểu thư. Lão phu nhân càng nhìn càng thấy vui lòng, ngay cả Triệu phu nhân cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đây mới là một công tử tốt, gia thế tốt, phẩm chất cũng tốt, thật sự không thể chê vào đâu được.

Thế tử nói chuyện với các nàng, mấy tiểu thư đều hơi cúi đầu, nhún gối đáp lễ với thế tử.

“Chào biểu ca.”

Biểu ca biểu muội dùng ở đây, quả thật có vài phần gượng ép. Nhưng mà trưởng bối lão phu nhân đã nói như vậy, ý tứ trong đó lòng các nàng đều hiểu, nên cũng ỡm ờ mà vâng theo. Sở Cẩm Dao xen lẫn trong đám tỷ muội, cúi đầu cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân. Yếu ớt mà thình an Lâm Hi Viễn.

Ở đây có tam phòng, có hơn bảy tám vị tiểu thư. Mấy tiểu thư ngày thường tính cách cũng không giống nhau. Có thanh thoát cũng có yên tĩnh không thích nói chuyện, nhưng giờ phút này các nàng đều lộ ra khí chất dịu dàng mảnh mai, hành lễ cực kì trôi chảy. Nếu như Hoa ma ma đến đây, không biết sẽ cảm khái đến nhường nào. Diêm phu nhân vốn khôn khéo, trong miệng bà cái gì cũng có thể nói được, nên khi nhìn thấy Lâm Hi Viễn cảm thấy không thể buông tha. Quan sát tình hình một chút, bà nhân cơ hội mà bước đến sang sảng cười.

“Đều là người một nhà, giữa biểu ca biểu muội không cần khách khí như vậy. Hình như đây là lần đầu tiên thế tử tới đây, có phải ngươi chưa quen hết?”

Trong mắt Lâm Hi Viễn có ánh sáng lướt qua, hắn mỉm cười: “Vâng, làm phiền Nhị phu nhân giới thiệu giúp ta mấy vị biểu muội.”

Diêm phu nhân nói chuyện, Sở lão phu nhân đã cảm thấy có chút không ổn. Bà còn chưa kịp nói lời ngăn cản đã nghe được Lâm Hi Viễn mỉm cười đồng ý. Điều này làm Sở lão phu nhân ngạc nhiên, bà liếc nhìn Cố ma ma rồi lại trở về, định xem diễn biến rồi tính sau.

Diêm phu nhân thấy Lâm Hi Viễn đồng ý thì càng thêm vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu mấy vị tiểu thư. Trong lúc giới thiệu, còn giở ít chiêu trò nói quá, cường điệu đẩy Nhị tiểu thư ra. Mà mấy phòng khác đều vượt xa nhau, Triệu phu nhân nghe xong thì tức đến nộ khí công tâm, nhưng mà trên gương mặt vẫn duy trì mỉm cười, không hề phác tác ra. Diêm phu nhân giới thiệu đến Sở Cẩm Diệu và Sở Cẩm Dao, nhìn một chút rồi nói:

“Hai vị này là Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư, hẳn là thế tử thấy Ngũ tiểu thư rất lạ. Nàng mới từ bên ngoài quay về.”

Đây là chỗ giảo hoạt của Diêm phu nhân, bà giới thiệu cùng lúc Sở Cẩm Diệu và Sở Cẩm Dao, nhưng Sở Cẩm Diệu thì lược qua, còn cường điệu Ngũ Tiểu Thư mới vừa từ bên ngoài trở về.

Tiểu thư thế nào mới được đón về cơ chứ?

Không ai nghĩ đến chuyện sẽ bị ôm sai linh tinh này nọ, trong lòng mọi người đều nghĩ rằng đây là ngoại thất này nọ. Người ta rõ ràng là đích nữ đàng hoàng, lại bị Diêm phu nhân ám chỉ thành con của ngoại thất, nhưng mà nàng có thể đi phản bác lời Diêm phu nhân hay sao? Không được. Sở Cẩm Dao nghe xong mà bội phục không thôi. Hậu trạch, cách nói chuyện cũng là một nghệ thuật sống nha.

Nhưng Sở Cẩm Dao không tính sửa lời nói, vì nàng không có bất cứ mơ tưởng gì tới thế tử. Chuyện ban ngày quá mất mặt, nàng ước gì thế tử đừng nhìn mình luôn cho xong.

Lâm Hi Viễn ừ một tiếng, mỉm cười chào hỏi Sở Cẩm Dao: “Ngũ biểu muội”

Nói xong, hắn dùng một đôi mắt đầy ý cười, thẳng tắp mà nhìn Sở Cẩm Dao.

Sở Cẩm Dao rũ mi, không nhìn Lâm Hi Viễn. Những người khác nhìn thấy, lại thầm hận Sở Cẩm Dao được Lâm Hi Viễn chào hỏi riêng. Nhưng biểu hiện của Sở Cẩm Dao, lại khiến các nàng âm thầm biết ý mà không nhìn lâu. Sở lão phu nhân cũng cảm thấy Sở Cẩm Dao rất có quy củ, tuy rằng là từ nông hộ đến, nhưng không nhân cơ hội này mà đong đưa điều gì, quy củ so với mấy tiểu thư nhà giàu lớn lên còn tốt hơn. Sở lão phu nhân cực kỳ hài lòng với cháu gái mới đem về này, có cái nhìn thay đổi với nàng.

Người ngoài cảm thấy Sở Cẩm Dao biết ý tứ, thật ra, là Sở Cẩm Dao không dám ngẩng đầu. Nguyên nhân là nàng bị dọa rồi. Sở Cẩm Dao không ngừng kêu khổ, nàng rất sợ bị nhận ra. Buổi chiều nàng còn cố ý quay về thay đồ, không ngờ Lâm Hi Viễn lại đến đây vấn an lão phu nhân. Sở Cẩm Dao nghĩ đến trong lòng ưu thương không thôi, nàng đã thay đồ rồi mà, vì sao còn bị nhận ra cơ chứ?

Lâm Hi Viễn đến giống như một viên đá nhỏ, ném giữa mặt hồ yên tĩnh, khiến cho cuộc sống bình lặng của mấy vị tiểu thư trong Hầu phủ không còn thanh nhàn như trước. Bên ngoài thì cảm thấy hồ nước kia lặng yên không tiếng động, nhưng bên trong là cuồn cuộn nước ngầm. Các tiểu thư lúc này mới ý thức được, tuyển thư đồng là có ý gì.

Ngày đó, Sở Cẩm Dao quay về Triều Vân Viện, khi đi ngủ liền ngồi tố khổ với Tần Nghi.

“Ngươi nói xem, ta nên đi tham tuyển thư đồng không?”

Tần Nghi ngẫm nghĩ đến việc nếu là thư đồng thì phải làm những chuyện gì, không thể trái lương tâm mà nói rằng đây là việc không tốt.

“Thư đồng thoạt nhìn là tốt, nhưng ngầm trong đó sẽ không thể thiếu được việc thay hoàng tử công chúa gánh tội thay, bị khinh nhờn là điều khó tránh khỏi.”

Sở Cẩm Dao gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Nhưng khó khăn lắm mới có một ma ma đến dạy dỗ. Ta vốn đã bị tụt lại so với người khác rồi, bây giờ có người tốt như vậy nếu không biết nắm chắc cơ hội sẽ bị Tứ tiểu thư chê cười. Cho nên, ta đang nghĩ là ban ngày ta vẫn cứ học tập thật tốt đi, chờ đến quận vương phủ để Vương phi xem mặt, ta cố ý phạm lỗi gì đó để không tuyển trúng là được.”

Tần Nghi rất là tán thành, lại phát hiện ra Sở Cẩm Dao suy nghĩ rất tốt. Có chí tiến thủ, lại còn cầm được buông được. Tần Nghi mới hỏi:

“Hoài Lăng vương phủ tuy là nửa vời, nhưng dù sao cũng là một quận vương phủ, nàng không có chút động lòng nào ư?”

“Động lòng chứ, nhưng cũng phải xem thử có phải là đồ vật của ta hay không.”

Sở Cẩm Dao mỉm cười giơ ngọc bội lên: “Có phải ngươi cho rằng ta sẽ không động lòng không?”

“Đúng.”

Vốn dĩ Tần Nghi định làm mặt lạnh nhưng không nhịn được cười.

“Nàng rất có mắt nhìn.”

“Ai mà không muốn mình tốt hơn một chút chứ? Nếu như có cơ hội tốt ta cũng sẽ tranh thủ một lần. Nhưng trước mặt thế tử ta đã xấu mặt đến vậy rồi, không có một chút cơ hội nào. Chi bằng phóng mắt đi, cùng ma ma học tập cho tốt, đây mới là chuyện đúng đắn.”

Tần Nghi không nói chuyện. Bệnh chung của nam nhân, hắn vốn không thích mấy người dùng hết tâm tư để bò lên người mình. Luôn cảm thấy nữ tử điềm đạm, không tranh giành mới là tốt. Nhưng bây giờ nghe thấy Sở Cẩm Dao nói vậy, hắn lại cảm thấy đây mới là chân thật, không hiểu sao lại thấy đáng yêu.

Hậu cung luôn nói mình là nữ tử không tranh giành, kì thật không tranh mới là người tranh giành nhất.

“Nàng nên ngủ rồi.” Tần Nghi nói: “Sợ rằng ngày mai còn nhiều việc”

Sở Cẩm Dao nghe được cũng thở dài: “Theo như lời của các tiểu thư khác, bọn họ đều có tâm cơ riêng. Hiện tại còn muốn tranh vị trí thư đồng, không biết còn muốn tranh đấu đến cỡ nào. Ngươi nói xem, nếu ta vô tình bị liên lụy thì phải làm sao?”

“Đừng lo lắng.”

“Ừm? Ngươi sẽ giúp ta tránh đi sao?”

“Không phải.” Tần Nghi bình tĩnh mà lạnh lùng nói ra chân tướng: “Ý của ta là, nàng nhất định sẽ bị liên lụy, tâm nhãn của nàng làm sao mà đấu lại được bọn họ? Mấy chuyện lục đục này, cần phải ăn mệt vài lần mới tự mình học được cách phòng ngừa. Dù sao nàng kiên định thì chẳng có việc gì đâu, cứ yên lòng đi thôi, coi như luyện tập trí nhớ.”

“Ngươi thật phiền” Sở Cẩm Dao ném ngọc bội lên sạp, còn để chân trần chạy tới bàn lấy một cái khay trái cây đến úp lên: “Ta cũng luyện trí nhớ cho ngươi, buổi tối cứ như vậy mà ngủ đi ha”

Tần Nghi phát ra tiếng cười trầm thấp. Sở Cẩm Dao nghe thấy tên này còn dám cười, càng thêm nổi giận. Nàng tính dọa hắn thôi, vậy mà giờ là thật sự tức giận rồi. Thật không thèm quản ngọc bội nữa, tự mình chạy lên giường buông mành đi ngủ.

Đợi đến khi đèn đuốc đã tắt, chỉ còn ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, lẻ loi mà tràn trên sàn nhà, thanh thuần mà yên tĩnh. Từ trong ánh trăng, một bóng người chậm rãi từ ngọc bội hiện hình. Hắn có thân hình rất cao, bả vai thẳng tắp, vòng eo thon chắc, mảnh khảnh đang độ thiếu niên. Nhưng lưng lại vô cùng đĩnh đạt, cốt cách rõ ràng. Trên người hắn là thường phục màu đen, cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu thành rồng.

Gần đây hồn phách Tần Nghi càng lúc càng mạnh, có thể rời đi ngọc bội, một mình bên ngoài đi lại, chỉ là hiện tại hắn không thể nắm giữ được đồ vật. Ánh trăng chiếu qua Tần Nghi, xuyên thấu bóng người đổ trên đất. Hắn dường như giống ánh trăng thanh thuần mà trắng trẻo. Đôi mắt sắc bén sáng ngời, khóe mắt hơi nhướng, vừa tinh xảo lại vạn phần anh khí.

Gần đây tối nào Tần Nghi cũng rời đi, xem thử có thể điều tra manh mối gì từ Sở phủ hay không. Hắn tính tự mình đi đến viện ban ngày xem sao, hắn có váng đầu mới tin tưởng vào Sở Cẩm Dao. Tần Nghi đang định tránh đi tai mắt ra cửa, trước khi đi đột nhiên dừng lại xoay người nhìn lên giường.

Sở Cẩm Dao đã ngủ rồi, trong mơ nàng trở mình, vậy mà bả vai và cánh tay đều để ngoài chăn.

Tháng hai đương độ xuân se se lạnh, ban đêm còn lạnh hơn ngày nhiều, nàng ngủ như vậy sợ rằng ngày mai sẽ đau vai.

Tần Nghi nghĩ xong liền quay lại, kéo chăn lên đắp cho Sở Cẩm Dao.

Đột nhiên Tần Nghi phát hiện, hắn có thể động đến đồ thật…
Bình Luận (0)
Comment