Dạo gần đây, Ngọc Hà cứ có cảm giác mí mắt giật liên tục, nàng cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là do mệt mỏi, nhưng trong lòng lại không ngừng bất an.
Nàng đang gom đám thảo dược trong sân để mang vào phòng thì Thôi Ngọc Sinh cũng từ bên ngoài bước vào, tay xách một con cá trắm cỏ, cười nói:
“Ta vừa đi chợ thấy cá tươi lắm, tối nay làm một nửa nấu canh cá, nửa còn lại làm cá chua ngọt nhé.”
Phải rồi.
Có lúc, khi linh cảm xấu đã lờ mờ xuất hiện, điều nên làm không phải là cố lao đầu về phía trước, mà là phải biết tránh xa.
Ngọc Hà nghĩ đến chuyện rời đi, cuối cùng vẫn quyết định phải nói với hắn một tiếng:
“E là chúng ta phải chuyển đi thôi.”
Nỗi bất an ấy cứ lẩn khuất trong lòng nàng mãi không tan, nghĩ tới nghĩ lui, rời đi vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nàng không thể lấy tính mạng của mình và An An ra đánh cược.
Thôi Ngọc Sinh đang chuẩn bị mang cá vào bếp thì nụ cười trên mặt khựng lại, mày khẽ nhíu, giọng trầm xuống:
“Có phải... người đó đã tìm tới rồi không?”
Ngọc Hà khẽ mím môi, đáp khẽ:
“Ta không dám chắc... nhưng trong lòng ta cứ bất an mãi.”
Thôi Ngọc Sinh cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ gật đầu:
“Nếu nàng thấy không yên, vậy thì chuyển đi. Nhưng nếu muốn đi, phải nói trước với An An một tiếng.”
Không thấy bóng dáng nhỏ bé của An An đâu, hắn hỏi: “An An đâu rồi?”
“Thằng bé đi hái thuốc với tụi Hổ Tử rồi.” Ngọc Hà đáp.
Bây giờ là tháng Sáu, chính là thời điểm Tần cừu và Ngải tháng Năm mọc rộ.
Rễ cây Tần cừu có thể làm thuốc, có tác dụng khu phong trừ thấp, hoạt huyết thư cân, thanh nhiệt lợi niệu. Ngải tháng Năm thì giúp tán hàn giảm đau, nhưng thường được dùng nhiều hơn để nấu lấy nước trộn với bột nếp làm bánh ngải.
Đang cùng tụi Hổ Tử cầm cuốc nhỏ đào rễ Tần cừu, An An bỗng thấy mũi ngứa ngáy, liền hắt hơi một cái. Hổ Tử bên cạnh ghé sát vào thì thào:
“An An, người lớn bên kia sao cứ nhìn mày hoài vậy, có phải quen mày không?”*
*Vì là trẻ con, nên để xưng hô như vầy cho thoải mái.
Phải nói rằng mấy hôm nay người đó đã lảng vảng quanh đây mấy lần rồi. Theo lời mẹ nó thì chắc chắn là mấy kẻ xấu chuyên đi bắt cóc con nít.
An An đội chiếc nón rơm nhỏ, mặt mày nghiêm túc, đang định nói mình không quen người kia thì đối phương và đồng bọn liếc nhau một cái, rồi cầm trong tay một bát nước đường bước lại gần, cố gắng nặn ra một nụ cười tự cho là thân thiện:
“Bé con, trời nóng quá phải không? Thúc mua nước đường cho mấy đứa nè, uống cho mát nha.”
“Cháu không uống.”
An An siết chặt cán cuốc nhỏ, cảnh giác lùi lại phía sau, giọng cứng rắn:
“Cháu nói cho thúc biết, quanh đây có người lớn, thúc đừng hòng làm gì tụi cháu!”
Người kia – tên là Ngô Đại – thấy nhóc con hiểu lầm, liền xoa tay cười gượng:
“Bé con, cháu hiểu lầm rồi. Thúc chỉ thấy trời nóng quá nên mua chút nước đường cho mấy đứa thôi mà. Cháu nhìn thúc thế này, giống người xấu lắm sao?”
An An nhìn hắn ta một hồi, thấy cả mặt đầy râu ria không nhìn rõ nổi mặt mũi thế nào, môi mím chặt lại:
“Người xấu... thì chưa bao giờ tự nói mình là người xấu cả.”
“……”
Ngô Đại nghẹn họng. Đúng là lời thằng bé nói chẳng sai chút nào, nhưng không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy hơi chột dạ.
Hổ Tử ngửi thấy mùi ngọt mát phảng phất từ trong thùng nước, nước bọt nuốt ừng ực. Ngô Nhị lập tức dùng muỗng gỗ múc ra một bát đưa tới:
“Đây là nước đường thơm ướp lạnh đó, thử một ngụm đi.”
Thấy An An vẫn không nhận, Ngô Nhị bèn tự mình cầm bát lên uống cạn một hơi, sau đó chìa cái bát trống không ra:
“Giờ thì tin chúng ta không phải người xấu chưa?”
Hổ Tử vốn đã thèm muốn đến phát rồ, lập tức xin một bát. Vừa uống một ngụm là cảm giác như từng lỗ chân lông đều mở ra, mát lạnh và ngọt ngào lan khắp cơ thể – ngon hết sảy!
Tất cả lũ nhỏ xung quanh, thậm chí cả người lớn bên cạnh cũng đều uống rồi. Ngô Đại lại một lần nữa đưa bát nước đường thơm đến trước mặt An An, cười:
“Giờ thì nhóc tin thúc không phải người xấu rồi chứ?”
An An vẫn không nhận. Vì mẫu thân từng dặn, tuyệt đối không được tùy tiện nhận đồ từ người lạ.
“Bạn cháu đều uống cả rồi, chẳng lẽ cháu vẫn nghĩ thúc sẽ bắt cóc cháu à?”
Ngô Đại nửa hài lòng với sự cảnh giác của thằng bé, nửa lại cảm thấy nó có phần đề phòng quá mức. Hắn ta hỏi:
“Bé con, cháu tên gì vậy?”
An An nhận lấy bát nước đường, nhưng vẫn không uống. Mẹ từng dạy rằng: Nếu ai hỏi về cha mẹ mình, chắc chắn là người xấu; nhưng hỏi tên thì chưa chắc. Sau một thoáng ngập ngừng, An An mím môi, đáp nhỏ:
“Cháu tên là An An.”
“An An à, cái tên dễ thương quá.”
Đợi đến khi An An đã chạy xa, Ngô Đại và Ngô Nhị – những kẻ đã theo dõi thằng bé nhiều ngày – rúc đầu lại thì thầm với nhau:
“Ngươi có thấy thằng nhóc đó rất giống đại gia không? Nhất là ánh mắt và hàng chân mày ấy.”
“Không chỉ ánh mắt đâu, cả giọng điệu nói chuyện cũng giống nữa. Ta còn nghe nói là hai năm trước bọn họ mới chuyển tới đây.”
Rất nhanh sau đó, một con chim ưng biển (hải đông thanh) từ vùng Mạc Bắc – nơi biên thùy xa xôi, hoang vu lạnh lẽo – bay thẳng về kinh thành phương Nam trên những đám mây xuân dịu dàng ấm áp, rồi đậu vững vàng trong một sân viện yên tĩnh.
Trong viện, đã có người chờ đợi từ rất lâu.
An An đeo giỏ thuốc nhỏ trên lưng, đang trên đường về nhà thì từ xa đã thấy mẹ và Thôi bá phụ đang mang mấy loại thảo dược phơi khô cùng nồi niêu xoong chảo không dùng tới đi cho người ta.
Cảnh tượng ấy lập tức khiến chuông báo động trong đầu thằng bé vang lên. Nó cắm đầu chạy lại, ngẩng đầu hỏi:
“Mẫu thân! Thôi bá phụ! Mình đang chuẩn bị dọn nhà hả?”
“Ừ, An An không muốn đi sao?”
Ngọc Hà ngồi xuống, đưa tay xoa đầu thằng bé.
An An dù rất thích được mẹ vuốt ve, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải rời đi, tâm trạng liền phủ một tầng u sầu nhè nhẹ:
“Mẫu thân, Thôi bá phụ... mình có thể dời lại vài ngày không?”
“Tại sao?”
Thôi Ngọc Sinh đang đưa bát đũa cũ cho hàng xóm, vừa quay người lại thì nghe được đúng một câu đó.
Hai tay An An lo lắng xoắn vào nhau, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Vì... vài ngày nữa là sinh nhật của Hổ Tử rồi. Con đã hứa sẽ ở lại chơi sinh nhật với nó... Con là con trai, đã hứa là phải giữ lời, không thể thất hứa đâu.”
Ngẫm thấy cũng chỉ hai ngày, chắc không xảy ra chuyện gì lớn, "Được, chúng ta sẽ ở lại thêm hai ngày nữa, đợi con cùng chúng bạn mừng sinh nhật xong rồi đi."
Huống hồ lần rời đi này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại... Nàng không muốn để nó mang theo tiếc nuối.
An An vui mừng lao vào lòng mẹ nũng nịu, "Yeah! Con biết mà, mẹ là tốt nhất!"
Cảnh đó khiến Thôi Ngọc Sinh đứng bên cạnh thấy hơi ghen tỵ: "Thế chẳng lẽ bá phụ không tốt sao?"
"Bá phụ cũng tốt, nhưng An An thích mẹ nhất."
Chỉ mong ba ngày tới, đừng xảy ra chuyện gì bất ngờ là tốt rồi.
Rất nhanh, đến ngày sinh nhật của Hổ Tử. Trời hôm ấy u ám, từng cơn gió mạnh thổi qua làm ai cũng thấp thỏm lo lắng chẳng biết có phải giông tố sắp kéo đến không.
"Mẫu thân, con đi đây!" An An tay ôm món quà, tươi cười vẫy tay chào Ngọc Hà.
"Chờ một chút." Ngọc Hà từ bếp bước ra, đưa cho nó một cái giỏ: "Con mang cái này theo luôn đi."
An An mở giỏ ra, thấy bên trong là bánh ngọt và kẹo đường, bèn nghiêng đầu khó hiểu.
"Hôm nay là sinh nhật Hổ Tử, con mang đi chia với các bạn." Nàng vừa nói vừa khẽ véo má nó, rồi cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, "Tối nay nhớ về sớm nhé, biết không?"
"Con sẽ về sớm mà mẹ."
An An xách giỏ đi được nửa đường thì đột nhiên quay lại, hối hả chạy tới trước mặt mẹ, ra hiệu cho mẹ cúi xuống. Khi Ngọc Hà vừa cúi đầu, nó liền nhón chân, ghé sát miệng nói nhỏ:
"Người An An thích nhất chính là mẫu thân người."
"Mẹ cũng thích An An."
Nhìn theo bóng con khuất dần, nụ cười trên mặt Ngọc Hà cũng dần tắt. Nàng xoay người nhìn về phía người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng: "Chờ An An về, chúng ta đi ngay."
Vừa ra khỏi nhà, An An liền thấy “thúc thúc kỳ lạ” lần trước. Nó vốn định coi như không thấy mà vòng sang đường khác, nhưng chẳng hiểu sao gã như mọc mắt sau đầu, vừa thấy nó là tiến lại gần, còn cố nặn ra nụ cười thân thiện:
"An An, cháu sắp đi đâu vậy?"
An An chẳng muốn để ý, chỉ ôm giỏ tiếp tục đi thẳng.
"An An, thúc mang đồ chơi từ Kinh Thành về, đảm bảo cháu sẽ thích."
"Còn có bánh ngon nữa, cháu không muốn nếm thử một miếng sao?"
Nó đâu còn là đứa trẻ ba tuổi, làm gì dễ bị dụ dỗ bởi vài món bánh kẹo hay đồ chơi vặt như mấy đứa bạn?
Thấy An An chẳng buồn quay đầu lại, gã họ Ngô sốt ruột hẳn, cảm thấy mình không thể tiếp tục coi nó là đứa trẻ bình thường mà tiếp cận nữa, bèn vội nói:
"An An, chẳng lẽ cháu không muốn biết cha ruột của mình là ai sao?"
Chân An An khựng lại. Mắt Ngô Đại sáng lên, lập tức tiến lên một bước, tin chắc cuối cùng mình đã nắm được điểm yếu của nó:
"Thúc biết cha cháu là ai. Cháu không biết đâu, từ lúc hai mẹ con mất tích, cha cháu đã lo đến nỗi ho ra máu. Nếu ngài ấy mà gặp lại cháu, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"An An không muốn gặp cha ruột của cháu sao?"
Gương mặt tròn nhỏ nhắn của An An căng chặt, nó quay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn kỳ vọng của người đàn ông kia, mím môi rồi chậm rãi nói:
"Cha cháu chết rồi. Cháu cũng không tò mò ông ấy là ai."
Cút đi.
Mẫu thân đã nói ông ấy chết rồi, vậy chắc chắn là chết thật rồi.
Ngô Đại hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được câu đó, sững người tại chỗ.
Không thể nào! Phu nhân sao lại dạy tiểu thiếu gia như vậy chứ?
Nếu đại gia đến nơi rồi mà tiểu thiếu gia vẫn giữ lời nói đó, gã thật sự không biết phải ăn nói ra sao nữa.
Từ lúc An An đến dự sinh nhật Hổ Tử, mí mắt phải của Ngọc Hà giật liên hồi không ngừng, ánh mắt thì cứ liên tục liếc ra cánh cổng đóng chặt.
Thấy nàng bồn chồn không yên, Thôi Ngọc Dinh nghĩ nàng chỉ quá lo lắng mà thôi, bèn lên tiếng trấn an:
"An An chỉ đi dự sinh nhật bạn, lát nữa là về. Hơn nữa Kinh Thành cách nơi này xa thế kia, có phát hiện ra thì cũng chẳng nhanh như vậy đâu."
"Mong là vậy." Nhưng Ngọc Hà vẫn thấy bất an nhiều hơn. "Đánh xe ngựa tới đậu trước cửa nhà Hổ Tử đi, đợi An An ra là chúng ta đi ngay."
Chỉ mong hôm nay trôi qua bình an, đừng có biến cố gì...
Tới nhà Hổ Tử, An An lấy bánh kẹo mẹ chuẩn bị ra, lập tức trở thành trung tâm chú ý của cả đám nhỏ. Mặc dù mọi người trong nhà đều được ăn uống đầy đủ, nhưng không phải ai cũng có tiền để mua mấy món ăn vặt này, nên An An lập tức trở thành người bạn “ngầu” nhất hôm đó — chưa kể, nó còn có một người mẹ đẹp như tiên nữ.
Chỉ là... hôm nay An An cứ hơi buồn buồn. Nhất là khi nhớ lại những lời tên “thúc lạ măt” kia nói, trong lòng nó càng thấy nặng trĩu. Vừa ăn xong, nó đã vội vàng xin về, vừa ra đến cửa thì thấy mẹ đang đứng đợi.
Như chim non lao về tổ, nó chạy ào vào lòng nàng, giọng nũng nịu mềm mại:
"Mẹ ơi, An An nhớ mẹ quá chừng luôn!"
"Mẹ cũng nhớ An An."
Ngọc Hà bế con lên xe ngựa, lấy khăn ấm lau mặt mũi, cổ tay cổ chân cho nó. Nàng biết chia tay bạn bè lúc này với con là chuyện tàn nhẫn, nên khẽ dỗ dành:
"Nếu con thấy không nỡ rời xa bạn bè, sau này chúng ta sẽ quay lại, được không?"
"Dạ..."
An An ngửa đầu ngoan ngoãn để mẹ lau mặt, rồi lại nhớ đến những lời của gã kia nói. Nó suy nghĩ một lúc, rồi quyết định kể ra, bởi vì nó không muốn giấu mẹ bất kỳ điều gì, dù là nhỏ nhất.
Nhưng... vừa nói xong, nó liền hối hận.
Vì suốt trong ký ức của nó, chưa từng thấy mẹ có biểu cảm nào đáng sợ như thế. Gương mặt vốn dịu dàng kia thoáng chốc tái mét, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.
Nó căng thẳng đến mức chẳng biết tay chân để đâu, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và lo lắng:
"Mẹ ơi… An An… có phải nói sai rồi không?"
"Người đó… thật sự nói với con như vậy sao?"
Ngọc Hà như rơi vào ác mộng. Dù móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nàng cũng chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ còn một cơn lạnh buốt lan thẳng lên sống lưng.
Nếu đúng là như vậy... thì có lẽ, ngay khi gã phát hiện ra An An, bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.
Lúc này, trong hẻm Thanh Hoa, một cánh cửa khóa chặt đã bị người ta thô bạo đá tung.
Ánh đuốc rực cháy như muốn thiêu đốt cả trời đêm, soi sáng cái sân nhỏ thành như ban ngày. Mặc Vũ sau khi vào trong lục soát kỹ càng rồi nhanh chóng bước ra ngoài, khom người hành lễ trước cỗ xe ngựa đậu ở cửa:
“Bẩm đại nhân, phu nhân đã rời đi, nhưng xem dấu vết thì chắc mới đi chưa lâu.”
Cho đến khi ánh trăng ẩn sau tầng mây, một tấm rèm trong phòng bị nhẹ nhàng vén lên bởi một bàn tay đã lâu không thấy ánh mặt trời — trắng bệch đến mức gần như trong suốt. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ ánh sáng lẫn bóng tối quanh khu nhà như bị đóng băng, cả tiếng gió cũng nhẹ hẳn đi như sợ đánh động điều gì không nên đánh động.
Tạ Quân bước xuống từ xe ngựa, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm căn nhà nơi nàng đã sống suốt ba năm trời. Hắn khẽ cười khẩy một tiếng, không rõ là giễu cợt hay giận dữ:
"Ba năm rồi mà vẫn chưa chết ngoài đó luôn cho rồi."
Bạch Giản, đứng hầu phía sau, cảm nhận được luồng sát khí đang lặng lẽ lan ra từ chủ nhân, càng cẩn thận lựa lời, cúi gằm đầu xuống thấp hơn:
"Ngô Đại nói bên cạnh phu nhân còn có tên tiện nhân họ Thôi gì đó… Chắc chắn là hắn đã cưỡng ép phu nhân, nên nàng mới không trở về."
Bạch Giản là người rõ nhất — trong suốt tháng đầu tiên sau khi phu nhân mất tích, Tạ tướng gia vốn lạnh nhạt vô tình chưa từng lộ cảm xúc, lần đầu tiên phát điên, phẫn nộ đến mức tất cả hạ nhân đều hoảng sợ.
Không ai hiểu nổi phu nhân đã dùng cách gì mà có thể thoát khỏi những đợt truy lùng tinh vi liên tiếp như thế. Dần dần, khi thời gian trôi qua, mọi người bắt đầu tin rằng nàng đã gặp chuyện chẳng lành — dù sao một người sống thì cũng sẽ để lại dấu vết. Huống chi, khi đó nàng còn đang mang thai!
Thời gian càng kéo dài, nghi ngờ càng sâu. Nhưng cho dù trong lòng có bao nhiêu suy đoán, không ai dám nói ra nửa câu — chẳng thấy những kẻ từng lắm lời giờ đã bị xử lý thế nào sao?
Đến mức tiền thưởng đã tăng lên hơn vạn lượng vàng, nhưng đội binh mã tìm kiếm vẫn không thu được kết quả gì, mọi người đều mặc định rằng phu nhân đã chết ở ngoài kia rồi.
Thế mà vào lúc tất cả đều tuyệt vọng, tin tức lại bất ngờ truyền đến từ tận biên giới phía Bắc — chẳng khác gì thấy hoa nở trong biển hoang, giữa tuyệt vọng tận cùng lại nhìn thấy ánh sáng hồi sinh.
"Chân mọc trên người nàng, chẳng ai có thể ngăn nàng được."
Tạ Quân dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ chiếc trâm ngọc trắng như sương, ánh mắt trầm như đáy hồ đen, lạnh lẽo nhìn về phía chuông gió treo dưới mái hiên. Một cái vung tay áo lạnh buốt, hắn xoay người trở lại xe ngựa:
"Nếu nàng không muốn quay về... thì hãy mang thi thể nàng trở về đi."