"Ta cho rằng ngươi sẽ luyến tiếc cái tên trượng phu vô dụng lại hèn nhát của ngươi."
Tạ Quân nói, trong lúc nàng vừa lên xe, đưa sang một tờ giấy.
Một tờ giấy mỏng như vậy nhưng cũng có khi lại nặng tựa Thái Sơn, đè ép người ta đến mức không thở nổi.
Không định trả lời, Ngọc Hà nhận lấy, vừa mở ra xem thì phát hiện đây là một phong "phóng thê thư", hơn nữa còn là văn khế phóng thê đã được quan phủ đóng dấu.
Thông thường, việc hòa ly cần cả hai phu thê có mặt, vậy hắn rốt cuộc là ai, quyền lực đến mức nào mà có thể một tay che trời, làm được chuyện này?
Trong khoảnh khắc, lòng Ngọc Hà chìm xuống, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến mức hằn lên dấu vết tím bầm, nhưng ít nhất cũng giúp nàng không hoảng loạn quá mức.
Bây giờ, nàng không rõ sau này nếu sinh hài tử của nam nhân này, liệu có bị liên lụy hay không…
La huyện lệnh sau khi tự tay tiễn người mang "phóng thê thư" đi, cả người mới thở phào nhẹ nhõm, trán lấm tấm mồ hôi, ngã phịch xuống ghế thái sư, đắc ý cười thỏa mãn.
Không ngờ lần này đúng là bị tức phụ nhà ông ta đoán trúng!
Chờ đến lúc đó, chỉ cần Thôi phu nhân ở bên gối vị đại nhân kia nói đôi ba câu, lão còn sợ gì chuyện quan to lộc hậu, tiền đồ rực rỡ chứ?
Cái giấc mộng thăng quan tiến chức còn chưa kịp bay bổng thêm hai tầng mây, thì tri phủ phu nhân—cũng chính là đại tỷ của hắn—đã mặt ủ mày chau, bước vào với vẻ đầy lo lắng.
"Tỷ, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Còn không phải do cái thằng cháu ngoan của ngươi! Ta chẳng phải đã sắp xếp một mối hôn sự cho nó rồi sao? Vậy mà nó lại nháo loạn đến mức tuyệt thực trong nhà! Còn nói gì mà nếu bắt nó cưới vợ, nó thà đi tìm ch·ết!"
Nhắc đến đứa con trai út của mình, tri phủ phu nhân liền không nhịn được mà thở dài.
Dù bà có nghiêm khắc đến đâu cũng không thể nhìn đứa con mình yêu thương nhất ch·ết ngay trước mặt được.
Bà than vãn thêm: "Phải rồi, cái người phụ nữ mà tiểu tử đó thích rốt cuộc là ai? Ta định đem nàng ta về nạp làm di nương cho Thư nhi, cũng để nó bớt ngày nào cũng chạy đến chỗ ngươi."
Bà cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào mà có thể mê hoặc nhi tử bà đến mức này, đến cả đại khuê nữ thanh sạch như hoa cúc trắng cũng không cần, chỉ một lòng muốn giữ lấy một phụ nhân đã có chồng.
Không ngờ đại tỷ lại đích thân tới đòi người, La huyện lệnh nào dám nói thật, chỉ có thể vắt óc bịa ra một lý do thật bi thương:
"Tỷ, không phải ta muốn giấu ngươi, mà là người kia... đã ch·ết rồi."
Tri phủ phu nhân tức khắc sững sờ, đôi mày liễu nhíu chặt: "Đã ch·ết? Người này yên lành như vậy, sao lại ch·ết?"
Không đúng. Nếu người này thực sự ch·ết rồi, vậy bà phải giải thích thế nào với Thư nhi đây?
Với tính khí của nó, chắc chắn nó sẽ nghĩ rằng chính bà đã hại ch·ết người trong lòng nó…
"Ai, chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng người đó đúng thật đã chết, bây giờ chỉ sợ đã xuống mồ yên ổn rồi." La huyện lệnh uể oải thở dài một hơi, khóe mắt lén liếc nhìn, nói tiếp: "Tỷ, theo ta thấy Thư nhi chẳng qua là tâm tính trẻ con mà thôi, chỉ cần tỷ sắp xếp cho nó thêm mấy phòng mỹ thếp, tâm tư của nó dành cho phụ nhân kia chắc chắn sẽ sớm đoạn tuyệt."
"Nếu như nó vẫn nhớ mãi không quên người đàn bà đó, vậy thì chứng tỏ mỹ nhân đưa tới chưa đủ đẹp." Nhớ năm xưa chính Thư Hoài cũng đã từng dạy ông ta những lời này.
"Cữu cữu, theo ta thấy, nam nhân, đặc biệt là nam nhân làm quan, có ai không vì tài, vì sắc, vì danh, vì lợi? Cữu cữu chỉ cần đánh trúng ha.m m.uốn của bọn họ là xong. Ta không tin một kẻ làm quan có thể thực sự thanh liêm chính trực. Nếu đúng là như vậy, thì chỉ có thể chứng minh rằng tiền không đủ nhiều, mỹ nhân không đủ đẹp, rượu không đủ thơm, còn quà cáp thì chưa chạm được đến lòng họ."
Đêm đó, La Thư Hoài đã chuẩn bị sẵn mười nghìn lượng, nhưng đợi đến khi trời tối vẫn chưa thấy họ Thôi mang giấy hòa ly đến. Lo lắng đối phương thực sự đưa Ngọc Nương vào kỹ viện, hắn ta ngồi không yên, đành phải tự mình đi ra ngoài.
Nếu tên súc sinh kia dám làm thế thật, đừng trách hắn ta lấy quyền thế ép người!
Vừa chống dù trúc bước ra khỏi phòng, trong sân đột nhiên sáng bừng ánh đuốc, rọi khắp viện tựa như ban ngày.
Đôi mắt bị ánh lửa đâm vào theo phản xạ nheo lại, La Thư Hoài nhìn thấy người xuất hiện trước mặt, rõ ràng không thể tin nổi, còn phải dụi mắt mấy lần: "Đại ca? Sao huynh lại đến đây?"
"Nếu ta không đến, ai mà biết ngươi lại làm ra cái loại chuyện hỗn trướng này!" Sắc mặt La đại ca nghiêm nghị chính trực, phất tay ra hiệu: "Còn không mau trói hắn lại, tránh để nó làm mất mặt La gia ở bên ngoài!"
Nhận ra đại ca muốn làm gì, La Thư Hoài lập tức giãy giụa rồi bỏ chạy ra ngoài: "Không được, đại ca, bây giờ ta không thể về nhà!"
Nếu hắn ta quay về lúc này, Ngọc Nương phải làm sao? Chắc chắn sẽ bị tên súc sinh họ Thôi kia bán đi mất!
"Đại ca, huynh cho ta thêm chút thời gian đi! Ngày mai, đúng rồi, ngày mai ta nhất định ngoan ngoãn về nhà! Đến lúc đó nương bắt ta xem mắt, ta liền xem mắt; bảo ta cưới ai, ta sẽ cưới người đó, được không?"
La đại ca thấy hắn ta ồn ào liền dứt khoát bảo người bịt miệng hắn lại.
"Đại ca! Huynh không thể đối xử với ta như vậy! Chỉ một ngày thôi, không, cho ta thêm cả đêm nay đi! Coi như ta cầu huynh đấy!"
Trên gương mặt La Thư Hoài là vẻ tuyệt vọng cùng hoảng loạn, hắn ta giãy giụa muốn thoát thân. Nhưng dù hắn có nhanh đến đâu, làm sao có thể chạy khỏi vòng vây của mười mấy hộ vệ đang chặn trước mặt?
—
Mấy ngày liên tiếp mưa trút xuống dữ dội, đến tối nay qua đi, mây tan mưa tạnh. Những giọt nước đọng trên hạt cải dầu nặng trĩu treo trên cành cây, khiến lũ chim đói rít lên không ngớt, ríu rít trao đổi về việc khi nào thì hạnh chín để chúng có thể ăn no nê.
Mãi đến khi xe ngựa chạy ra khỏi thành, Ngọc Hà mới cảm thấy có gì đó không ổn, liền cất giọng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tay cầm một quyển sách, Tạ Quân mấp máy đôi môi mỏng, nhẹ bẫng nhả ra hai chữ: "Kinh thành."
Hai chữ "Kinh thành" vang lên nhẹ như không, nhưng khiến sống lưng Ngọc Hà lạnh toát, một cơn run rẩy xuyên thẳng qua linh hồn, đôi mắt trợn trừng đầy tức giận, nghiến răng chất vấn: "Trên khế ước viết rất rõ ràng, chỉ cần ta sinh cho ngươi một đứa con, khế ước liền kết thúc. Giờ ngươi định nuốt lời sao?"
Tạ Quân khép sách lại, đôi mắt dài hẹp liếc nhìn nàng, như thể đang thưởng thức một con rối tinh xảo được trang điểm tỉ mỉ: "Nói ta nuốt lời từ đâu ra? Thôi phu nhân đã bán mình làm nô cho ta, ta đây thân là chủ nhân, phải hồi kinh, sao có thể để nô tỳ hầu hạ ở lại Thanh Hà trấn?"
"Chủ đi, phó tùy. Chủ di, phó táng."
Lời vừa dứt, trong đầu Ngọc Hà như có tiếng ầm vang lên, cả người lạnh toát như thể vừa nghe lầm.
Không phải chỉ cần sinh con cho hắn là có thể rời đi sao? Khi nào lại thành bán mình làm nô tỳ rồi?
Nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng mím chặt, gương mặt trắng bệch hoảng loạn, tâm tình Tạ Quân lại vô cùng tốt, khóe môi nhếch lên. Hắn mở ngăn bí mật, rút ra một tờ khế ước, trải ra trước mặt nàng—trắng đen rõ ràng: "Phu nhân không ngại xem một chút, xem ta nói là thật hay giả?"
Từ miệng hắn thốt ra hai chữ "phu nhân" chẳng hề có chút ám muội trêu ghẹo, chỉ có sự hứng thú tàn nhẫn, tựa như một con hạc kinh động xòe cánh bay đi, để lại một sự ác liệt đầy thú vị.
Nếu lúc trước Ngọc Hà vẫn còn giữ một tia hy vọng mong manh, thì khi nàng hoảng hốt nhìn thấy chính tên mình và dấu tay trên khế ước, đại não bỗng chốc trở nên trống rỗng, linh hồn lạnh buốt.
Thanh Hà trấn, Ngọc Hà, nữ, mười chín tuổi, do trượng phu không có khả năng hoàn trả món nợ kếch xù, nay tự nguyện bán mình cho Tạ Trường Quân làm nô tỳ, chung thân không được tự chuộc.
Câu cuối cùng—"chung thân không được tự chuộc"—đập thẳng vào mắt nàng, nhấn chìm hy vọng rằng chỉ cần sinh con là có thể tự do, đồng thời cũng chặt đứt mọi đường lui của nàng.
Dù nàng có muốn chạy trốn, thì sau này cũng chỉ có thể mang thân phận trốn nô, suốt đời lang bạt khắp nơi như một con chuột lẩn trốn trong bóng tối!
"Không thể nào! Ta nhớ rõ lúc ký khế ước không phải như thế! Có phải ngươi đã động tay động chân không?" Ngọc Hà run rẩy thốt lên.
Lúc trước ký tên, nàng đã kiểm tra rất kỹ, căn bản không có khả năng bị đánh tráo, giữa hai tờ giấy cũng không tồn tại một tờ thứ ba.
Nói không chừng... tên trên khế ước là giả! Không phải do nàng viết!
Nhưng dù có muốn tự lừa mình dối người thế nào, cũng không thể chối bỏ sự thật—bút tích trên giấy chính là của nàng.
Bởi vì mỗi khi nàng viết chữ, luôn có thói quen kéo nét phẩy dài ra rồi thu về trong lòng chữ.
Thói quen này rất ít người phát hiện, ngay cả Thôi Ngọc Sinh cũng không biết. Nếu muốn bắt chước, trong thời gian ngắn tuyệt đối không ai có thể bắt chước giống đến vậy.
Nghĩa là... chữ ký trên khế ước chính là do nàng viết, không thể giả được.
Bỗng chốc, hàm răng Ngọc Hà không ngừng va vào nhau vì run rẩy, cảm giác tuyệt vọng bao phủ lấy nàng như một cơn sóng dữ nuốt chửng tất cả, khiến nàng không thể giữ vững bình tĩnh, muốn bật khóc thật to.
Nàng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Vì sao… lại thành ra như thế này?
Tạ Quân cúi đầu, hơi thở mang theo độc phả vào cổ nàng, nhưng bàn tay đang vu.ốt ve má nàng lại dịu dàng đến cực điểm.
"Cho dù ta thật sự đã động tay động chân trong khế ước, thì giấy trắng mực đen trên đó vẫn là do chính tay ngươi viết. Nếu đưa lên quan phủ, ngươi nói xem, bọn họ sẽ tin ai? Ngươi, hay là ta?"
"Tờ khế ước bán thân này, dù phu nhân có xé cũng chẳng sao cả. Một nô tài đã được đăng ký ở nha môn, dù có xé nát một tờ giấy cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ là một chuyện nhỏ cỏn con mà thôi. Nếu phu nhân thích, vậy thì muốn xé bao nhiêu cũng tùy ý."
Tạ Quân quả nhiên là cao thủ chơi đùa quyền mưu, rõ ràng giết người thì thế nào cũng không thú vị bằng đùa bỡn tâm trí con mồi.
Nhìn nàng tuyệt vọng khóc rống lên, so với trước đây nhẫn nhục chịu đựng mà dâng mình cho hắn, càng sinh động và thú vị hơn nhiều.
Lòng bàn tay lướt nhẹ trên ngọc ban chỉ, Tạ Quân thật muốn khiến nàng khóc đến thảm thiết hơn nữa.
Dù sao thì, hắn cũng chưa bao giờ phủ nhận rằng, trong xương cốt của mình là một kẻ ác liệt đến cùng cực.
"Tạ Quân, ngươi chính là một tên ngụy quân tử rõ đầu rõ đuôi, một tiểu nhân hèn hạ thực sự!"
Ngọc Hà giơ tay xé nát tờ khế ước bán mình thành từng mảnh nhỏ, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hắn, như thể muốn xuyên thủng một lỗ ngay trên mặt hắn.
Trước đây, nàng dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, trên đời lại có loại nam nhân khoác lên lớp da quân tử, nhưng bên trong lại bẩn thỉu vô sỉ đến tận cùng như thế này.
Quả nhiên, tiền nhân nói không sai—"Tri nhân tri diện, bất tri tâm. Họa hổ họa bì nan họa cốt."
Thế nhưng, so với phẫn nộ, nàng càng căm hận bản thân ngu xuẩn, căm hận chính mình khi trước đã cho rằng, nếu trên đời có quân tử, thì quân tử hẳn phải như hắn.
"Nếu gọi ta như vậy có thể khiến ngươi dễ chịu hơn một chút, thì ta cũng chẳng ngại đâu."
Tạ Quân không giận, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa bao dung, giống như một chủ nhân đang nhẫn nhịn con thú cưng cáu kỉnh không chịu ăn cơm vậy.
Hắn càng bình tĩnh, càng tỏ ra không để tâm, thì Ngọc Hà lại càng như phát điên, chỉ muốn xông lên mà cào cấu hắn.
Nàng giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bỗng nhiên bật cười.
Nhưng không giống với nụ cười dịu dàng, thanh lãnh ngày thường, lần này nàng cười rực rỡ, cười đến ngang tàng, như một bông thược dược yêu diễm đang nở rộ giữa đám bùn mục nát.
"Ngươi đang cười cái gì?"
Tạ Quân chưa từng thấy nàng cười như vậy bao giờ. Nụ cười rực rỡ ấy khiến hắn có chút hoảng hốt, trong thoáng chốc liền thất thần, lòng bàn tay theo bản năng khẽ vu.ốt ve.
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống từ cằm, Ngọc Hà dừng lại tiếng cười, trong đôi mắt đen nhánh chỉ còn lại sự trào phúng lạnh lẽo.
"Ta đang cười ngươi và Thôi Ngọc Sinh vốn dĩ cùng một bản chất—ích kỷ, giả dối, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng lại làm toàn chuyện đê tiện bẩn thỉu. Thôi Ngọc Sinh là một kẻ ngu xuẩn, một tiểu nhân ích kỷ. Nhưng ít ra, hắn là một kẻ tiểu nhân quang minh chính đại. Còn ngươi thì sao?"
Ngọn lửa giận dữ thiêu đốt nơi đuôi mắt, khiến ánh mắt Ngọc Hà đỏ lên, đầu ngón tay siết chặt tờ giấy đã bị vò nát, từng chữ từng câu đều nghiến răng bật ra:
"Tường có da, người có danh. Người không danh, chết chẳng khác gì chó!"
Nếu những lời này nhắm vào Thôi Ngọc Sinh, e rằng gã đã sớm xấu hổ và giận dữ đến muốn chết. Nhưng với Tạ Quân, đó chẳng qua chỉ là tiếng gào thét bất lực của kẻ yếu, là sự giãy giụa ngu xuẩn trước khi lâm vào đường cùng.
Nếu hắn thật sự để tâm đến lời nàng nói, thì đã chẳng ngang nhiên đoạt lấy thê tử của người khác như vậy.
Đối diện với ánh mắt oán hận của nàng, giữa hàng mày của Tạ Quân chỉ có một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Ngươi có biết bây giờ trông ngươi giống cái gì không? Giống như một kẻ yếu đáng thương, chỉ biết gào thét trước số phận bất công. Nhưng ngươi không biết sao, tiếng gào thét của kẻ yếu, trong mắt kẻ mạnh chỉ là một trò cười, một vai hề không hơn không kém."
Hắn cúi đầu, hơi thở chạm nhẹ bên tai nàng, chậm rãi thở dài.
"Ngọc Hà, ngươi thật đáng thương."
Kẻ yếu. Vai hề.
Hắn đang nói rằng, một kẻ yếu như nàng đấu với hắn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ tổ thêm chuyện cười cho thiên hạ mà thôi.
Đúng vậy, một khi đã ký vào khế ước bán thân, nàng thậm chí còn chẳng được xem là một con người hoàn chỉnh, càng không có cái gọi là tự do.
Thôi Ngọc Sinh! Cả đời này ngươi đã hại ta!
Từ ngày Thôi gia tan nát, người đi nhà trống, phủ đệ từng phồn hoa giờ chỉ còn lại hơi thở chết chóc.
Cây hạnh trong sân đã khô héo, cành lá úa tàn. Dù là ban ngày, trong viện vẫn u ám nặng nề, không chút sinh khí.
"Ngọc Nương, hôm nay ta làm bánh đậu xanh cho ngươi, vừa hay…"
Bưng khay điểm tâm, Thôi mẫu vừa nói vừa bước vào phòng.
Nhưng khi câu nói dở dang, sắc mặt bà chợt khựng lại.
Nghe thấy tiếng mẫu thân, Thôi Ngọc Sinh đẩy cửa bước ra, gương mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Nương, người đã quên sao? Ngọc Nương… đã không còn nữa. Là chính chúng ta đã bức nàng rời đi!"
Môi Thôi mẫu run run, một chữ cũng không nói nên lời. Chỉ có giọt nước mắt nóng hổi đảo quanh trong hốc mắt, không thể rơi xuống.
Gần đây, dịch bệnh lan tràn khiến Tống Minh bận rộn đến mức không kịp thở.
Thấy hắn trở về, Tống Minh mới thở phào nhẹ nhõm, "Sư phụ, ngươi cuối cùng cũng đến! Nếu ngươi còn không về, Lý đại phu e rằng sẽ không trụ nổi nữa."
"Xin lỗi, khoảng thời gian này vất vả cho mọi người rồi."
Yết hầu nghẹn ứ, bước chân Thôi Ngọc Sinh trở lại Hồi Xuân Đường nặng nề đến khó tin. Mũi cay xè, mắt nóng ran, suýt nữa thì bật khóc.
Nơi này, từng góc tường, từng cây kim, từng lọ thuốc, tất cả đều thân thuộc đến đau lòng.
Hắn vẫn luôn ở đây, tận tâm hành y cứu người.
Nhưng trước đó, hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Nếu hắn không nghe lời kẻ khác, không nghi ngờ Ngọc Nương, không sa vào cờ bạc… thì có phải bây giờ, nàng vẫn còn ở đây, không có gì thay đổi, không có bi kịch nào xảy ra không?
"Sư phụ, có người bệnh tới."
Vừa ngồi xuống ghế khám bệnh, màn trúc trước mặt đã bị đẩy ra.
Nhưng người vào không phải bệnh nhân.
Mà là những kẻ từng đến đây lấy thuốc.
Lúc này, trong tay bọn họ đều cầm theo những vật gì đó…
"Thôi đại phu, đã lâu không gặp, dạo này thân thể ngươi khá hơn chưa?"
"Ta biết gần đây Thôi đại phu bị bệnh, đây là trứng do gà mái già nhà ta đẻ, tối nay nhớ hầm bồi bổ cho thật tốt nhé."
"Thôi đại phu, đây là chân giò ta mua, hầm với táo đỏ và đảng sâm thì đại bổ thân thể lắm."
"Đừng chen lấn, đừng chen lấn! Thôi đại phu, còn có ta! Đây là con cá ta vừa bắt sáng nay từ ao lên."
Bọn họ tranh nhau đưa tới những món quà đơn sơ nhưng chân thành, trên khuôn mặt ai cũng là những nụ cười thiện lương giản dị.
Cái mũi cay xè, suýt chút nữa Thôi Ngọc Sinh đã bật khóc. Nhìn từng gương mặt quen thuộc đầy quan tâm này, hắn càng cảm thấy bản thân trước đây đúng là một tên khốn kiếp ngu xuẩn không có đầu óc.
Hắn đã làm những chuyện gì? Toàn là những việc hỗn trướng ngu xuẩn!
Cũng may, hắn vẫn còn cơ hội để sửa chữa.
Mấy ngày liên tiếp, hắn đều ở lại Hồi Xuân Đường, phảng phất như muốn bù đắp lại tất cả những ngày tháng đã bỏ lỡ trước đây.
Thôi mẫu thấy nhi tử rốt cuộc cũng chịu ngồi vào ghế khám bệnh, không còn lui tới sòng bạc nữa, liền vui mừng nở nụ cười. Bà cứ ngỡ rằng, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại như trước đây.
Nhưng khi bà trở về nhà, nhìn thấy sân viện không còn ai phơi thuốc, không còn ai cắt tỉa hoa cỏ, lòng bà lại trống rỗng như thể đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng.
Những ngày tháng này, làm sao có thể giống với trước đây được nữa?
Sau khi kiếm được chút tiền, Thôi Ngọc Sinh bắt đầu nghĩ: không biết có thể trả tiền dần dần để chuộc Ngọc Nương về hay không?
Nếu Ngọc Nương đang mang thai, có thể thuyết phục nàng về nhà dưỡng thai không? Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, vậy là đủ rồi.
Bởi vì hắn hối hận.
Hắn hối hận đến tột cùng!
Mang theo chiếc hộp trang sức trước đây bị mẫu thân đem bán, lòng tràn đầy hy vọng, hắn tìm đến Tạ phủ.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, trước mặt hắn lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Ngươi tìm ai?"
Cho rằng đây là người gác cổng mới đến nên không nhận ra mình, Thôi Ngọc Sinh cố đ.è xuống cảm giác bất an, cố nặn ra nụ cười.
"Ta tìm Tạ đại ca."
Người gác cổng nhìn hắn đầy nghi hoặc.
"Ở đây không có ai họ Tạ, có phải ngươi tìm nhầm chỗ rồi không?"
Sắc mặt Thôi Ngọc Sinh lập tức tái nhợt, cánh tay ôm chặt hộp trang sức suýt chút nữa không giữ vững, giọng nói cũng run lên không thể kiểm soát.
"Sao có thể chứ?! Tạ đại ca sống ở đây mà!"
"Tạ đại ca có phải ra ngoài rồi không? Ngươi cho ta vào trong tìm, ta có chuyện muốn gặp huynh ấy."
Người gác cổng chợt nhớ ra điều gì đó, gật gù đáp:
"À, ngươi nói có lẽ là chủ cũ của căn nhà này. Hắn đã bán nhà cho lão gia của ta rồi đi mất."
Câu nói ấy như một tia sét đánh trúng đầu Thôi Ngọc Sinh.
Cả người hắn mềm nhũn như bị ai siết chặt cổ họng, lắp bắp nói không thành câu:
"Không thể nào... Tạ đại ca sao có thể đi rồi? Huynh ấy đã nói sẽ ở lại đây đến khi hài tử ra đời mà!"
"Sao có thể chứ? Không thể nào! Chắc chắn ngươi đang đùa!"
Thuyết phục không được chính mình, mắt Thôi Ngọc Sinh đỏ ngầu, hắn túm chặt cổ áo người gác cổng, như một kẻ điên gào lên:
"Ngươi có biết chủ cũ của căn nhà này đi đâu không?!"
"Hay ngươi đang nói dối? Ngươi không muốn ta gặp Ngọc Nương đúng không?!"
Người gác cổng hoảng hốt như gặp phải kẻ điên, lập tức giơ nắm đấm đánh thẳng vào mặt hắn.
"Ta làm sao biết hắn đi đâu?! Ngươi là đồ điên! Còn không buông tay, ta không khách khí nữa đâu!"
"Ngươi nói đi! Bọn họ rốt cuộc đã đi đâu?! Ngươi đang nói dối có phải không?! Bọn họ căn bản không có dọn đi, đúng không?!"
Mũi bị đánh đến chảy máu ròng ròng, nhưng Thôi Ngọc Sinh vẫn điên cuồng gào thét.
Hắn vẫn cố chấp tin rằng người này đang lừa gạt hắn.
Hoặc có lẽ… đây là một sự trừng phạt?
Ngọc Nương đang thử thách hắn, không muốn để hắn dễ dàng tìm thấy nàng?
Bởi vì hắn đã phạm sai lầm, nên Ngọc Nương mới giận đến mức không muốn nhìn thấy hắn. Đúng, chắc chắn là như vậy.
“Ngươi đi báo lại với Ngọc Nương, nói với nàng ta biết sai rồi. Ta có thể kiếm tiền, ta đã kiếm được tiền. Nói với nàng ta hối hận rồi, cầu nàng ra ngoài gặp ta một lần, có được không?”
Thôi Ngọc Sinh vừa khóc vừa cười, trán chạm đất, nước mắt hòa với nước mũi giàn giụa, khẩn cầu van xin. “Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi, cầu xin ngươi, xin ngươi giúp ta để Ngọc Nương ra ngoài gặp ta một lần, được không?”
“Kẻ điên! Đây là kẻ điên ở đâu đến vậy? Sao còn chưa kéo hắn đi!”
Gã gác cổng chưa từng gặp qua một kẻ vừa khóc vừa cười điên cuồng như thế, hoảng sợ đến mức lập tức đóng sầm cửa lại.
Thôi mẫu theo dõi nhi tử, chứng kiến dáng vẻ điên cuồng mất trí của hắn, mái tóc đen đã nhuốm đầy sương trắng, như thể cuối cùng cũng không chịu nổi chuỗi đả kích liên tiếp, ngã ngồi xuống đất vỗ ngực gào khóc.
Bà không hiểu, một gia đình vốn đang yên ổn, sao lại biến thành thế này!