Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 20

 

Vừa rời khỏi Hồi Xuân Đường, lồng ng.ực Thôi Ngọc Sinh kịch liệt phập phồng vài lần, cố gắng áp chế cơn giận bùng nổ trong lòng.
Nàng mang cơm tới cho hắn ư? Giả thôi! Thực chất là đến để chế nhạo hắn mới đúng!

Vốn định tìm một chỗ ăn trưa, nhưng khi đi ngang qua sòng bạc, lòng bàn tay hắn lại ngứa ngáy, trong ngực như có đàn kiến bò, cồn cào khó chịu.

Hôm trước, khi từ sòng bạc bước ra với ba trăm lượng bạc thắng được, hắn cảm thấy cả người lâng lâng, giống như đang bước đi trên mây, hư ảo đến mức không chân thực.

Thì ra kiếm tiền lại dễ dàng đến thế, trách sao thiên hạ có nhiều người đắm chìm vào cờ bạc như vậy!

Số bạc đó, hắn đều dùng để mua Thần Tiên Tán. Ai ngờ cái thứ này lại đắt đến vậy, một gói nhỏ xíu mà tận năm mươi lượng bạc.

Hắn biết đau lòng, nhưng vẫn cắn răng vung tay: "Mua!"

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình hệt như vị tướng quân oai phong lẫm liệt trong thoại bản, ngông cuồng mà hào hùng vạn trượng.

Chỉ cần nghĩ đến Thần Tiên Tán, toàn thân hắn lại nóng bừng lên, trong từng thớ thịt như có ngàn vạn con kiến cắn rứt, cơn khát khao dày vò hắn đến điên cuồng.

Lúc này, hắn chẳng muốn nghĩ gì khác, chỉ muốn lao vào hút một hơi thật sâu, để một lần nữa đắm chìm trong cơn khoái lạc lâng lâng kia…

Ngọc Hà thu dọn mảnh vỡ xong liền quay về nhà, vừa lúc nhìn thấy Tạ Quân đang chuẩn bị ra ngoài.

Nhớ tới lần trước hắn mời mình ăn hoành thánh, còn cho mình bạc để thuê khách điếm, nàng mở lời:

"Tạ công tử, xin hãy dừng bước."

Tạ Quân vận trường sam xanh biếc, quay đầu lại, trên môi vẫn giữ nụ cười xa cách và kiêu ngạo như thường lệ:

"Thôi phu nhân."

Ngọc Hà mím môi, lấy từ trong túi một thỏi bạc, đưa về phía hắn:
"Đây là một lượng bạc công tử cho ta mượn lần trước, ta xin hoàn trả. Cũng cảm tạ công tử đã giúp đỡ hôm ấy."

Nàng hiểu rõ một điều: nợ tiền dễ trả, nhưng nợ nhân tình thì không dễ chút nào.

Tạ Quân không đưa tay đón lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay thon dài của nàng mà không để lại dấu vết gì, khẽ cười nhạt:

"Bạc đã đưa cho phu nhân, phu nhân cứ giữ lấy thì hơn."

Ánh mắt hắn chuyển sang chiếc giỏ thuốc sau lưng nàng:

"Phu nhân định ra khỏi thành? Nếu không chê, ta có thể tiễn phu nhân một đoạn. Ta cũng vừa hay có việc phải ra ngoại thành."

Nàng là phụ nhân đã có chồng, ngồi cùng xe với một nam nhân khác, dù đối phương có ý tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi điều tiếng thị phi.

Ngọc Hà uyển chuyển từ chối:

"Đa tạ công tử có lòng, nhưng lát nữa ta còn phải đến thành Tây, sợ sẽ làm chậm trễ hành trình của công tử."

Bên cạnh, Bạch Giản suýt chút nữa thì tròn mắt cứng lưỡi.
Cái gì?!!

Khắp kinh thành này, không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các sẵn sàng khóc lóc, cầu xin chỉ để được ngồi chung xe với đại nhân, hoặc chỉ mong có thể nói chuyện với người thêm một câu, vậy mà hắn luôn hờ hững, chẳng hề để mắt tới ai.

Vậy mà hôm nay, đại nhân lại chủ động mời một tiểu nương tử lên xe, vậy mà nàng ta lại từ chối?!

Bạch Giản cảm thấy mình sắp điên mất rồi!

Không lẽ đầu óc nàng ta có vấn đề? Nếu không thì làm sao có thể từ chối lời đề nghị của đại nhân được chứ?!



Ngọc Hà nhận ra thảo dược quanh thôn đã được thu hoạch xong, lần này nàng phải đến một thôn khác ở phía trước, nơi có một hồ lớn chắn ngang, muốn qua đó chỉ có thể đi thuyền.

Thế nhưng, hôm nay nàng đến không đúng lúc, con thuyền duy nhất vừa mới rời bến.

Không phải ngày họp chợ hay lễ tết, thuyền chỉ chạy hai chuyến mỗi ngày—một chuyến vào buổi sáng và một chuyến lúc chạng vạng.

Không có thuyền qua hồ, nàng cũng không miễn cưỡng, đổi hướng đến một thôn khác gần hơn.

Vừa cõng giỏ thuốc đến cổng thôn, lũ trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây đại thụ đã nhanh chân chạy về phía nàng, la lớn:

"Nương, nãi, Thôi đại phu tới!"

Tiếng gọi của bọn trẻ khiến những phụ nhân và lão nhân trong thôn cũng đi ra.

Bọn họ tay cầm nông cụ hoặc thức ăn, chen nhau mời nàng vào nhà làm khách:

"Thôi đại phu, ta gần đây luôn cảm thấy yết hầu có đàm, phiền ngươi xem giúp ta một chút."

"Thôi đại phu, ngươi giúp ta xem thử nữ nhi trong nhà một chút. Nó là một đại cô nương chưa nói đến chuyện hôn nhân, vậy mà bụng lại vô cớ lớn lên. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, về sau làm sao nó lấy chồng được?"

"Thôi đại phu, trên lưng ta bỗng dưng mọc một cục nhọt to tướng, phiền ngươi xem giúp một chút."

Ngọc Hà bị thôn dân vây quanh dẫn vào thôn, không ai chú ý tới một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa.

Bạch Giản khoanh tay ôm kiếm, tựa vào vách xe, cảm thán:

"Không ngờ Thôi phu nhân lại được nhiều người tín nhiệm đến vậy."

Mãi đến khi bóng dáng màu lục nhạt kia khuất hẳn, Tạ Quân mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

"Từ khi nào ngươi cũng thành người thích suy đoán nam nữ tình trường thế? Nam bắc tung hoành, tây nam rộng lớn, thiên hạ kỳ nhân dị sự đâu chỉ gói gọn trong mấy chuyện ấy?"

Bạch Giản lắc đầu, vẫn không khỏi thấy khó hiểu:

"Thuộc hạ không phải khinh thường, chỉ cảm thấy kỳ quái. Thôi đại phu rõ ràng không muốn Thôi phu nhân ra ngoài chữa bệnh cứu người, trong nhà cũng có chút sản nghiệp, vậy vì sao nàng ta vẫn lén lút học y? Chẳng lẽ làm một quý phu nhân vô ưu vô lo, ngày ngày hưởng thụ châu báu trang sức, không tốt hơn sao?"

Thực ra, điều y muốn hỏi nhất là—nếu sau này Thôi phu nhân theo đại nhân vào kinh, nàng vẫn tiếp tục chữa bệnh cứu người, thì nên làm thế nào?

Nhưng vừa nghĩ đến câu hỏi này, y lại thấy nực cười.

Đại nhân có thân phận gì, mà Thôi phu nhân sau này sẽ là ai chứ? Chức trách của nàng chỉ là phục vụ đại nhân, làm gì có chuyện được ra ngoài phô trương? Nếu không, chẳng phải sẽ có người chê cười rằng ngay cả một vị di nương trong phủ Thừa tướng cũng không nuôi nổi sao?

Trong mắt Bạch Giản, phụ nữ làm đại phu chẳng qua là nghề hạ cửu lưu, chẳng có gì đáng để bàn luận.

*Hạ cửu lưu: Những nghề bị xem thường, thấp kém, khó có địa vị trong xã hội, ví dụ như thầy bói, lang băm, kỹ nữ, diễn viên tạp kỹ, hành khất, đầu bếp rong...

Trời càng lúc càng tối, từ trong sòng bạc, hai bóng người một trước một sau bước ra.

Lưu Khánh theo sau, cười đến híp mắt, vừa đếm bạc trên tay vừa nói:

"Thôi đại ca, huynh đúng là cao tay! Quả nhiên đi theo huynh đặt cược là chắc chắn thắng tiền!"

Gã bồi thêm một câu:

"Muốn nói đến thần tài miếu, ta thấy nên thờ huynh làm Thần Tài mới đúng!"

Thôi Ngọc Sinh khó nén ý cười, ho nhẹ một tiếng:

"Lần này chỉ là vận may thôi, thắng thêm được mấy ván ấy mà."

Lưu Khánh nhướng mày:

"Vận may? Thôi đại ca, huynh rõ ràng đặt đâu thắng đó! Không thấy à? Đến cuối cùng ai cũng đi theo huynh đặt cược. Ngay cả tên chủ sòng bạc mỗi lần thấy huynh ra tay là mồ hôi ướt đẫm rồi kìa!"

Gã thấy Thôi Ngọc Sinh không có ý định cùng mình đi ăn, bèn hỏi:
"Thôi đại ca, không đi ăn với ta sao?"

"Lần sau đi, hôm nay ta hứa sẽ về nhà ăn cơm rồi."

Nhưng vừa nghĩ đến việc về nhà phải nhìn thấy gương mặt đó, ý cười trên môi Thôi Ngọc Sinh lập tức vụt tắt, tâm trạng lại thêm phiền muộn.

Thôi mẫu đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, đứng ngoài cửa ngóng trông, cuối cùng cũng thấy hắn về. Nhưng nhìn quanh không thấy Ngọc Hà đâu, bà không khỏi sốt ruột:

"Ngọc Nương không về cùng con sao?"

Thôi Ngọc Sinh trầm mặt, hừ lạnh một tiếng:

"Nàng có chân, ta đâu biết nàng đi đâu."

Thôi mẫu trách mắng:

"Ngọc Nương là vợ con, sao con có thể nói như vậy? Không sợ nàng nghe được lại giận con à?"

Hắn thờ ơ nhún vai:

"Nghe thì nghe, có gì to tát đâu."

Lời còn chưa dứt, giọng Ngọc Hà đã vang lên từ phía sau hắn:
"Hôm nay thu thảo dược hơi nhiều, nên con về muộn chút."

Thôi mẫu liền bước tới, đón lấy giỏ thuốc trên lưng nàng:

"Đã về rồi thì mau vào rửa tay ăn cơm. Hôm nay ta làm rất nhiều món các con thích ăn đấy!"

Một nhà ba người đã lâu không ngồi chung bàn, vốn dĩ nên là cảnh gia đình đầm ấm, nhưng giờ đây chỉ còn lại tiếng đũa chạm vào bát vỡ vụn trong không khí tĩnh lặng.

Thôi mẫu nhìn con trai, xót xa nói:

"Mẹ biết dạo này con bận, nhưng dù có bận rộn thế nào, buổi tối cũng nên về nhà nghỉ ngơi. Bên ngoài sao có thể thoải mái bằng ở nhà được?"

Bà gắp một miếng thịt kho tàu vào bát hắn, dịu giọng:

"Con xem con kìa, gầy rộc đi rồi, phải ăn nhiều một chút."

“Ta biết có nói gì thì các ngươi cũng không vui, nhưng mọi người ở đây ai cũng có con cái cả rồi. Hai đứa cũng nên tranh thủ thời gian mà sinh sớm đi. Ta vừa hay có thể giúp các ngươi trông cháu.”

Lại một lần nữa bị mẫu thân giục sinh con, Thôi Ngọc Sinh chỉ cảm thấy phiền chán đến cực độ. Ngay cả miếng cơm trong miệng cũng trở nên khó nuốt, hắn đặt chén xuống, lạnh nhạt nói:

“Ta ăn no rồi, các ngươi cứ từ từ ăn.”

“Ngọc Sinh, đứa nhỏ này, sao lại ăn có chút xíu thế này.” Thôi mẫu nhìn vào chén cơm hầu như chưa động đũa của hắn, không nhịn được thở dài, định nói thêm vài câu.

Ngọc Hà cũng buông đũa xuống. “Mẫu thân, con ăn xong rồi, người cứ thong thả.”

“Ai, hai đứa bây... Biết bao nhiêu đồ ăn mà không chịu ăn thêm vài miếng. Còn dư nhiều thế này, chẳng lẽ bắt một lão bà như ta ăn hết hay sao.”

Biết hắn ở trong phòng, Ngọc Hà cũng chẳng muốn bước vào, dự định đi thẳng đến thư phòng. Nhưng ngay khi nàng vừa quay người đi, cánh cửa phòng đột nhiên bị giật mạnh mở ra.

Ánh mắt nam nhân trầm lạnh, tối tăm như rắn độc bám chặt trên người nàng, ngắn gọn ra lệnh:

“Vào đây.”

Đây là lần đầu tiên sau lần trước hai người ở cùng một phòng.
Đứng trước bậc cửa, Thôi Ngọc Sinh híp mắt cười lạnh, đuôi mắt xẹt qua một tia giễu cợt:

“Còn đứng đó làm gì? Không mau lại đây hầu hạ trượng phu của ngươi thay quần áo? Hay là ngươi chỉ nguyện ý hầu hạ dã nam nhân bên ngoài, không muốn hầu hạ phu quân của chính mình?”

Ngọc Hà đứng sững tại chỗ, toàn thân cứng đờ, trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm.

Nàng chỉ yên lặng đứng đó, ánh mắt bình thản nhìn người nam nhân đã từng là thanh mai trúc mã của nàng, là người mà nàng đã yêu từ thuở thiếu thời. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, hai người sẽ đi đến mức căm ghét nhau đến thế này.

Một lát sau, nàng khẽ cười nhạt, nhẹ giọng nói:

“Nếu chàng đã ghét ta đến vậy, chi bằng viết một tờ hưu thư đi. Chàng yên tâm, ta sẽ tự mình giải thích rõ ràng với mẫu thân, tuyệt đối không để người phải đau lòng.”

Hai chữ "hưu thư" như một nhát búa giáng thẳng vào đầu Thôi Ngọc Sinh.

Hắn trợn mắt, cả người run lên vì giận, như thể không thể tin nổi vào tai mình. Chẳng lẽ nàng thật sự chịu đựng hết nổi, muốn chạy ngay vào lòng gian phu, để cùng hắn ta song túc song phi sao?

Lửa giận bùng lên ngùn ngụt, hắn nghiến răng lạnh lùng quát lớn:

“Ngươi muốn hưu thư? Mơ đi!”

“Cả đời này, ngươi sinh là người của Thôi gia, chết cũng là ma của Thôi gia!”

Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Ngọc Hà lập tức trầm xuống. Nàng nhấc ấm trà trên bàn ném thẳng tới, nước trà nóng văng tung tóe lên vạt áo hắn.

Nàng giận dữ chỉ tay vào mặt hắn, giọng nói run lên vì tức giận:

“Thôi Ngọc Sinh! Làm người thì cũng đừng vô sỉ đến mức này! Ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với chàng, mà chàng lại đối xử với ta như vậy?!”

Thôi Ngọc Sinh bị hất nước trà, gương mặt vẫn còn đọng vài giọt nước, nhưng vẻ mặt hắn chỉ càng thêm tối tăm. Nghĩ đến những chuyện nàng đã làm, hắn cười lạnh, nheo mắt nói:

“Ta vô sỉ? Ta có vô sỉ cũng không bằng ngươi—một kẻ lẳng lơ ong bướm, không biết liêm sỉ.”

Ngọc Hà siết chặt nắm tay, hai vai run lên.

“Ngươi nhìn xem bây giờ ngươi ra sao đi, chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua đanh đá ngoài phố chợ.”

Dừng một chút, hắn lại cười khẩy, giọng điệu đầy châm chọc:

“Không, ngươi còn chẳng bằng cả mấy ả đàn bà chợ búa ngoài kia.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngữ điệu đầy khinh miệt:

“Lúc trước ta bị mù mắt thế nào mà lại cưới phải một nữ nhân bại hoại gia phong như ngươi, khiến Thôi gia chúng ta bao đời thanh danh trong sạch bị liên lụy theo!”

Một nam nhân, khi đã mở miệng thóa mạ chính thê tử của mình, hơn phân nửa là bởi vì trong lòng hắn đã có người khác.

Ngọc Hà nghe hắn nói đến đây, ban đầu chỉ thấy nực cười. Nhưng khi sự thật này thật sự giáng xuống đầu, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.

Nàng từng nghĩ rằng, dù có biết phu quân mình có nữ nhân bên ngoài, nàng vẫn có thể bình tĩnh mà nói chuyện với hắn, dùng lý trí để đối mặt. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.

Nàng, cũng như bao nữ nhân khác từng phát hiện trượng phu phản bội, trở nên mất hết lý trí, gào thét đến khàn cả giọng.

Mà điều khiến nàng buồn cười hơn cả là—phu quân nàng không chỉ có người khác bên ngoài, mà còn hận không thể khiến nàng chưa từng xuất hiện trên đời này.

Ngọc Hà bật cười, nụ cười thê lương, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

"Ngươi hối hận vì đã cưới ta? Ngươi có biết ta cũng hận chính mình đã bị mỡ heo che mắt mà gả cho ngươi không? Nếu ngươi đã hối hận, sao không viết cho ta một tờ hưu thư, cũng tiện để ngươi đường đường chính chính đón người trong lòng vào cửa, để ta khỏi phải ngày ngày chướng mắt ngươi, ngăn cản con đường thăng quan tiến chức của Thôi đại phu ngươi?"

Thôi Ngọc Sinh tái mặt, nghiến răng gằn từng chữ: “Ngươi muốn hưu thư? Mơ đi!”

Như thể không dám nghe thêm những lời tuyệt tình lạnh lẽo của nàng, hắn hoảng hốt xoay người bỏ đi. Bóng dáng vội vàng mang theo vài phần như chạy trối chết.

Ngoài cửa, Thôi mẫu nghe thấy động tĩnh mà không dám bước vào, chỉ đứng bên ngoài cau mày lo lắng. Nàng không hiểu vì sao vợ chồng bọn họ lại cãi vã nghiêm trọng đến mức này, đến cả hưu thư cũng đem ra nói.

Bước vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn, bà than thở không ngừng.

"Ngọc Nương, cho dù hai đứa có mâu thuẫn nghiêm trọng thế nào, cũng không thể tùy tiện đem chuyện hưu thư ra mà nói."

Thôi mẫu vừa thu dọn vừa nói tiếp:

"Ta chỉ muốn nói, con vẫn nên mau chóng có một đứa nhỏ đi. Hài tử chính là nền tảng để một nữ nhân có thể an cư lạc nghiệp."

"Con cũng biết mà, Ngọc Sinh vốn là người hiền lành, ít khi tranh chấp với ai. Có lẽ gần đây tâm trạng nó không tốt nên mới như vậy. Nếu hai đứa có con rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."

Bên ngoài phủ Thôi gia, Lưu Khánh vẫn luôn chờ sẵn. Thấy Thôi Ngọc Sinh ra khỏi cửa, gã vội chạy tới, ánh mắt đảo qua gương mặt của hắn, cười hì hì trêu chọc:

“Thôi đại ca, chẳng phải huynh nói về nhà ăn cơm sao? Sao lại ra đây rồi?”

Ánh mắt gã quét qua một vết cào trên mặt Thôi Ngọc Sinh, lập tức bật cười.

“Ấy chà, mặt huynh sao thế kia? Không lẽ bị tẩu tử cào à?”

Những kẻ xung quanh cũng xúm lại, cười nói ồn ào.

“Tẩu tử dù có tức giận thế nào cũng không thể cào mặt trượng phu chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải Thôi đại ca sẽ bị chê cười là kẻ sợ vợ, bị thê tử quản nghiêm hay sao?”

Vết thương trên mặt do mảnh sứ vỡ cắt qua, đau rát, nhưng thứ khiến hắn tức giận hơn là nghĩ đến cái người đàn bà đanh đá kia.
Nàng đúng là điên rồi!

Trên đời này làm gì có nữ nhân nào dám động thủ với trượng phu của mình?

Nàng—chính là một kẻ đàn bà đanh đá đến phát điên!

Lưu Khánh thấy sắc mặt hắn âm trầm, lập tức xoa tay, ghé sát lại cười nịnh:

“Thôi đại ca, hôm nay vận may của huynh tốt thế này, có muốn đi chơi một phen không?”

Thôi Ngọc Sinh cười lạnh, vung tay áo.

“Đi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment