Dưới ánh nến cam ấm, đôi mắt của Tạ Quân như mang lửa, từng tấc quét qua dung nhan kiều diễm đang gần ngay trước mặt, ánh nhìn ấy mang theo vẻ si mê chẳng cách nào xua tan, nhiều hơn cả là sự thỏa mãn khi tâm nguyện được toại thành.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy đẹp. Hắn bỗng nhớ đến câu nói buồn cười của La Thư Hoài: “Dưa hái xanh thì sao có thể ngọt.”
Nhưng trái dưa trên cành có ngọt hay không, há lại để kẻ khác định đoạt? Phải do chính hắn quyết định. Với hắn, chỉ cần là quả mà hắn để mắt đến, dù nó không ngọt, hắn cũng phải hái xuống, giấu đi, khóa vào rương cho kỹ.
Hắn thà để quả dưa ấy mục nát, bốc mùi trong rương, cũng quyết không để kẻ khác chạm vào. Dù trái dưa ấy oán hắn, hận hắn, thì đã sao?
Cuối cùng, quả dưa ấy cũng thuộc về hắn rồi.
Tay áo rộng vung lên, ánh vàng vụn chớp động, Tạ Quân từ khay bạc lấy ra chén rượu hợp cẩn, ánh mắt cháy bỏng như thể muốn ăn nàng vào bụng, “An An cũng đã lớn rồi, chúng ta nên có thêm một đứa nữa, để nó có người bầu bạn.”
Ngọc Hà đón lấy chén rượu, thân thể khẽ run, suýt nữa hắt cả rượu lên mặt hắn mà chửi thẳng mặt kẻ vô sỉ này. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại nghẹn một luồng bi phẫn khiến nàng nhắm mắt lại, cố ép giọng mình bình tĩnh: “Con của ta, chỉ cần một mình An An là đủ.”
Đủ. Nhưng với Tạ Quân mà nói, một đứa trẻ làm sao đủ để trói nàng lại bên hắn? Dù tên họ đã khắc cùng trên Tam Sinh Thạch, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
Chỉ một An An, đã là gân mạch của nàng, là yếu điểm của nàng. Vậy thì hà cớ gì nàng còn phải sinh thêm một đứa để hắn nắm thóp?
Một đứa, là đủ sao?
Bởi vì hắn quá thiếu cảm giác an toàn, sợ rằng người con gái trước mắt sẽ lại biến mất như ba năm về trước. Khi ấy, dù hắn có đào ba tấc đất, lên trời xuống biển, thì còn có thể tìm nàng ở đâu?
Giữa bọn họ, còn có thể có mấy lần ba năm nữa mà chịu nổi? Hắn sao có thể lại để nàng rời xa mình thêm một lần ba năm nữa?
Đêm nay trôi qua, cả kinh thành sẽ đều biết phủ Tạ gia rốt cuộc cũng đón được nữ chủ nhân mà bọn họ ngóng trông đã lâu. Tiểu An cũng sẽ chính thức đổi tên thành Tạ Ngọc An.
Hôm qua bị đưa trở về, sau đó chẳng hiểu ra sao đã bị thay cho một bộ y phục khác, rồi tận mắt chứng kiến mẫu thân mình thành thân với tên đại ác nhân kia. Sau khi nghi lễ kết thúc, Tiểu An bị đưa vào Tuyết Hạc Đường, xung quanh toàn là người miệng gọi hắn “thiếu gia”, khiến An An thấy khó chịu đến cực điểm.
Cậu muốn tìm mẫu thân, muốn tìm Thôi bá phụ, cậu tuyệt đối không muốn ở lại cái nơi này.
Cậu còn muốn hỏi mẫu thân, có thật là người đã gả cho cái kẻ tồi tệ kia rồi sao? Lẽ nào người quên mất chính hắn là người đã hại chết cha nuôi sao?
“Các người buông ra! Ta muốn tìm mẫu thân!”
“Phu nhân hôm nay bận rộn, chờ phu nhân xong việc sẽ tự khắc đến gặp thiếu gia thôi.” Cô bé mặt tròn được phân đến hầu hạ An An tên là Tử Trúc, mặt mày đã lo đến nhăn nhúm lại, vội vàng quỳ gối bò tới trước mặt cậu bé, “Thiếu gia có muốn chơi cưỡi ngựa không? Nô tỳ làm ngựa cho thiếu gia cưỡi nha?”
“Không cần! Ta chỉ muốn mẫu thân của ta!” An An căm ghét đám người một chút tôn nghiêm cũng không có này, chỉ biết làm đủ trò lấy lòng cậu. Càng căm ghét chính bản thân mình sao vẫn chưa đủ lớn.
Nếu cậu trưởng thành hơn một chút, liệu mẫu thân có còn phải bị ép gả cho tên kia nữa không? Liệu cha nuôi có còn sống không?
Cái gọi là “chết”, cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, nhưng cậu biết, một khi người đã chết… thì đời này sẽ chẳng thể gặp lại nữa.
Ngay lúc ấy, đám người vốn đang vây quanh An An đột ngột tản ra, để lộ ra một lối nhỏ, rồi đồng loạt cúi đầu hành lễ: “Tướng gia.”
“Nghe nói con không chịu ăn cơm, chẳng hay là món ăn không hợp khẩu vị của con sao?”
“Ta mới không thèm ăn đồ do ngươi chuẩn bị! Đồ đại ác nhân, mau trả mẹ lại cho ta!” An An trừng mắt nhìn kẻ mà cậu căm ghét đến tận xương tuỷ, ánh mắt như hận không thể chờ hắn lơi lỏng mà lao tới cắn cho một miếng rách da chảy máu.
Tạ Quân chẳng thèm để ý đến ánh mắt như nhìn kẻ thù của cậu bé, chỉ thong thả xoay nhẹ ngón tay đeo ngọc ban chỉ, rồi lấy ra một xâu hồ lô đường được chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt cậu bé: “Chỉ cần con gọi ta một tiếng ‘cha’, ta sẽ dẫn con đi gặp mẫu thân, được không?”
Hồi nhỏ hắn chưa từng được ăn những thứ ngọt ngào như thế này, nhưng quản gia nói trẻ con đều thích. Nếu là trẻ con… thì chắc cậu bé cũng sẽ thích chứ?
An An nắm chặt hai nắm tay bé nhỏ, cảnh giác lui về phía sau, gương mặt nhỏ nhắn cứng lại lạnh như băng: “Không cần! Ngươi là kẻ xấu, ta không thích ngươi, ngươi cũng đừng hòng làm cha ta!”
Trong lòng hắn, người duy nhất xứng đáng được gọi là cha—chỉ có Thôi bá phụ mà thôi.
“Vì sao lại không thích phụ thân? Có phải là do phụ thân làm gì khiến An An tức giận nên mới không thích phụ thân sao?” Ánh mắt Tạ Quân dịu dàng, giống hệt một người cha bao dung mọi lỗi lầm của con trẻ.
“Vì mẫu thân không thích ngươi! Ngươi còn hại chết cha nuôi! Ngươi là kẻ xấu!”
“An An làm sao biết được mẫu thân con là không thích phụ thân, mà không phải là đang thích phụ thân?” Nhắc đến cái tên đáng chết kia, đáy mắt Tạ Quân thoáng qua một tia u lãnh lạnh lẽo, “Còn cái người trong miệng con—con có biết hắn đã làm những gì không? Nếu không phải vì hắn, con và mẫu thân sao phải rời khỏi ta nhiều năm như vậy? Lại còn để con gọi một tên lừa dối là ‘cha’.”
“Nếu mẫu thân con không thích ta, thì vì sao lại gả cho ta? Vì sao lại cùng ta sinh ra một đứa bé đáng yêu như con?” Tạ Quân hoàn toàn không xem thằng bé này là một đứa trẻ ba tuổi ngây ngô, mà lại như một con sói già xảo quyệt đang dụ dỗ một con sói con non nớt vô tri, “An An, con phải hiểu rằng, con là kết tinh của tình yêu giữa ta và mẫu thân con. Giữa ta và nàng hiện giờ chỉ là hiểu lầm, chẳng lẽ An An đành lòng nhìn cha mẹ mình cứ mãi hiểu lầm nhau như thế sao?”
Giữa hàng mày là cả một vùng u sầu khổ sở, Tạ Quân dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang lộ vẻ mơ hồ, giằng co trong nội tâm, “Ta là phụ thân của con. Thiên hạ này, có người cha nào lại không thương con của mình chứ?”
Một chính khách giỏi luôn biết khi nào nên mềm yếu, và chẳng bao giờ ngần ngại rơi những giọt lệ giả dối để đạt được mục đích.
Mà một đứa trẻ chưa hiểu sự đời… sao có thể là đối thủ của một con cáo già thâm sâu khó lường?
Thân thể vẫn còn mang những dấu tích xanh tím bị hắn gặm cắn đêm qua, ngay khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Ngọc Hà nghĩ đến chính là An An. Nàng phải đi tìm con.
Cậu bé đã cả ngày không thấy nàng, nhất định sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng lắm.
Vừa vén màn bước xuống, phía sau bức bình phong hoa mai đỏ đã truyền đến tiếng bước chân, theo sau là giọng nói trầm thấp, dịu dàng như ngọc va vào khay ngọc: “Tỉnh rồi sao? Sao không nghỉ thêm chút nữa.”
“Ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị điểm tâm, lát nữa sẽ dâng lên.” Người đàn ông trước mặt tựa hồ vừa tắm xong, tóc vẫn còn đọng nước, quanh thân tỏa ra hương vị thanh mát như sương sớm. Áo choàng chưa kịp cài kín, thấp thoáng dưới cổ áo là những dấu vết nàng để lại đêm qua—vết móng tay cào rướm máu, như một minh chứng rõ rệt rằng, hắn đã chiếm lấy nàng.
Ngọc Hà siết chặt móng tay vào ga giường, giọng khản đặc: “An An đâu rồi?”
“Tới chỗ mẫu thân ta rồi.” Tạ Quân rót một chén nước ấm đưa tới tay nàng, giọng điệu mềm mỏng như nước suối đầu nguồn, “Hôm nay là ngày đầu thành thân của ta và nàng, lẽ ra phu thê ta phải đến thỉnh an mẫu thân.”
Tại Tuyết Hạc Đường
Tối qua trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt, hôm nay đến cả quầng thâm mắt cũng phải che bằng lớp phấn dày, Tạ phu nhân nhìn nàng dâu mới quỳ trước mặt mình dâng trà, lòng bà dâng lên cảm xúc khó tả.
Một nữ nhân vốn tưởng cả đời chỉ có thể làm thiếp thất, ai ngờ lại có ngày quay mình làm chủ mẫu, lại còn sinh cho bà một đứa cháu đích tôn. Tựa như miếng xương mắc nơi cổ họng, nuốt không trôi mà khạc cũng không ra.
Bà định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Sau khi cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, bà rút ra một chiếc vòng ngọc xanh biếc trong suốt, đeo lên tay nàng, “Đây là lễ gặp mặt của ta, mong con sớm ngày vì nhà họ Tạ mà khai chi tán diệp.”
Bà không hề để ý đến cơ thể khẽ run lên của Ngọc Hà, mà chỉ quay đầu nhìn trưởng tử bên cạnh. Làm mẹ như bà không thể can thiệp vào chuyện của hắn, cuối cùng chỉ nói một câu tượng trưng: “Đã thành thân thì phải đối xử với người ta cho tử tế.”
“Những lời này, không cần mẫu thân căn dặn, nhi tử cũng sẽ luôn khắc ghi.” Tạ Quân nắm lấy tay Ngọc Hà, trong mắt là yêu thương cùng ôn nhu sâu như biển cả, không chút che giấu.
Hôm qua chứng kiến một hôn lễ long trọng của đại ca, ánh mắt Tạ Uyển Nhi sáng rỡ nhìn nữ tử giờ đã là tẩu tẩu của mình, nàng ấy vui vẻ lấy ra món quà mình đã chuẩn bị từ trước, “Ngọc tỷ tỷ, muội không ngờ tỷ thật sự trở thành tẩu tẩu của muội đó.”
Ngọc Hà nhận lấy món quà từ tay Tạ Uyển Nhi, không để lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ kéo giãn khoảng cách, giọng lạnh nhạt gọi một tiếng: “Tiểu muội.”
Dù biết trong chuyện này nàng ấy hoàn toàn vô tội, là người đứng ngoài mọi cuộc tranh đấu, nhưng khi cùng mang họ Tạ, trong lòng nàng không thể không sinh ra chút khúc mắc, cũng chẳng thể thật sự làm như không có gì.
Rời khỏi Tuyết Hạc Đường một lúc lâu, vẫn chẳng thấy bóng dáng thân quen nho nhỏ đâu, lòng Ngọc Hà bất chợt trào dâng cảm giác bất an: “An An đâu rồi?”
Vừa mới dứt lời, một quả cầu nhỏ như viên đạn pháo đã lao vút tới, ôm chầm lấy chân nàng. Đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc, giọng nghèn nghẹn, mũi sụt sịt: “Mẫu thân… An An nhớ mẫu thân lắm…”
Cậu bé nhớ lại những lời mà người đàn ông xấu xa kia đã nói với mình. Cậu muốn mở miệng hỏi mẫu thân rằng có thật mình là kết quả của tình yêu giữa hai người không, nhưng lại không dám hỏi.
Bởi vì chính cậu bé cũng không rõ, rốt cuộc mình đang sợ điều gì.
Ngọc Hà cúi người ôm con trai vào lòng, sống mũi cay xè, giọng mềm mỏng, “Mẫu thân cũng nhớ An An. Ở đây An An có quen không? Có ai bắt nạt con không?”
Thật ra câu hỏi sau nàng không cần phải hỏi. Là con trai của đương kim Thừa tướng, ai dám ức hiếp nó chứ? Nhưng làm mẹ rồi, thì lúc nào cũng sợ con mình sống không đủ tốt, chịu uất ức lúc nào không hay.
“An An rất ngoan, không ai dám bắt nạt An An đâu.” Đứa nhỏ rúc trong lòng nàng, vùi mặt vào cổ nàng, vừa an tâm, vừa yếu ớt như một con thú con vừa chạy trốn khỏi hiểm nguy, giờ mới tìm được nơi trú ẩn.
“An An đã đến tuổi khai tâm rồi, đúng lúc có thể đưa đến Quốc Tử Giám học tập.” Dù đứa trẻ được nàng ôm trong lòng là con ruột của hắn, nhưng Tạ Quân chưa bao giờ tỏ ra như những người cha khác, chẳng có thứ tình cảm phụ tử sâu sắc nào, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ dịu dàng dừng trên gương mặt của người phụ nữ dịu dàng như nước kia.
Với người khác, con cái là sự nối dài sinh mệnh, là chốn gửi gắm tình cảm của cả một gia tộc. Nhưng với hắn, nó chỉ là một chiếc xiềng xích dùng để trói buộc nàng, là một quân cờ để nàng mãi mãi không thể thoát khỏi hắn, mãi mãi phải thỏa hiệp.
Nhưng con người vốn dĩ luôn tham lam. Dù nàng đã là thê tử của hắn, là mẹ của đứa con hắn sinh ra, Tạ Quân vẫn không cảm thấy đủ. Hắn không chỉ muốn có thân thể của nàng, danh phận với nàng, mà còn muốn cả trái tim nàng, cả ánh mắt nàng – phải tràn đầy hình bóng hắn, chứ không phải đứa trẻ khiến nàng yêu thương đến mức quên cả bản thân mình.
“Không thể đợi thêm một chút sao? An An vẫn còn nhỏ mà. Cho con học ở tộc học cũng được, chậm một chút có sao đâu.” Giọng Ngọc Hà nghẹn lại, nàng không nỡ phải sớm chia xa con trai, càng không muốn để thằng bé còn nhỏ đã phải tiếp xúc với cái thế giới đầy rẫy dối trá, tranh đoạt và những lời đường mật phủ lụa che dao.
Tạ Quân khẽ cúi người, ngón tay dịu dàng lau đi giọt nước đọng nơi khóe mắt nàng, “Ngọc nương, ta biết nàng không nỡ. Nhưng tất cả điều này… đều là vì An An.”
“Chẳng lẽ nàng muốn nó vĩnh viễn thua kém người khác một bước? Nếu nó là con của một gia đình bình thường thì thôi, nhưng không phải. Nó họ Tạ – ngay từ khi sinh ra đã phải sống trong vầng sáng mà người khác không với tới. Và muốn giữ được vầng sáng đó, nó phải cố gắng hơn bất kỳ ai.”
“Dù bây giờ ta là chủ nhân của Tạ gia, nhưng rồi sẽ có một ngày ta già đi, hoặc không còn bảo vệ được nó nữa. Lúc đó nếu nó có thể gánh vác cả Tạ gia thì tốt, còn nếu không… nàng có nỡ nhìn nó bị một đám lang sói dòm ngó xâu xé đến nát thịt tan xương không?”
“Ngọc nương, nàng phải hiểu… muốn đội vương miện, phải gánh nổi sức nặng của nó. Muốn giữ được vinh quang, thì phải chịu được nỗi đau ẩn sau bề ngoài đẹp đẽ đó.”
Đúng lúc ấy, An An ngẩng đầu lên, cố gắng dùng tay chùi đi nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt non nớt lại đầy quyết tâm:
“Mẫu thân, An An muốn đến Quốc Tử Giám học.”
Chỉ cần cậu chăm học, học cho giỏi, thì sau này có thể đưa mẫu thân rời khỏi nơi này. Cũng có thể bảo vệ nàng thật tốt, thay cho cha nuôi mà đòi lại công bằng.
“Được. Vậy An An nhất định phải học thật giỏi, biết không?” Ngọc Hà nghẹn ngào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại kiên định đến đáng thương của An An. Nàng làm sao không hiểu cậu bé đang nghĩ gì chứ? Càng hiểu rõ, lại càng cảm thấy bi thương và tuyệt vọng.
Rõ ràng nên là nàng bảo vệ con mới đúng, vậy mà bao nhiêu phong ba, gió bão lại đều do chính nàng – người làm mẹ – mang đến cho cậu.
Lúc An An được người ta đỡ lên xe ngựa rời đi, trái tim Ngọc Hà như bị khoét mất một mảnh, trống rỗng và đau đớn đến mức gần như không thể thở nổi.
“Phu nhân có muốn đến Tàng Thư Các xem thử không?” Tống ma ma nở nụ cười nịnh nọt, giọng đầy hàm ý khoe khoang công lao: “Tướng gia biết phu nhân thích y thư, suốt ba năm nay đã thu gom y thư cổ và bản quý khắp thiên hạ, đặc biệt cho xây một Tàng Thư Các hai tầng. Ngài nói, đợi phu nhân trở về nhất định sẽ thích.”
“Nghe nói số sách trong Tàng Thư Các còn đầy đủ hơn cả Thái Y Viện nữa đấy. Ngay cả Lão phu nhân và các tiểu thư muốn vào cũng không được, chỉ có phu nhân mới được phép vào thôi.”
Thấy Ngọc Hà đột nhiên dừng bước, Tống ma ma vui ra mặt. Bà ta thầm nghĩ, quả nhiên Tướng gia đối xử với nàng như vậy, đến sắt đá cũng phải mềm lòng, huống hồ gì cả hai còn có một đứa con chung.
Nhưng Ngọc Hà chỉ âm thầm siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nàng hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra một luồng khí lạnh tanh đầy căm hận:
“Từ nay về sau, không được nhắc đến nơi đó trước mặt ta.”
Đúng, nàng từng thích đọc y thư, thích y thuật. Nhưng cái Tàng Thư Các đó – do chính tay hắn xây nên – lại chỉ khiến nàng mỗi lần nhìn đến là nhớ ra rằng, thiếu nữ năm nào từng ôm giấc mộng làm một đại phu cứu người, đã chết rồi. Chết trong chính tay nàng, bị nàng chôn sống không chừa lại chút tro tàn.
Nếu đã không định để chim sổ lồng, vậy hà tất phải miêu tả sắc trời ngoài song?
Chuyện này khác gì dùng độc dược hạ độc từng chút một, hay lấy dao cùn róc từng miếng thịt!
Hắn thật sự rất hiểu cách làm thế nào để giết chết trái tim của nàng!