Trong thính đường, sắc mặt Tống ma ma, Lý thái y cùng đám người đồng loạt biến sắc. Xưa nay bọn họ đã quen thấy Tướng gia luôn điềm tĩnh, hỉ nộ bất lộ, vậy mà hôm nay lại nổi trận lôi đình. Phải biết năm xưa dù lão thừa tướng qua đời, hay lúc phò tá tân đế đăng cơ, sát tiến Trường An điện, người ấy vẫn có thể giữ sắc mặt lạnh nhạt như nước.
Nếu nhìn theo một góc độ nào đó, vị Ngọc di nương kia... quả thực có thể xem là một nhân tài.
Rất nhanh sau đó, Bạch Giản và Tống ma ma sắc mặt khó coi, một trước một sau bước vào.
“Đại nhân, thuộc hạ đã lục được trong lan viên một bụi kim tiền thảo, còn tìm thấy thêm một gốc cam thảo.” — Hai loại dược liệu này đều có thể dùng để giải độc thủy ngân.
Nếu lúc này Phương ma ma còn sống, ắt hẳn đã nhận ra: lan viên chính là nơi lần trước Ngọc di nương cố tình ghé chân khi vào tướng phủ. Có lẽ nàng đã trông thấy bụi kim tiền thảo mọc ở đó, từ đó mới sinh ý định lấy thủy ngân từ chu sa để tránh thai. Tính toán sâu xa như thế, thật đúng là giảo hoạt!
Còn Tống ma ma thì tìm được trong phòng nàng ta không ít trang sức làm từ chu sa, kèm theo vài viên hương hoàn bằng bạc rỗng, lớn nhỏ khác nhau, bên trong đều chứa hương liệu.
Thông thường các khuê nữ thích dùng hương hoàn treo ở màn giường bốn góc, hoặc buộc bên hông, giấu trong tay áo. Ai mà ngờ được nàng ta lại lợi dụng chính thứ đó, vào đêm khuya lặng lẽ mang theo bên người, nghiền chu sa thành phấn, rồi tinh luyện ra thủy ngân để dùng...
Tốt lắm, hắn thật sự xem thường nàng!
Ánh mắt của Tạ Quân nhìn Ngọc Hà, lạnh lẽo như muốn ăn thịt người, giận đến mức không thể kiềm chế, chỉ còn biết bật cười, “Lấy thay nước lại đây, cho nàng tẩy trang.”
Rất nhanh, Tống ma ma đã bưng thau nước trong ra, lấy khăn lông tẩm nước rồi vắt khô, bước tới, chuẩn bị ấn Ngọc Hà xuống ghế. Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Di nương, là ngươi tự nguyện đến hay là lão nô đưa đến đây?”
Tống ma ma đến gần như thể muốn dập tắt hết hy vọng cuối cùng của Ngọc Hà, nhưng nàng vẫn không chịu buông tha, cố tìm lý do biện minh, “Các ngươi chỉ dựa vào vài suy đoán mà nghi ngờ ta, sao lại có thể bất công như vậy? Ta ngu ngốc thế nào mới có thể tự làm tổn thương mình như vậy?”
“Nếu di nương không muốn động thủ, vậy để lão nô ra tay, dù lão nô vụng về thô lỗ, nếu không may làm di nương bị thương, mong di nương rộng lòng tha thứ.” Tống ma ma không biết cái gì mà thương hương tiếc ngọc, dù Ngọc Hà có vùng vẫy hay phản kháng, trong mắt bà ta cũng chẳng khác gì một con mèo nhỏ yếu đuối.
Khi lớp phấn son trên mặt Ngọc Hà bị tẩy đi, lộ ra làn da tái nhợt, môi trắng bệch, không một chút màu sắc.
Lý đại phu nhìn một lúc, lắc đầu thở dài, “Không sai, sắc mặt tái nhợt là dấu hiệu của khí huyết suy yếu, đây chính là dấu hiệu trúng độc thủy ngân.”
Nữ tử này, thật sự là lòng dạ tàn nhẫn với chính mình.
Tống ma ma cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra không phải vì mê mẩn phú quý mà nàng vẽ môi đỏ, mà là vì muốn che giấu việc trúng độc. Đáng giận thay, bà ta chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn, cứ thế lọt vào bẫy.
Lần này là tự nàng uống, nhưng nếu là hôm nào đưa cho thừa tướng uống, liệu kết cục sẽ ra sao? Tống ma ma nhìn Ngọc Hà với ánh mắt đầy cảnh giác, như muốn xé nát nàng ngay lập tức.
“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Tạ Quân gằn giọng, tay nghiền nát chiếc nhẫn ban chỉ. Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người khác tính kế, căm hận như thể có rắn độc bò quanh người.
Giỏi thật, nàng thật là quá giỏi!!
Sau khi đuổi hết mọi người ra ngoài Vọng Ngọc Hiên, Tạ Quân tức giận đến mức ngực phập phồng, khuôn mặt âm trầm, túm lấy Ngọc Hà, kéo mạnh về phía trong phòng, biết rõ là nam nhân này muốn làm gì, Ngọc Hà hoảng sợ giãy giụa, “Tạ Trường Quân, ngươi buông ta ra!”
“Ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự...” Nàng chưa nói hết câu đã bị nam nhân ném lên giường. Cảm giác đau nhói khi lưng chạm giường chưa kịp lan tỏa, nàng đã nghe thấy tiếng kim loại lạnh lẽo phát ra khi tay hắn rút ra từ trên eo, ném xuống mặt đất.
Không cần!
Cầu sinh d.ục vọ.ng thúc đẩy toàn thân Ngọc Hà hộc tốc, tay chân dùng hết sức bò từ trên giường ra, hướng về cửa mà chạy. Nếu lại có lần nữa, nàng sẽ chết, thật sự sẽ chết!
Chưa kịp rời đi, gian phòng đã bị nam nhân một lần nữa chặn ngang, mạnh bạo ném nàng về phía đệm chăn. Trước đó vùng eo nàng đã đau đớn không thôi, lan tỏa như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Chưa kịp chịu đựng cơn đau, đai lưng đã bị cởi bỏ, lộ ra ngực trắng như ngọc. Cả cơ thể nàng chìm trong sự bao phủ đầy kiểm soát của hơi thở mãnh liệt từ dã thú nam nhân , khiến nàng không khỏi run rẩy như một con thú bị dồn vào góc, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Ánh mắt Tạ Quân lạnh lùng, không chút ấm áp, bóp mạnh cằm nàng, nở một nụ cười giận dữ. “Ngươi cứ như vậy mà không muốn hoài thai con của bổn tướng ư?”
Cằm bị nắm, Ngọc Hà buộc phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh băng, sâu thẳm của hắn. Toàn thân nàng run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, nàng lắc đầu, “Gia, thiếp thân không có… vì sao ngươi lại không tin thiếp một lần?
“Tin ngươi?” Tạ Quân nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn, “Bổn tướng chính là vì quá tin ngươi, nên mới bị ngươi lợi dụng.”
Hắn cười nhạo, một nụ cười đầy cay nghiệt, “Ngươi không muốn sinh, bổn tướng càng muốn ngươi sinh. Bổn tướng sẽ ban thưởng cho ngươi, dù ngươi không muốn, ngươi cũng phải nhận.”
Khi nam nhân lạnh lùng tiến gần, ánh mắt đầy lãnh ý, Ngọc Hà hoảng sợ đan xen trong nỗi tuyệt vọng, giãy giụa vùng vẫy, đưa tay tát hắn một cái, để lại những vết xước sâu trên gương mặt lạnh lùng như ngọc của hắn, nàng quát: 'Muốn ta hoài thai với tên cưỡng ép nhà ngươi, nằm mơ đi!'"
“Ta nói cho ngươi, ta có thể sinh hài tử cho bất kỳ nam nhân nào trên thế gian, cũng tuyệt đối sẽ không sinh con của ngươi!” Ngọc Hà gằn giọng, Thân phận của ngươi muốn nữ nhân nào chẳng được. Tại sao phải là ta?”
Nàng không bao giờ cho phép mình sinh ra một đứa con của kẻ như hắn, bởi vì đối với nàng, hắn trừ bỏ ác vẫn chính là ác, nàng tuyệt đối không thể để mình sinh ra một đứa con mang dòng máu thấp hèn, không đáng tồn tại trên đời này...
Không quan trọng nàng có giãy giụa hay van xin thế nào, kết quả vẫn không thay đổi. Nàng vì cái gì mà phải chọn ép dạ cầu toàn?
Mặt bị móng tay cào xước, Tạ Quân nhẹ liếm đầu lưỡi, hắn thật sự chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy, cũng chưa bao giờ có người dám đối diện với hắn mà hành xử như thế.
Tạ Trường Quân hắn muốn nữ nhân nào mà chẳng được, nhưng lại càng muốn ép buộc một nữ nhân sinh lòng chán ghét với hắn để thỏa mãn lòng tham và d.ục v.ng của mình.
Sau khi đánh xong một cái tát, trong lòng Ngọc Hà run sợ, nàng liền dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng sức lực của mình cũng bắt đầu lơi lỏng. Nàng ra sức giãy giụa, cố gắng chạy trốn. Trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần có thể cách xa người nam nhân này thêm chút nữa, là nàng sẽ an toàn.
“Bổn tướng tất nhiên là không thiếu nữ nhân, nhưng càng như thế lại càng không thể để người hài lòng. Ngươi càng muốn gì, bổn tướng càng không thể chiều theo ý ngươi.” Tạ Quân cười lạnh, răng trắng lấp lóe ánh sáng tà ác. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt, rồi dính vết máu đó lên cánh môi mỏng không một chút huyết sắc của nữ nhân, khiến đôi môi nàng rạng rỡ như một vết thương không thể xóa nhòa.
“Phép khích tướng? Hừ, bổn tướng từ ba tuổi đã không chơi trò này rồi.”
Vào lúc này, Tạ Quân đã không còn muốn nghe những lời khích tướng hay biện giải của nàng, hắn chỉ muốn để nàng nhớ kỹ rằng nàng đã quá tự tin vào mưu kế nhỏ nhoi của mình, tàn nhẫn làm gãy đi kiêu ngạo mà nàng tự cho là đúng, nghiền nát sự kiêu hãnh của nàng, khiến nàng phải ghi nhớ sâu sắc.
Nàng tự cho mình là đúng, dùng những mưu kế nhỏ bé sẽ không giúp nàng tốt hơn, chỉ có ngoan ngoãn chịu khuất phục mới là con đường sống, càng muốn nàng hoàn toàn chấp nhận số phận.
Khi nhìn thấy nam nhân thô bạo xé nát quần áo nàng, Ngọc Hà cuối cùng không kìm được, tuyệt vọng gào lên: 'Tạ Trường Quân, ngươi đúng là một súc sinh!'"
"Ta là súc sinh, còn ngươi là gì?” Tạ Quân cười lạnh, “Hiện giờ chẳng phải ngươi cũng đang bị cái súc sinh này cưỡi trên người sao? Về sau, ngươi còn phải sinh ra vô số tiểu súc sinh.”
Không muốn nghe thêm lời vô nghĩa của nàng, Tạ Quân cúi đầu, siết chặt môi đỏ của nàng, ép nàng phải ngừng la hét, tất cả lời mắng chửi của nàng đều bị nuốt hết vào trong bụng.
Rất nhanh, trong phòng tiếng mắng chửi, giãy giụa dần dần chuyển thành tiếng khóc thút thít xin tha, tiếng rèm giường đong đưa cùng những âm thanh ái muội của nước thẩm thấu khắp không gian.
Hôm nay sự việc ở Vọng Ngọc Hiên đã xảy ra, nhưng không ai bên ngoài biết được, thậm chí không ai hay rằng Lý thái y đã đến trong phủ. Mọi người chỉ biết ở phòng bếp lớn, nước ấm và bếp lò vẫn đang nấu canh sâm suốt cả đêm.
Lục Mạn khi biết được mình lại phải dẫn di nương đi tham dự yến hội của trưởng công chúa, mặt nàng ta tức giận đến trắng bệch. Mặc dù việc này không phải là do phu quân trong hậu viện của nàng ta sai bảo, mà là từ đại bá, nhưng nếu truyền ra ngoài thì không biết sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của nàng ta trong giới phu nhân thế nào.
"Chàng nói đại bá nghĩ sao vậy? Cư nhiên lại muốn ta mang một di nương đi tham gia yến hội ngắm hoa của trưởng công chúa, chẳng phải rõ ràng muốn mọi người biết rằng, sau này dù đại bá có cưới chính thê, thì cũng có thể tùy tiện để di nương khi dễ chính thất sao?” Mặc dù Lục Mạn biết đại bá không phải kiểu người như vậy, nhưng nàng ta không thể ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Tạ Duẫn sau khi rửa mặt xong, theo bản năng phản bác: “Nàng nghĩ linh tinh cái gì vậy, đại ca ta sao có thể là loại người đó chứ.”
Lục Mạn trừng hắn một cái: “Nếu vậy, sao lại để ta mang di nương đi? Chàng phải hiểu rằng, chỉ có chính thê mới được tham gia yến hội ngắm hoa, sao lại có thể chấp nhận một di nương đi cùng được?”
“Không được, việc này chàng vẫn nên đi nói với đại bá, nhất định phải khiến hắn bỏ ý tưởng này đi.”
Tạ Duẫn gãi đầu một cái, "Đại ca làm vậy chắc chắn có lý do của huynh ấy, dù sao muốn hỏi thì nàng đi hỏi đại ca, ta thì không dám."
Lục Mạn thật sự tức đến mức muốn chết vì cái tính hèn nhát của hắn, trước đây nghĩ hắn là đại bá đệ, cùng mẹ đẻ ra chắc chắn không có gì khác biệt, ai ngờ nàng ta gả về đây mới nhận ra, bọn họ chỉ có khuôn mặt giống nhau, còn lại chẳng có điểm nào tương tự.
Tạ Nguyệt Kiểu cắn ngón tay, nghe được đại ca cư nhiên muốn để nhị tẩu mang ả di nương kia đi tham gia yến hội của trưởng công chúa, tức giận đến mức muốn đập nát tất cả đồ đạc trong phòng.
Đại ca hắn rốt cuộc có biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không, còn mẫu thân nếu đã biết thì sao không ngăn cản?
Không được, nàng ta tuyệt đối không thể để đại ca vì cái hồ ly tinh kia mà tiếp tục gây thêm lỗi lầm nữa.
Cầm theo một ngọn đèn, Tạ Nguyệt Kiểu không màng trời đã tối, kết quả đại ca lại đang ở trong viện của ả hồ ly tinh kia, chỉ có thể sinh hận dậm chân rồi quay về.
Chỉ là sau khi trở về, nàng không thể ngủ được, vì vậy trời vừa tờ mờ sáng đã dậy, vội vàng ra ngoài.
Có lẽ lần này là thời cơ thích hợp, khi nhìn thấy đại ca từ Vọng Ngọc Hiên đi ra, sắc trời vẫn còn hơi ám, không thể nhìn rõ vết trảo trên mặt đại ca, nàng ta vội vã xách theo làn váy chạy chậm lại gần.
"Đại ca, ta có lời muốn nói với huynh, huynh có thể dành thời gian cho ta một chút không?"
Bạch Giản hiểu rõ liền lùi lại một bên.
Tạ Nguyệt Kiểu thậm chí không đợi Bạch Giản đi xa, đã lên tiếng bày tỏ ý đồ của mình: “Đại ca, huynh không cảm thấy hành động này của huynh có chút quá mức sao? Dù huynh có sủng ái Ngọc di nương kia, nàng cùng lắm cũng chỉ là một nô tài có thanh danh dễ nghe một chút. Nếu huynh thật sự để nhị tẩu dẫn nàng tham gia yến hội, huynh nghĩ xem trưởng công chúa và những người quyền quý sẽ nghĩ gì về chúng ta, về Tạ gia? Chẳng phải họ chỉ chờ cơ hội để lấy đó làm mồi tấn công huynh sao?”
Lòng bàn tay của Tạ Quân nhẹ nhàng v.uốt ve, cảm nhận dư âm ấm áp từ cơ thể nữ nhân, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thản: “Ngươi ngăn cản ta, chỉ vì những lời này?”
“Ừ, ta không hy vọng đại ca lại phạm thêm sai lầm nào nữa, huống chi nữ nhân ấy căn bản không xứng với huynh.”
“Nàng có xứng hay không, không phải là chuyện của ngươi.”
Tạ Nguyệt Kiểu nhìn thái độ lạnh nhạt, xa cách của đại ca, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác không cam lòng. Vào khoảnh khắc đại ca xoay người chuẩn bị rời đi, nàng lấy hết can đảm, từ phía sau ôm lấy eo nam nhân thon chắc, “Tại sao lại nói chuyện với ta như vậy? Đã lâu như vậy, chẳng lẽ đại ca còn không nhận ra ta thích huynh sao?”
“Hơn nữa, ta không tin đại ca không có chút cảm tình nào với ta.”
Lúc này, từ phía cổng vòm gần đó, có tiếng chân bước đi, không nhẹ cũng không nặng, vang lên tiếng gãy của cành cây khô.
“Ai đó?” Nghe được tiếng động, Bạch Giản đi qua, chỉ thấy một đoạn cành khô bị giẫm nát, cách đó không xa là bóng dáng rối loạn của ai đó, ánh mắt nửa mị nửa nguy hiểm lóe lên, trừ bỏ sự sảng khoái, còn là một cảm giác nguy hiểm.
Không ngờ sẽ nghe lén được những chuyện riêng tư như vậy, Liễu Nhi vội vã quay trở lại Vọng Ngọc Hiên. Nàng ấy nhìn thấy di nương mặt mày tái nhợt, không biết gì về mọi chuyện, hoàn toàn không biết phải mở lời thế nào.
Lại thấy di nương đang cố gắng đứng dậy, trang điểm, làm tóc, nàng ấy vội vàng đến đỡ nàng, “Di nương, người sao lại đứng lên vậy, gia trước khi đi đã dặn dò người phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Dù nàng ấy không biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua, chỉ biết sáng nay khi được gọi tới hầu hạ di nương, nàng ấy gần như bị choáng ngợp bởi mùi hương dược nồng nặc từ các loại thuốc bào chế, thứ khiến hai má di nương ửng hồng. Trên mặt đất còn vương đầy những chén canh sâm bị vỡ nát.
“Đỡ ta lên thay quần áo.” Hôm nay là ngày trưởng công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa, dù có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn phải đi, cho dù phải bò, nàng cũng quyết không bỏ cuộc, nhất định phải cắn răng mà bò đi.
Bởi vì đây là cơ hội duy nhất của nàng để ra ngoài, nếu bỏ lỡ, kết cục của nàng chỉ có thể là chết dưới tay nam nhân đó, không còn đường thoát.
Cổ nàng còn vết hôn loang lổ, Ngọc Hà nghĩ lại những giờ phút kinh hoàng như cơn ác mộng sống không bằng chết kia, đôi tay cầm phấn trang điểm giờ đây run rẩy đến mức không còn sức, phấn vỡ vụn rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó, nàng thực sự nghĩ mình sẽ chết dưới thân hắn. Dù miệng lưỡi đau đớn, nàng vẫn cảm nhận cơn buồn nôn từ môi và lưỡi hắn, trộn lẫn mùi máu tươi và canh sâm, cùng với ánh mắt tàn nhẫn của nam nhân kia, như muốn nuốt chửng và hủy hoại nàng.
Liễu Nhi nhìn thấy di nương đang đau đớn, gò má bầm tím, cảm thấy đau lòng. Nàng ấy muốn mở miệng khuyên nàng nghỉ ngơi ở nhà, nhưng lại hiểu di nương là người bướng bỉnh, chỉ có thể chuẩn bị một chậu nước ấm, giúp nàng ngâm chân để cảm thấy dễ chịu hơn.
Yến tiệc ngắm hoa dự định tổ chức vào buổi chiều, vì chủ nhân luôn coi trọng các vị khách, nên những người quan trọng sẽ đến trước.
Toàn thân Ngọc Hà mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào chiếc gối mềm để thư giãn. Mắt nàng liếc nhìn Liễu Nhi, người vẫn luôn đứng một bên từ sáng đến giờ, ánh mắt chớp động không ngừng, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Liễu Nhi, ngón tay gần như siết chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn chưa biết phải mở miệng thế nào với di nương, cảm thấy mình không nên bước vào con đường đó, nếu không, cũng sẽ không phải nghe thấy những điều không nên nghe.
Ngọc Hà không ép hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Gần đây, ta nghe được một câu chuyện thú vị, nghĩ rằng ngươi chắc hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”
Liễu Nhi tuy không lên tiếng, nhưng tai nàng ấy đã dựng lên, đầy tò mò.
"Đó là câu chuyện về một đôi 'thật giả thiên kim'. Vào năm đó, vị phu nhân kia không sinh con trong phủ mà là sinh ngoài phá miếu. Kết quả, có một người nông phụ cùng sinh vào lúc đó, và bà ta thấy cả hai đứa trẻ đều là con gái, nảy sinh lòng tham lam đã đổi chỗ bọn chúng cho nhau. Mãi đến mười lăm năm sau, tiểu thư thật mới được tìm về. Mặc dù thân phận 'thật giả thiên kim' đã được công bố, nhưng thiên kim giả dù sao cũng là người mà vị phu nhân kia một tay nuôi dưỡng. Bà ta làm sao có thể bỏ lại thiên kim giả để đưa về sống ở nơi nghèo khó vùng nông thôn, càng không thể vì thân sinh nữ nhi mà làm tổn thương thiên kim giả. Vì vậy, bà tuyên bố với bên ngoài rằng năm đó bà sinh ra là hai chị em song sinh, chỉ là vì tỷ tỷ sức khỏe yếu nên được nuôi dưỡng ở nông thôn."
Liễu Nhi vừa nghe được mùi ngon, đột nhiên, phu nhân cao sang quay lại, ánh mắt ôn nhu, khiến cổ sau nàng ấy bỗng nổi lên từng cơn chột dạ, vội vàng gục đầu xuống.
“Liễu Nhi, ta chỉ có thể giao phó trọn vẹn lòng tin cho một mình ngươi nơi đây; nếu ngươi có giữ riêng bất kỳ bí mật nào, ta chẳng biết phải tin ai nữa.”
Mí mắt Ngọc Hà từ từ hạ xuống, xen lẫn chút cô đơn, khóe mắt ửng đỏ, cả người yếu ớt đến mức không kịp phản ứng, nàng thì thầm: “Vậy ngươi khẳng định sẽ không giấu giếm ta, đúng không?”
Thấy di nương đối với mình tin cậy như vậy, chính mình lại muốn giấu giếm nàng, Liễu Nhi càng thêm áy náy cảm thấy mình không xứng đáng làm người, huống chi việc này có thể khiến di nương cảm kích:
“Di nương, thật không dám giấu rằng nô tỳ có một chuyện muốn cùng ngươi chia sẻ.”
Trong khi Liễu Nhi đang chuẩn bị bày ra mọi thứ, rèm mành bỗng bị ai đó giật lên, theo sau đó, Lục Mạn tiến vào bên trong chiếc xe ngựa.
Lục Mạn nhận thấy nàng không mặc những bộ y phục đỏ chót rực rỡ kia, ánh mắt thoáng hài lòng; xem ra, Ngọc thị này chẳng phải là người ngu xuẩn—có lẽ do đại bá tối qua đã căn dặn khắt khe nàng phải chú ý đúng mực.
Phải biết rằng ở Yến quốc, chỉ có chính thất mới dám mặc đồ đỏ, còn thê thiếp thì chỉ cần đeo phấn y.
Chẳng bao lâu, xe ngựa đã đến phủ trưởng công chúa.
Ngọc Hà hiểu rằng trong trường hợp này, đoạt mất đị sư nổi bật của chính chủ không khác gì đến trước mặt Diêm Vương gia tìm đường chết, nên nàng tính toán quyết định sắm vai một sủng thiếp cậy sủng sinh kiêu để nắm rõ tình thế. Tuy nhiên từ ngày hôm qua, khuôn mặt nàng đã bị xé rách, nàng chợt thấy chẳng cần thiết phải lá mặt lá trái nữa làm gì.
Ngay cả khi nàng nhắm mắt lại, trong tâm trí nàng vẫn hiện lên hình ảnh nam nhân hung ác chất vấn: "Trước đây chẳng phải đã ngụy trang rất tốt sao? Tại sao giờ không tiếp tục nữa?”
Hai câu nói ngắn ngủn ấy như những cú đánh đòn cảnh cáo, đánh Ngọc Hà rơi thẳng vào hầm băng, hồn phi phách tán, để lại nỗi buồn rõ ràng. Nàng chỉ sợ rằng mãi mãi nàng sẽ không bao giờ thắng được người nam nhân này.
Nam nhân cao ngạo, quyền quý đến tột cùng, sao lại có thể để một con kiến vào mắt chứ.
Nàng tuy ăn mặc thuần tịnh, không muốn làm nổi bật, nhưng xung quanh, ánh mắt và lời bàn tán vẫn không ngừng vây quanh nàng, càng làm họ tò mò, không hiểu nàng rốt cuộc là loại nữ nhân gì mà có thể lọt vào mắt xanh của thừa tướng.
Lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy không đâu yên ổn.
Cũng không thể nói là thất vọng, mà chỉ cảm thấy so với những gì họ tưởng tượng về một quốc sắc thiên hương, sắc đẹp và khí chất của nàng thực sự không thể so sánh với vẻ đẹp hoàn mỹ của một mỹ nhân.
“Ngày hôm nay tụ hội, sao lại có cả di nương đến? Toàn là phu nhân tiểu thư, thế mà lại có một di nương xuất hiện, nếu biết nàng tới, ta đã không đến. Bầu không khí trong vườn này, từ lúc nàng đến, cứ như bị vẩn đục, tanh tưởi.” Lễ Bộ thượng thư phu nhân nói, bà ghét nhất là những di nương thê thiếp hạ lưu.
Một phu nhân giao hảo với bà, vội kéo tay áo của bà, cười xấu hổ với Ngọc Hà, “Ngọc di nương, ngài đừng để tâm đến lời của bà ấy, bà ấy miệng hay nói lời khó nghe, nhưng thực ra là người không tồi đâu.”
Ngọc Hà nhìn phu nhân đang nói chuyện, nở một nụ cười thiện ý đáp lại, “Ta đâu có thấy bà ấy nói gì sai, ta chỉ cảm thấy thân thể hơi mệt, nên không tiếp khách được.”
Lý phu nhân thấy Ngọc Hà rời đi, lập tức tự đắc như vừa thắng một trận đấu, “Nàng thật nghĩ rằng thừa tướng đại nhân có thể biến một con gà rừng thành phượng hoàng sao? Nói thật, nàng ta chỉ là người có lòng tự cao, vận mệnh thì mỏng manh như giấy.”
“Hừ, ngươi ít nói đi mấy câu, nếu nàng nghe thấy thì sao?” Một phu nhân khác khuyên can.
“Nghe thấy thì nghe thấy, ta sợ cái gì? Một di nương nhỏ bé, chẳng lẽ ta phải sợ nàng? Chờ thừa tướng cưới chính thê, nàng nhất định sẽ là người đầu tiên bị xử lý, các ngươi cũng đừng tưởng muốn nịnh bợ thừa tướng đại nhân rồi đi nịnh bợ một di nương thì có ích gì? Truyền ra ngoài không sợ bị bôi xấu thân phận sao.”
Ngọc Hà nghe những lời ấy càng lúc càng xa, nàng chỉ mong Tạ Quân sớm cưới vợ để mọi chuyện kết thúc. Nàng giờ đây không thể tiến bước quá lớn, nếu không, mỗi một bước đi đều là sự tra tấn về thể xác và tinh thần.
Rời khỏi nhóm phu nhân, Ngọc Hà tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống, nhưng ngay lập tức có một nha hoàn tới, ánh mắt lạ lùng, thái độ thiếu lễ phép, hỏi: “Ngươi là Ngọc di nương phải không? Chủ tử nhà ta có việc, bảo ngươi qua một chuyến.”
Ngọc Hà không hề động đậy, lạnh lùng đáp: “Chủ tử nhà ngươi là ai?”
“Nô tỳ chính là người trong phủ trưởng công chúa, xin Ngọc di nương mau theo nô tỳ qua đó, đừng để trưởng công chúa đợi lâu.” Nha hoàn nói xong, không đợi Ngọc Hà đồng ý đã quay người bước đi.
Đi được vài bước, thấy Ngọc Hà không theo kịp, liền tức giận:
“Ngươi còn không đi theo sao? Nếu làm trưởng công chúa chờ lâu, ta xem ngươi giải thích thế nào.”
Ngọc Hà vẫn không hề dao động, hỏi lại: “Không có lý do gì, sao trưởng công chúa lại muốn gặp một di nương như ta?”
Không ngờ nàng sẽ hỏi lại, nha hoàn cũng không giận mà trả lời như một khuôn mẫu, “Nô tỳ chỉ là làm theo lệnh, Ngọc di nương đừng làm khó nô tỳ, chẳng lẽ ngài nghi ngờ lệnh của trưởng công chúa sao?”
“Nếu thật sự là trưởng công chúa mời, ta sẽ đi. Nhưng trên thực tế, trưởng công chúa không có mệnh lệnh này.” Ngọc Hà ngẩng đầu, nở nụ cười lạnh, “Không phải sao?”
Bị vạch trần, nha hoàn tức giận, lập tức bước tới túm lấy tay Ngọc Hà, kéo nàng đi về phía khác, “Ngươi bất quá cũng chỉ là một thiếp thất có danh tiếng chút thôi, đừng tưởng mình là quý phu nhân, chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi, ngươi không muốn đi thì cũng phải đi.”
Khi nàng ta đang định giơ tay túm lấy mình, phía trước Liễu Nhi bỗng cảm thấy không yên lòng quay trở về, kết quả đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng chạy tới ngăn lại, “Dừng tay, ngươi muốn làm gì với di nương nhà ta?”
Lúc này, từ một nơi không xa bỗng truyền đến tiếng kêu thất thanh:
“Mau tới, tiểu thế tử rơi xuống nước rồi!”
Chuyện tiểu thế tử rơi xuống nước giống như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ bình yên, lập tức tạo ra từng vòng sóng dập dềnh, khiến những nha hoàn đang tìm cách túm lấy Ngọc Hà như cá mất nước, cũng vội vã chạy nhanh đi.
Xung quanh không ai biết bơi, khiến bờ hồ trở nên hỗn loạn như một nồi cháo.
Sở vương phi nghe tin nhi tử rơi xuống nước, suýt nữa ngất xỉu, đôi mắt tối sầm lại, “Các ngươi còn không mau xuống nước cứu người! Nếu con ta có chuyện gì, ta nhất định sẽ cho các ngươi chôn cùng!”
Ban đầu còn do dự, nhưng ngay lúc này, các nha hoàn và bà tử vội vàng như những chiếc bánh sủi cảo lao xuống hồ. Rất nhanh, tiểu thế tử đã được cứu lên, chỉ là…
Khi nghe tin tiểu thế tử của Sở vương rơi xuống nước trong buổi tiệc ngắm hoa của chính mình, trưởng công chúa cũng tới. Thấy tiểu thế tử mặt mày tái nhợt, môi nhợt nhạt hôn mê bất tỉnh, trưởng công chúa lập tức hét lên, “Các ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau mời đại phu đến đây!”
Sau đó, xoay người an ủi Sở vương phi, “Ngươi đừng vội, nha hoàn đã vội vã đi gọi phủ y đến rồi. Tiểu thế tử là cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu.”
“Đại phu có đến chưa?”
“Phủ y chắc là còn phải một lúc nữa.”
“Di nương, người định làm gì vậy?” Liễu Nhi vốn tưởng rằng di nương chỉ muốn tiến lên xem náo nhiệt, nhưng khi thấy di nương đột nhiên xuyên qua đoàn người đi vào trong, vội vàng kéo tay áo nàng lại.
Ngọc Hà làm sao không biết hành động của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng nàng không thể đứng nhìn một sinh mệnh tươi mới ngay trước mắt mình mà trôi đi.
“Ta có biện pháp cứu thế tử.” Dù Liễu Nhi có khuyên can thế nào, Ngọc Hà vẫn đứng giữa đám người. Lời của nàng không lớn, nhưng lại kỳ lạ vang lên rõ ràng bên tai mọi người.
Sở vương phi, đang đau lòng vì nhi tử rơi xuống nước, nhìn thấy người phụ nữ xa lạ này, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, “Ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi có thể cứu thế tử?”
Một người đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở, “Vương phi, nàng chính là Ngọc di nương của hậu viện Tạ thừa tướng.”
Sở vương phi nghe được nàng là di nương, lập tức sinh lòng khinh thường. Nàng biết, trượng phu của mình trong hậu viện cũng có mấy người di nương, nhưng các nàng chỉ biết tranh giành ân sủng, giở trò toan tính, ngoài ra chẳng biết làm gì khác.
Ngọc Hà không vì vương phi nghi ngờ và khinh miệt mà nổi giận, mà là tiến đến trước mặt tiểu thế tử. Nhìn thấy thân thể đang giãy giụa của cậu, khi chết đuối đã hít phải một lượng lớn nước, hiện giờ bụng tiểu thế tử phồng lên cao, Ngọc Hà nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nếu ta là vương phi, thay vì chờ đại phu đến, chi bằng thử tin tưởng một người xa lạ như ta một lần. Dù vương phi có chờ đại phu, tiểu thế tử cũng sẽ đợi đượcsao? Dĩ nhiên, lựa chọn cuối cùng không nằm trong tay ta, mà là trong tay vương phi."
Lời của nàng hoàn toàn chạm vào điểm yếu mà Sở vương phi lo lắng nhất, bà nhíu mày hỏi: "Đại phu còn bao lâu nữa đến?"
"Nên là... rất nhanh, lập tức thôi." Nha hoàn không dám chắc, ngay cả khi trả lời cũng có chút ấp úng.
Chủ yếu là tiểu thế tử trước đó đã uống phải quá nhiều nước, hiện tại mặt mày đã chuyển sang xanh tím, dù có đại phu đến, Ngọc Hà cũng không chắc liệu có thể cứu sống cậu ấy.
Nghe thấy lời nói không mấy hy vọng đó, Sở vương phi tức giận cắn răng, "Rất nhanh là bao lâu nữa?" Sau đó, bà nhìn về phía Ngọc Hà, như bắt được tia hy vọng cuối cùng, "Ngươi nói ngươi có thể cứu tiểu thế tử, đúng không?"
Ngọc Hà lắc đầu. Sau khi thấy Sở vương phi nổi cơn thịnh nộ, nàng từ từ mở miệng: "Ta không dám chắc liệu có thể cứu sống tiểu thế tử hay không, nhưng điều ta có thể làm là hết sức mình, không hối tiếc, không phụ lòng."
Phía trước, Lý phu nhân lạnh lùng cười, "Vương phi, ngài sao lại tin lời của một di nương như vậy, ngài không sợ nàng lợi dụng cơ hội này làm hại tiểu thế tử sao? Hơn nữa nha hoàn cũng đã nói, đại phu sắp đến, nhưng nếu tiểu thế tử lẽ ra có thể sống, lại vì nàng làm một hồi mà bị hại chết thì sao?"
Lục Mạn không ngờ chỉ trong chốc lát nàng rời đi mà lại gây ra đại họa như vậy, vội vàng chạy ra ngoài để xin tội, "Vương phi, xin ngài tha lỗi, Ngọc di nương nàng căn bản không hiểu y lý, vừa rồi những lời ấy chỉ là để thu hút sự chú ý. Th·iếp thân thay mặt Ngọc di nương xin lỗi ngài, mong rằng ngài rộng lượng, đừng so đo với nàng."
Các nàng nói xong, cũng thành công làm dao động tâm trí Sở vương phi, vốn dĩ không có tính kiên định. Phải biết rằng nàng đã thành hôn lâu như vậy, dưới gối chỉ có một nhi tử duy nhất.
“Vương phi, nếu đại phu còn chưa tới, chỉ sợ tiểu thế tử không qua được.” Ngọc Hà vừa nói một câu, đã làm cho Sở vương phi không thể không do dự.
Lời nàng nói quả thực không sai, so với việc chờ đại phu, chi bằng tin tưởng nàng một lần.
Cảm nhận được hơi thở của nhi tử dần dần yếu đi, Sở vương phi nhìn chằm chằm vào Ngọc Hà, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng quát, “Được, bổn vương phi sẽ tin ngươi lần này, nhưng nếu ngươi không cứu được con ta, ta nhất định sẽ cho ngươi chôn cùng!”
Lý phu nhân lại lần nữa lên tiếng ngăn cản, “Vương phi không được, nàng căn bản không có học qua những điều này, ngươi sao có thể……”
“Câm miệng!” Sở vương phi quát lớn, “Nàng không đi cứu, chẳng lẽ ngươi đi cứu?”
Lý phu nhân, vốn không quen thấy một di nương dám đối diện với bao người như vậy mà tự tin nổi bật, giờ chỉ biết căm giận, không nói lời nào, trong lòng nguyền rủa.
"Chờ tiểu thế tử bị hại chết rồi, ta sẽ xem ngươi đến lúc đó sẽ đi đâu mà khóc."
Lục Mạn cũng sợ tới mức không dám khuyên thêm, chỉ cầu nguyện cho Ngọc Hà đừng hại chết tiểu thế tử, nếu không, hôm nay nàng ta chính là người mang vạ vào thân, và chắc chắn mọi người sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu nàng ta.
Lúc này, tiểu thế tử đã mặt mày tím tái, bụng sưng vù, bất kể ai nhìn vào cũng biết tình trạng không tốt.
Trong khi tất cả mọi người đều bày tỏ lo lắng, Ngọc Hà giả vờ lo lắng nhưng kỳ thật chẳng mấy bận tâm, cô cũng không quên chuẩn bị cho những tình huống xấu có thể xảy ra.
Đầu tiên nàng ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay vói vào trong miệng người này đảo một vọng, xác nhận miệng và mũi không có dị vật, liền cởi bỏ cổ áo của hắn ra chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo.
Sau đó nàng bế bổng hắn lên, dốc ngược nửa thân trên của hắn xuống như thác đổ, tiếp theo ấn mạnh và chỗ phần ngực, rồi cúi đầu lấy hơi thổi mạnh vào miệng đối phương.
Một màn này đối với những người ở đây quả thực đúng là đồi phong bại tục, khó coi hết sức.
“Nàng vậy mà dám hôn môi thế tử trước bàn dân thiên hạ, thật là đồi phong bại tục, không biết liêm sỉ! Thừa tướng như thế nào lại thu nhận loại nữ nhân này làm thị thiếp chứ, quả thực so với kỹ nữ thanh lâu còn không bằng.”
“Nàng dám làm, ta cũng không dám xem, miễn cho chuyện xấu hổ này lọt ra ngoài.”
Đối với những lời trào phúng nhục nhã bên tai, Ngọc Hà giả vờ không nghe thấy, nàng chỉ tập trung vào một điều duy nhất: cứu lấy sinh mệnh đáng thương sắp tắt đi này.
Lúc này, Sở vương phi cũng bắt đầu cảm thấy mình bị lừa gạt, thẹn quá thành giận, chỉ tay về phía Ngọc Hà, quát lớn: “Các ngươi còn không mau kéo nàng xuống!”