Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 12

 

Sau khi Thôi Ngọc Sinh rời đi, Ngọc Hà cứ nghĩ hắn sẽ sớm trở về.

Nhưng mãi đến khi nàng đã chuẩn bị lên giường ngủ, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
Trời đã khuya, nàng lại chẳng biết đi đâu để tìm hắn. Cơn buồn ngủ cũng vì thế mà tan biến, chỉ còn lại ánh trăng hiu quạnh ngoài cửa sổ.

Mãi đến khi trời sáng, sau một đêm trằn trọc không ngủ, Ngọc Hà cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa. Nàng vội chạy đến Hồi Xuân Đường, trong lòng thầm cầu nguyện hắn không gặp chuyện gì.

Cho dù đêm qua hắn có việc không thể về nhà, ít nhất cũng phải sai người báo một tiếng. Đằng này, lại vô thanh vô tức suốt cả đêm không trở về, sao nàng có thể yên tâm được?

Lúc này, Hồi Xuân Đường vừa mới mở cửa, nhưng bên ngoài đã có không ít người bệnh xếp hàng chờ bốc thuốc.

Thấy Ngọc Hà không đứng vào hàng mà đi thẳng vào trong, có người không khỏi bực bội, lên tiếng trách móc:

"Ê, ngươi làm gì vậy? Không biết phải xếp hàng sao?"

"Mọi người đều đứng đợi ngay ngắn, ngươi lại chen ngang là thế nào?"

Ngọc Hà vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, ta không phải đến khám bệnh, ta có việc tìm người."

Nói xong, nàng vội bước nhanh vào bên trong. Khi nhìn thấy Thôi Ngọc Sinh đang ngồi ngay ngắn bắt mạch cho bệnh nhân, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống.

Thôi Ngọc Sinh cũng nhìn thấy nàng, không khỏi ngạc nhiên:

"Ngọc Nương, sao nàng lại tới đây?"

"Đêm qua chàng không về, ta rất lo lắng." Nàng cất giọng trách cứ, nhưng không nhận ra rằng giọng mình đã khàn đặc, có lẽ là do một đêm thức trắng cùng với việc vội vã chạy tới đây. Mái tóc thường ngày được nàng buộc gọn cũng trở nên rối bời theo từng bước chạy gấp gáp.

Thôi Ngọc Sinh khẽ nhíu mày, có chút trách móc vì nàng đến làm gián đoạn công việc của hắn: "Tối qua ta ngủ lại ở Hồi Xuân Đường. Nàng về nhà lấy giúp ta hai bộ y phục mang đến đây."

Hắn vốn là người ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm gội và thay quần áo. Nếu thời tiết quá lạnh không thể tắm, ít nhất cũng phải thay đồ sạch sẽ.

Ngọc Hà gật đầu:

"Chàng đã ăn gì chưa? Có cần ta mua chút điểm tâm sáng cho chàng không?"

Nhưng lần này, Thôi Ngọc Sinh không trả lời mà chỉ chuyên tâm hỏi bệnh nhân gần đó về thói quen ăn uống của họ. Dường như hắn đã hoàn toàn quên mất nàng vẫn còn đứng đó.

Có lẽ hắn đã ăn rồi. Ngọc Hà nghĩ thầm.

Nàng xoay người trở về nhà lấy quần áo, vừa ra đến cửa thì vô tình chạm mặt người sống ở căn nhà bên cạnh.

Nàng cũng không tò mò hàng xóm mới này là ai, chỉ lặng lẽ cúi đầu lướt qua bên cạnh hắn.



Bạch Giản đánh xe ngựa đến, thấy chủ nhân vẫn đứng yên không nhúc nhích, bèn thấp giọng hỏi:

"Đại nhân, có cần rời thành ngay bây giờ không?"

Tạ Quân thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu:

"Đi thôi."

Bên trong xe ngựa, Bạch Giản đem những tin tức vừa điều tra được báo cáo tường tận:

"Thuộc hạ tra được nam nhân từng xuất hiện bên cạnh Thôi phu nhân họ La, là con trai của Thanh Hà huyện tri phủ. Huyện lệnh nơi này là cữu cữu của hắn, trên hắn còn có hai huynh trưởng đều làm quan trong triều."

"Hình như Thôi đại phu cực kỳ chán ghét La công tử kia. Bởi vì sau khi Thôi phu nhân cứu mạng hắn một lần, hắn liền không ngừng quấn lấy nàng, thậm chí còn nhiều lần khuyên Thôi đại phu nên hòa ly."

Nếu có kẻ dám nhòm ngó thê tử của y, y không chỉ muốn đánh gãy chân kẻ đó mà còn muốn móc cả mắt ra!

"Bất quá, có một chuyện khá kỳ lạ." Bạch Giản hơi ngập ngừng rồi mới tiếp tục, "Thôi đại phu và Thôi phu nhân thành thân đã ba năm nhưng đến nay vẫn chưa có tin vui. Nghe nói Thôi lão phu nhân vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc cổ truyền để cầu con, có lẽ là do thân thể Thôi phu nhân không tốt."

Thật ra câu này y vốn không cần nói thêm, nhưng nghĩ tới mục đích của chủ nhân, y vẫn cứ bổ sung.

Nếu đại nhân muốn tìm một người sinh con nối dõi, đừng nói đến các quý nữ quyền thế, chỉ sợ ngay cả công chúa cũng nguyện ý hạ giá.

Tạ Quân, người đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt mở mắt ra. Hắn vén một góc rèm xe, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, rồi hờ hững hỏi:

"Ngươi thấy Thôi phu nhân thế nào?"

...

Câu hỏi này khiến Bạch Giản nhất thời cứng họng.

Y phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói rằng nếu đại nhân làm vậy thì không khác gì kẻ cướp vợ người ta? Nhưng nếu Thôi phu nhân thật sự có thể lọt vào mắt đại nhân, cho dù chỉ là một mối tình thoáng qua như sương sớm, cũng xem như nàng có phúc khí ngàn năm khó gặp.

"Thuộc hạ cho rằng, Thôi phu nhân không chỉ có dung mạo xuất chúng, mà khí chất, phong thái cùng cách nói năng đều không giống một nữ tử xuất thân bình dân. Quan trọng nhất là, nàng còn là một nữ đại phu hiếm có."

Phải biết rằng, ở kinh thành, nữ đại phu đã ít như lông phượng sừng lân, huống chi là tại một trấn nhỏ hẻo lánh như thế này.

Tạ Quân hờ hững hỏi tiếp:

"Ngươi nghĩ Thôi đại phu là người thế nào?"

Bạch Giản thành thật đáp:

"Theo những gì hàng xóm và bệnh nhân của hắn kể lại, hắn là một người ôn hòa, lễ độ, dễ gần, lại có tấm lòng nhân hậu. Nhưng nếu để thuộc hạ nhận xét, thì người này quá mức nhát gan, yếu đuối và sợ phiền phức."

Một nam nhân nhìn thê tử mình năm lần bảy lượt bị quấy rầy, thậm chí còn bị kẻ khác ngang nhiên khuyên ly hôn ngay trước mặt, vậy mà vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng, trong mắt Tạ Quân, kẻ như thế căn bản không xứng đáng gọi là nam nhân.

Không, thậm chí không thể gọi là nam nhân được.

“Ngươi nói xem, là đem một tờ giấy trắng hoàn toàn nhuốm đen thú vị hơn…” Đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua bờ môi mỏng, giọng điệu ngưng lại, lạnh lẽo như băng. “Hay là kéo một kẻ tự cho mình thanh cao xuống vực sâu, khiến hắn lấm bùn, càng thú vị hơn?”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đủ để khiến Bạch Giản lạnh buốt sống lưng, cả người nổi đầy gai ốc.

Y lặng lẽ thở dài trong lòng, chỉ mong Thôi đại phu có thể tự cầu nhiều phúc!

Trời chạng vạng, sau khi đóng cửa Hồi Xuân Đường, Thôi Ngọc Sinh vẫn chưa muốn về nhà. Hắn không phải không muốn về, chỉ là không muốn vừa bước chân vào cửa đã phải đối mặt với mẫu thân giục chuyện con cái, càng không muốn Ngọc Hà ép buộc hắn cùng nàng viên phòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đến khách điếm ngủ tạm.
Trong nhà, Thôi mẫu đã dọn sẵn cơm tối, nhưng mãi vẫn không thấy con trai trở về, không khỏi lo lắng. “Hôm nay Hồi Xuân Đường có nhiều bệnh nhân lắm sao?”

Ngọc Hà vừa bưng tô canh đầu cá đậu hũ ra từ bếp, vừa lắc đầu.
“Nếu vậy, vì sao nó lại về muộn như thế? Ngọc Sinh trước giờ rất ít khi ngủ bên ngoài.” Thôi mẫu cau mày, trong lòng thấp thỏm.

Đêm qua hắn cũng đã không về, nhưng Ngọc Hà không muốn bà lo lắng nên không nhắc đến, chỉ gắp một miếng sườn đặt vào bát bà. “Có lẽ chàng có hẹn, trễ một chút sẽ về thôi.”

Thôi mẫu đặt đũa xuống, trông càng thêm u sầu. Nghĩ đến chuyện con dâu cưới đã ba năm mà chưa mang thai, bà lại thở dài. “Ngọc Nương, không phải ta làm mẹ mà cứ thúc giục hai đứa chuyện hài tử. Nhưng hai đứa thành thân lâu như vậy mà bụng con vẫn chưa có động tĩnh, bên ngoài không biết bao nhiêu lời ong tiếng ve. Có người còn đồn rằng con không sinh được, rồi bắt đầu tìm cách mai mối mấy cô nương khác cho Ngọc Sinh.”

“Ta làm bà bà, biết hai đứa có tình cảm, cũng không muốn vì chuyện con cái mà hai đứa phải khó xử. Nhưng dù sao bên người cũng cần có một hài tử bầu bạn, bằng không đợi đến lúc già rồi, không con không cháu thì phải làm sao? Đương nhiên, ta cũng có tư tâm. Bằng không, khi ta nhắm mắt xuôi tay, còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Thôi gia đây?”

“Ngọc Nương, con phải sớm điều dưỡng thân thể, nhanh chóng sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp.”

“Trong bếp ta đã sắc thuốc bổ cho con rồi. Ăn cơm xong nhớ uống hết, nghe chưa?”

Ngọc Hà cúi đầu, chậm rãi nhai miếng sườn mềm thơm trong miệng. Vị ngon ngọt của thịt sườn, lúc này lại nhạt thếch như nhai sáp.

Liên tiếp mấy ngày nay, Thôi Ngọc Sinh không về nhà. Hôm nay, sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng rời đi, hắn đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì bức màn trúc trước mặt bị vén lên.

Một người đã ngồi sẵn trên ghế đối diện.

“Đặt tay lên.”

Thôi Ngọc Sinh đang vùi đầu xem y thư, thấy đối phương vẫn chậm chạp không động tĩnh, bèn ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn chạm ngay phải một đôi con ngươi sâu thẳm, đen như mực, khiến đồng tử hắn khẽ co lại.

“Tạ huynh, huynh không khỏe chỗ nào sao?”

Tạ Quân lắc đầu, rồi cười khổ, mang theo chút áy náy. “Thôi huynh, tối nay huynh có rảnh không? Ta muốn mời huynh một bữa cơm đơn giản. Thật ra ta mới chuyển đến trấn này cách đây không lâu, nhưng vẫn chưa quen thuộc gì cả. Người duy nhất ta quen biết ở đây cũng chỉ có huynh thôi. Nếu huynh cảm thấy ta đường đột, ta cũng có thể hiểu.”

“Được.”

Thôi Ngọc Sinh vốn định từ chối, nhưng lại nhớ lần trước đối phương đã giúp mình, ngay cả bí quyết thuần điểu cũng không giấu. Nếu hắn đến một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đáp ứng, chẳng phải quá bạc bẽo sao?

Màn đêm buông xuống, Thanh Hà huyện chia thành hai thế giới. Một bên đã sớm chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh không một tiếng động. Một bên lại đèn đuốc sáng trưng, xa hoa trụy lạc.

“Tạ huynh… nếu không thì ta về trước đi.”

Thôi Ngọc Sinh cứ tưởng đơn giản chỉ là đến tửu lâu ăn bữa cơm, nào ngờ địa điểm lại là chốn phong nguyệt như thế này.

Nếu để Ngọc Hà biết hắn tới đây, nhất định sẽ giận, thậm chí không thèm để ý đến hắn nữa.

“Thôi huynh xem ta là hạng người nào chứ? Chúng ta không đến nơi này.”

Tạ Quân cười nhạt, dẫn hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh Xuân Hoa Lâu.

Hẻm nhỏ dài và hẹp, đi qua con hẻm, trước mặt là một tấm cửa gỗ cũ kỹ, trông như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sập xuống.

Bạch Giản tiến lên, gõ cửa ba cái theo quy tắc. Ngay sau đó, một tiểu đồng mặc áo xanh mở cửa, Bạch Giản làm ám hiệu, đối phương lập tức tươi cười dẫn họ vào trong.

Bước qua cánh cửa gỗ, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi thoáng đãng. Những khóm trúc xanh tươi mọc rải rác khắp nơi, giữa đó là những viên lưu ly và đá tinh thạch điểm xuyết, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Thôi Ngọc Sinh đã sống ở trấn này bao lâu nay, mà đến giờ mới biết nơi này lại có một chốn bồng lai tiên cảnh như thế.

Tiểu đồng dẫn họ đến một gian nhã phòng có rèm trúc rũ xuống, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, một thiếu nữ thanh tú đã bưng trà đi đến.

Tạ Quân tự tay rót trà cho hắn. “Đây là Đại Hồng Bào, loại trà thượng hạng được xưng là vua của trà núi cao. Thôi huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Thôi Ngọc Sinh nâng chén sứ men trắng lên, nhấp một ngụm.

Hương trà đậm đà lan tỏa trong miệng, mang theo vị khoáng chất đặc trưng của nham trà, khiến hắn không nhịn được mà tán thưởng: “Hảo trà!”

“Nếu huynh thích, lát nữa ta sẽ bảo người chuẩn bị một vò trà cho huynh mang về.”

Thôi Ngọc Sinh lập tức xua tay từ chối. “Không cần, không cần! Trà này quý quá, ta chỉ là một thô nhân, không quen uống loại trà thượng hạng thế này.”

"Trà quý ở chỗ uống thấy ngon miệng thì mới là đáng giá."

Mấy câu nói qua lại, Thôi Ngọc Sinh lập tức xem Tạ Quân như tri kỷ, chẳng khác gì Bá Nha gặp được Tử Kỳ. Nếu không phải vì thân phận và địa vị không tương đồng, hắn thật sự muốn kéo đối phương cùng nhau nâng chén, bái huynh kết nghĩa dưới trăng.
Nói chuyện với người này, hắn có cảm giác vô cùng sảng khoái, như thể từng câu từng chữ của đối phương đều chạm đúng vào chỗ ngứa trong lòng hắn.

Tạ Quân nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn. Ánh mắt hắn có vẻ đã hơi say, giữa đôi mày đột nhiên phủ lên một tầng u sầu.

"Thôi huynh, ngươi nói xem, ta kiếm nhiều tiền như vậy, cuối cùng là để làm gì, khi mà phía sau lại không có con nối dõi?"

Thôi Ngọc Sinh không ngờ một nhân vật như Tạ Quân cũng phải phiền não chuyện này. Hắn trầm ngâm rồi hỏi:

"Nếu huynh muốn có con, vậy sao không nạp thiếp?"

Trong mắt hắn, Tạ huynh không giống những người bình thường khác, lẽ ra không cần bận tâm mấy chuyện như vậy mới phải.
Nghe vậy, Tạ Quân khẽ cười khổ:

"Ta đã từng hứa với phu nhân rằng đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Chẳng lẽ giờ lại để ta nuốt lời, trở thành kẻ bội tín bội nghĩa sao?"

Hắn cầm chén rượu xoay nhẹ, ánh mắt xa xăm:

"Nhưng ta thật sự không cam lòng. Nếu một ngày ta trăm tuổi quy thiên, gia sản to lớn này chẳng phải sẽ rơi vào tay người ngoài hay sao? Thôi huynh, ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ?"

Những lời này như đánh trúng chỗ đau trong lòng Thôi Ngọc Sinh. Hắn vẫn luôn oán trời trách đất vì chuyện tương tự, chỉ là không nói ra mà thôi.

Không biết từ lúc nào, trà đã bị đổi thành rượu. Thôi Ngọc Sinh bưng chén lên, dốc cạn một hơi, mặt lập tức đỏ bừng từ cổ đến tận sau gáy, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

"Thật ra trước đó ta có nghĩ đến một cách, nhưng lại thấy không dễ thực hiện."

Hắn ít khi uống rượu, chỉ một chén đã khiến đầu váng mắt hoa, lưỡi cũng líu lại, nhưng vẫn cố hỏi:

"Cách gì?"

Tạ Quân nheo mắt, đáy mắt ẩn hiện ý cười mơ hồ. Hắn xoay nhẹ chén rượu trong tay, giọng nói mang theo chút mê hoặc đầy ma quái:

"Ban đầu ta định tìm một nữ nhân bên ngoài, sinh con xong thì bỏ mẹ lấy con. Nhưng nghĩ lại, cách này quá tàn nhẫn, ta cũng sợ đứa trẻ lớn lên biết chân tướng sẽ hận ta suốt đời."

"Ta cũng từng nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc, con do chính mình sinh ra vẫn hơn."

"Mà ta lại không nỡ vứt bỏ nữ nhân đã sinh con cho ta, cũng không thể đảm bảo nàng ta sẽ không nhân cơ hội mẫu bằng tử quý. Cuối cùng, ta chỉ còn một cách—mượn thê tử của người khác để sinh con cho mình."

Thật ra, đến lúc này, Thôi Ngọc Sinh đã chẳng còn nghe rõ Tạ Quân đang nói gì nữa. Đầu hắn ong ong, cả người nóng ran.

Khi hắn định trả lời điều gì đó, ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, trước mắt tối sầm, ngã xuống bàn.

Tạ Quân cúi mắt, nhìn người trước mặt đã say đến bất tỉnh. Hắn không vội rời đi mà thong thả xoay chén trà thanh ngọc trong tay, lắng nghe tiếng ngáy đều đều của nam nhân say rượu bên cạnh.
Hắn sinh trưởng trong một thế giới được vận hành bởi trật tự hoàn mỹ, nơi mọi thứ đều phải đâu vào đấy.

Thuở niên thiếu, hắn là một viên ngọc trong sáng, là người mang trọng trách dựng cờ cho Tạ gia, một trưởng tử đoan chính không tì vết.

Khi trưởng thành, hắn lại càng hoàn mỹ không chút nghi ngờ. Là gia chủ được tông thân kính ngưỡng, là vị thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Yến, là người mà bệ hạ tin cậy, là cột trụ mà bá tánh tựa vào. Trong mắt cấp dưới, hắn là kẻ không gì không làm được; trong mắt đồng liêu, hắn là định hải thần châm giữ vững triều cương.

Mọi người đều tin rằng cuộc đời hắn sẽ mãi hoàn mỹ, không vướng một hạt bụi. Hắn sẽ cưới một thê tử xuất thân danh môn, tài sắc vẹn toàn, cùng nàng sống trọn quãng đời còn lại.

Chứ không phải như bây giờ—đứng ở một trấn nhỏ xa xôi, lại sinh hứng thú với thê tử của kẻ khác.

Không, hứng thú chưa đủ để hình dung. Hắn muốn hủy hoại nàng. Hắn muốn nhìn gương mặt lúc nào cũng lãnh đạm kia nhuốm đầy tuyệt vọng, thống khổ, tan vỡ. Chắc chắn, sẽ rất thú vị.

Cảm giác này không giống với kh.oái c.ảm khi hắn đánh bại đối thủ chính trị, khiến gió mây triều đình đổi hướng theo ý mình. Nhưng đồng thời, nó cũng có điểm tương đồng—một sự k.ích thí.ch đủ để khiến máu trong người hắn sôi trào.

Đôi khi, hắn tự hỏi: thật sự đáng để vì một nữ nhân mà phá vỡ trật tự hoàn mỹ của bản thân, để lại một vết nhơ không thể xóa sao?
Nhưng đời hắn lại quá mức suôn sẻ, cứ như một mặt hồ phẳng lặng. Bây giờ, có người đã ném vào đó một viên đá, làm gợn lên những vòng sóng.

Hắn không thể bỏ qua cơ hội này. Dù biết rõ viên đá đó có thể làm vỡ nát sự cân bằng hắn luôn giữ gìn.



Tối nay, trăng treo không cao, quạ đen bay là là trên những mái mộ.

Sau khi xác nhận trong phòng không có ai, một cô nương ăn mặc mát mẻ khẽ đẩy cửa bước vào.

Trong phòng chưa đốt đèn, chỉ có ánh trăng len lỏi qua song cửa, phủ lên mọi thứ một tầng sáng mờ ảo. Không gian u ám nhưng cũng ngập tràn ái muội, như một nồi nước ấm đang dần sôi trào.
Xuân Nương không hề có một tia thẹn thùng. Việc đầu tiên nàng làm là kéo nam nhân lên giường, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của hắn. Đầu ngón tay mềm mại dần dần trượt xuống dưới.

Thế nhưng, một nén nhang trôi qua, vẫn không có một chút phản ứng nào.

Không thể nào!

Nàng thử thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn y hệt. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn hoảng sợ, không cách nào che giấu.

Phải biết rằng, loại rượu này đã bị hạ mê tình hương, dù là chính nhân quân tử cũng không thể khống chế phản ứng sinh lý, chứ đừng nói là một nam nhân bình thường. Trừ phi…

Nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt Xuân Nương trở nên quái dị. Nàng vội vàng kéo chăn đắp lên người hắn, không dám chậm trễ thêm dù chỉ một khắc, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Xuân Nương bước vào tiểu viện bên cạnh, cúi đầu bẩm báo toàn bộ chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, sắc mặt Bạch Giản lập tức biến đổi.

"Không có phản ứng?! Hắn uống nhiều rượu như vậy, làm sao có thể không có phản ứng nào được?!"

Theo lý thuyết, dù là kẻ cương trực đến đâu, cũng không thể không bị ảnh hưởng bởi loại dược này.

Trừ phi…

Một suy đoán táo bạo hiện lên trong đầu Bạch Giản. Y há hốc miệng, kinh ngạc đến mức nói không thành lời.

Vậy là vị Thôi phu nhân kia… thành thân đã nhiều năm, nhưng vẫn còn là xử nữ?!!

Dù sao đi nữa, thân phận nàng ta vẫn thấp hèn, không xứng với đại nhân. Nhưng so với trước đây, ít nhất bây giờ cũng dễ chấp nhận hơn một chút.

Thôi Ngọc Sinh tỉnh lại sau cơn say, đầu đau như búa bổ. Hắn hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua, chỉ mơ hồ nhớ được câu nói cuối cùng của Tạ huynh về chuyện mượn thê sinh con, sau đó trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo rợn người.

Không ai vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, trừ phi…

Ngay lập tức, hắn lắc đầu phủ nhận suy nghĩ đó. Với thân phận của Tạ huynh, muốn có con thì thiếu gì nữ nhân sẵn sàng dâng hiến. Chắc do hắn uống quá say, đầu óc mới lộn xộn nhớ nhầm lời người khác nói.

Hắn uống rượu quá chén cả đêm, mà Hồi Xuân Đường lại không có nơi tắm rửa, nên quyết định về nhà một chuyến.

Đang chuẩn bị lấy quần áo mang đến Hồi Xuân Đường thì Ngọc Hà đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, nàng cau mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ hắn.

"Phu quân, sao chàng lại uống nhiều rượu như vậy? Nếu muốn đi uống, ít nhất cũng nên nói với ta một tiếng, nếu không ta sẽ rất lo lắng."

Ngọc Hà còn chưa nói xong, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại trên cổ hắn.

Một dấu vết mờ mờ của phấn mặt in trên da thịt hắn.

Nàng xưa nay không dùng phấn mặt, huống hồ gì dấu vết này lại xuất hiện ở sau cổ—một vị trí chỉ khi thân mật tiếp xúc mới có thể dính vào.

Chẳng lẽ… phu quân hắn…

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng nàng nhanh chóng đ.è xuống. Nghĩ đến bí mật mà hắn vẫn luôn che giấu, có lẽ dấu vết này chỉ là do một bệnh nhân vô tình chạm vào.

Bờ môi khẽ mím lại, nàng xoay người đi về phía phòng bếp.

"Ta đi đun nước cho chàng tắm. Sau đó hãy ngủ một giấc thật ngon."

"Không cần." Hắn ấn ấn thái dương đau nhức, giọng khàn khàn. "Ta tắm xong sẽ đến y quán ngay."

Trước đây, hắn cũng từng thức đêm đọc y thư, hôm sau vẫn có thể tiếp tục làm việc như thường. Chỉ là một trận say, không đáng để phiền lòng.

Biết tính hắn, Ngọc Hà cũng không ép, chỉ dặn Vương mụ trông lửa, rồi dịu dàng nói: "Vậy để ta nấu cho chàng một bát canh giải rượu."

Vừa xoay người định rời đi, nàng đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay, rồi kéo vào lòng.

Cánh tay hắn siết chặt, vòng qua eo nàng từ phía sau.

Hơi thở nóng rực phả lên gáy nàng, mang theo dư vị của men rượu và cảm xúc phức tạp chưa kịp tan đi.

"Ngọc Nương, nàng có hận ta không?" Giọng hắn khàn khàn, như thể bị một nỗi dày vò đè nặng. "Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa thể cho nàng một đứa con."

Ngọc Hà lặng đi một chút, rồi dịu dàng ôm lấy hắn.

Nàng tựa đầu vào lồng ngự.c hắn, hơi siết chặt vòng tay.

"Ta không hận." Giọng nàng nhẹ nhàng mà kiên định. "Bởi vì ta có thể gặp được phu quân, có thể gả cho chàng, đối với ta đã là hạnh phúc."

"Hài tử không phải là điều quan trọng nhất. Với ta, điều quan trọng nhất chính là được ở bên phu quân suốt đời."

Lời nói ấy như một dòng nước ấm tràn vào lòng hắn, gột rửa hết những phiền muộn.

Hắn thả lỏng, vùi mặt vào hõm cổ nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn—mềm mại, thành kính, và đầy lưu luyến.

"Ngọc Nương..." 

Bình Luận (0)
Comment