Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 64

 

“Chào phu nhân, ta đến ứng tuyển làm đại phu.”

Cái bóng cao lớn đột ngột che khuất tầm nhìn của Ngọc Hà, người này rất cao, khiến nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt hắn.
“Đây là chứng chỉ hành nghề của ta, phu nhân có thể xem qua.”

Giọng nói của y rất ấm, dù chưa nhìn rõ hết mặt mũi, Ngọc Hà cũng đoán được y là người ôn hòa, dễ gần.

Ở Đại Yến, người hành nghề y đều phải có chứng chỉ hành nghề, để tránh những kẻ không có kiến thức y học giả mạo. Tuy vậy, cũng có những người không có chứng chỉ, muốn vào làm việc tại y quán thì phải có thư giới thiệu hoặc tham gia kỳ thi tuyển.

Ngọc Hà nhận lấy chứng chỉ hành nghề từ tay người này. Trong đó không chỉ ghi lại thành tích thi cử mà còn có những thành tựu mà y đã đạt được. Ông nội y là viện trưởng Viện Hàn Lâm, sau khi về hưu mở một y quán mang tên Nhân Đức Đường. Con cháu trong gia đình đều hoặc vào Thái Y Viện, hoặc vào Nhân Đức Đường. Một người như thế sao lại chịu đến một y quán nhỏ như Vinh Xuân Đường của nàng, khiến Ngọc Hà bất giác nghĩ đến Tạ Quân.

Không phải Vinh Xuân Đường của nàng không tốt, mà là Vinh Xuân Đường của nàng chưa đủ lớn mạnh.

Ngọc Hà kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trả lại chứng chỉ hành nghề cho đối phương, rồi theo lệ hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn đến làm đại phu ở y quán của ta? Với y thuật và lý lịch của ngươi, vào Thái Y Viện cũng dễ dàng.”

“Vì ta quen sống tự do như mây trời, không thích bị gò bó.” Ôn Đạo Trần lại hỏi thêm về các phúc lợi trước khi ký khế ước.

“Chào mừng Ôn đại phu gia nhập Vinh Xuân Đường.” Dù y có phải là do Tạ Quân phái đến hay không, Ngọc Hà cũng không có ý định đuổi y đi, bởi mỗi đại phu trong y quán đều là trụ cột vững chắc, không dễ dàng từ chức.

Huống chi người như y, e là còn được xem như trấn quán chi bảo.
Ngay cả tiểu đồng bên cạnh y, khi hai người vừa ra khỏi y quán, cũng không nhịn được mà hỏi:

“Thiếu gia, vì sao người lại từ chối lời mời của Tế Thế Đường, lại chọn một y quán nhỏ vô danh như vậy?”

“Ta tới, tự nhiên có lý do của ta.”

Một lời ấy đã khiến tiểu đồng câm nín, không dám hỏi thêm điều gì nữa.

Không lâu sau, hồ sơ của những người đến ứng tuyển tại Vinh Xuân Đường trong ngày đều được đưa tới bàn của Tạ Quân, trong đó, đứng đầu là tư liệu của Ôn Đạo Trần.

Tạ Quân đang vùi đầu xử lý công vụ, nghe vậy mới ngẩng đầu lên, lướt mắt qua một lượt, rồi rút riêng phần của Ôn Đạo Trần ra:
“Tra xem hắn vì sao lại tới Vinh Xuân Đường.”

Tổ tịch nhà họ Ôn vốn ở vùng Lĩnh Nam, con cháu đời sau phần lớn hoặc vào Thái Y Viện, hoặc kế thừa y bút tổ tông mà vào Nhân Đức Đường của gia tộc. Một người như Ôn Đạo Trần – trưởng tôn của Ôn gia, người được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí gia chủ tương lai – lại đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, còn chọn vào một y quán nhỏ không ai biết tới, thực là khiến người ta khó mà không sinh lòng nghi ngờ.

Không phải hắn không tin vào Ngọc Hà, mà là hiện tại, so với Nhân Đức Đường như một con sơn mãng to lớn vững chãi, Vinh Xuân Đường chẳng qua mới chỉ là hòn đá nhỏ bên đường.

Thử hỏi trên đời có ai lại chịu buông vàng mà nhặt đá?

Lúc hắn trở về, trời đã sụp tối, vầng dương khuất bóng nơi chân trời. Nhưng chỉ cần nghĩ đến trong muôn ngàn ngọn đèn của nhân gian, có một ngọn là vì hắn mà sáng đợi, lòng hắn liền dâng lên một trận gợn sóng, hơi ấm lặng lẽ len vào mọi ngóc ngách của tứ chi bách hải.

Hắn vừa bước chân vào phủ, câu đầu tiên cất giọng hỏi là:

“Phu nhân đâu rồi?”

Quản gia cúi đầu đáp:

“Phu nhân đang ở Tàng Thư Các.”

Dừng một chút, lão lại bổ sung:

“Đại tiểu thư cũng ở đó.”

Trong Tàng Thư Các, Tạ Uyển Nhi đang nhấm nháp trái cây vừa đọc sách. Vừa thấy đại ca xuất hiện, nàng ấy lập tức cảnh giác, ôm chồng sách chuồn lẹ.

Nếu không, nàng ấy sợ chỉ cần chậm một bước thôi, sẽ bị đại ca nắm cổ áo xách ra ngoài như mèo con.

Trời đã ngả tối, ánh sáng trong phòng mờ mịt như có tầng sa mỏng phủ lấy. Minh Nguyệt sợ phu nhân đọc sách hại mắt, bèn châm đèn sáp, rồi lấy nắp thủy tinh viền vàng lấp lánh che lại, để ánh sáng dịu xuống.

Không rõ là vì nàng quá chăm chú đọc sách, hay là chẳng buồn để ý đến sự xuất hiện của hắn, mà vẫn chuyên tâm lật từng trang y thư trong tay.

Tạ Quân cầm lấy đuốc thắp lửa, châm thêm ngọn nến trên giá đồng chạm hình thân cây.

“An An ở Quốc Tử Giám cũng đã mấy hôm rồi, tuổi nó còn nhỏ, không nên xa mẹ lâu. Ta đã xin cho nó nghỉ một ngày, ngày mai sẽ đưa về.”

Con trẻ không thể rời khỏi mẫu thân quá lâu. Muốn tình cảm gắn bó thì phải thường xuyên gặp gỡ, dù có là huyết mạch tương liên, nhưng cảm tình cũng có thể nhạt phai theo tháng ngày.

Ngọc Hà từ đầu tới cuối đều không nhắc đến chuyện An An, chỉ vì sợ rằng cậu sống không tốt, mà nếu thực sự không tốt, nàng lại chẳng dám biết—nàng sợ mình sẽ không kìm lòng nổi mà trở mặt, sợ hắn sẽ không cho An An gặp nàng nữa.

Thế nên, nàng đành thuận theo.

Chính vì vậy, đêm nay khi Tạ Quân muốn nàng, mới có thể hiếm hoi hưởng được một lần nàng chủ động. Không phải sự khuất phục khi bị cưỡng ép, mà là nàng tự nguyện.

Ngay cả động tác của hắn cũng chẳng còn mãnh liệt và dồn dập như trước, không còn cái kiểu hung hăng như thể muốn nuốt chửng nàng vào xương vào tuỷ. Ngược lại, giờ đây hắn dịu dàng tựa cơn gió xuân đu đưa cành liễu.

Ngọc Hà bị hắn ôm lấy, nửa ngồi trong lòng hắn, mềm nhũn không còn sức lực. Tay nàng bám lấy bờ vai rộng lớn, vững chãi của hắn, ánh mắt lại khẽ nghiêng về phía ô cửa sổ khép hờ. Ngoài kia, trăng vẫn chưa lên, chỉ có vài ánh sao le lói rải rác giữa tầng không.

Ngoài viện, các nha hoàn nghe được tiếng động trong phòng, ai nấy đều đỏ mặt e thẹn, thầm ghen tị với sự sủng ái mà phu nhân đang nhận được. Người nào người nấy đều nghĩ, e rằng chẳng bao lâu nữa phủ này sẽ lại thêm một vị tiểu chủ nhân nữa thôi.

Khi trời hửng sáng, vừa nhớ ra hôm nay An An sẽ trở về, Ngọc Hà chẳng màng đến cơn nhức mỏi khắp người, liền vội vàng ngồi dậy, mở miệng hỏi:

“Gia đâu rồi?”

Minh Nguyệt mang y phục đến, dịu dàng khoác cho nàng:

“Gia dậy từ tờ mờ sáng, đã đích thân đi đón tiểu thiếu gia về rồi. Giờ đang ở trong sân chơi cùng cậu ấy.”

Lại cười, thêm một câu:

“Nô tì thấy, gia thật lòng yêu thương tiểu thiếu gia lắm đó.”

Nghe tin con trai đã trở về, Ngọc Hà vội vã đến mức ngay cả hài lụa cũng quên xỏ, lập tức chạy về phía sân trong.

Vừa đẩy cửa, nàng đã thấy dáng hình nhỏ xíu quen thuộc kia đứng giữa sân. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng nàng như chấn động, tâm trí cũng thoáng ngẩn ngơ—bao nhiêu áy náy dâng lên như thủy triều, khiến sống mũi cay xè, suýt nữa rơi lệ.

Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, vậy mà lại thấy như đã cách biệt mấy năm. Nàng thậm chí còn sợ đây chỉ là một giấc mộng do chính mình tưởng tượng ra.

“Mẫu thân, An An nhớ người lắm...”

Cho đến khi An An nhào vào lòng nàng, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy eo nàng, tiếng gọi non nớt mềm mại vang lên đầy nũng nịu, lúc ấy nàng mới như bừng tỉnh khỏi mộng.

Là An An… An An của nàng đã trở về rồi.

Ngọc Hà cảm thấy sống mũi cay xè, lòng ng.ực nghèn nghẹn, liền khom người xuống, dịu dàng vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con, vừa đau lòng vừa thì thầm:

“Có phải cơm canh trong Quốc Tử Giám không ngon? Con xem con kìa, gầy rộc cả người rồi.”

An An cố gắng nén nước mắt vào trong, gật gật đầu, vùi mặt vào lòng mẫu thân, giọng non nớt nũng nịu vang lên:

“Quốc Tử Giám nấu ăn dở lắm, dở cực kỳ luôn, hại An An gầy đi bao nhiêu đó... Mẫu thân ơi, con muốn ăn thịt chiên giòn người làm, còn muốn ăn trứng xào của người nữa!”

“Được, mẫu thân lập tức đi làm cho con. Còn muốn ăn gì nữa không? Mẫu thân làm hết cho con.”

“Chỉ cần là mẫu thân làm, An An đều thích cả.”

An An vừa nói, vừa giơ tay nhỏ bé lên giúp mẫu thân lau đi nước mắt, trong lòng nghẹn đến muốn thốt ra một câu rằng—con không muốn xa người nữa, vĩnh viễn cũng không.

Nhưng cậu bé không thể nói, bởi cậu biết, nếu nói ra, mẫu thân nhất định sẽ càng khổ sở hơn cả mình.

Cậu đã từng hứa rồi, rằng hắn phải học cho giỏi, học cho nhanh, để sớm ngày mang mẫu thân rời khỏi nơi này, rời khỏi kẻ xấu xa kia.
An An lon ton chạy theo mẫu thân vào nhà bếp nhỏ, xắn tay áo tí hon của mình lên, cầm lấy nắm hành hoa đặt bên cạnh, ngẩng đầu cười toe toét:

“An An cũng muốn giúp mẫu thân!”

Còn người đang bị phớt lờ hoàn toàn là Tạ Quân, à không, là Tạ gia gia chủ Tạ Quân, chỉ có thể bất đắc dĩ theo vào, đụng ngay ánh mắt hờn dỗi lườm nguýt từ An An.

Hắn vội cười hòa giải:

“Cả hai mẫu tử đều xuống bếp, ta nào dám ngồi không chờ ăn?”

Ai ngờ An An nghe thế lại càng hằm hè hơn, tức thì trừng mắt nói:
“Món mẫu thân nấu là nấu cho ta ăn! Không liên quan gì đến ông hết!”

Nếu không phải tại hắn, làm sao mình phải xa mẫu thân như thế này?

Nếu không phải vì hắn, sao cậu lại phải rời xa mẫu thân?

Các đồng học khác trong Quốc Tử Giám đều được về nhà nghỉ ngơi mỗi đêm, chỉ riêng hắn thì không.

Không cần đoán cũng biết, nhất định là do người kia ngấm ngầm can thiệp.

“Ngọc nương, tay áo ta tuột xuống rồi, nàng giúp ta xắn lại được không?”

Phía trước, Tạ Quân vừa nhặt hai củ cải trắng mang ra rửa sạch, giờ ngẩng đầu, giơ cánh tay lấm đầy bùn đất lên, đuôi mắt khẽ rủ xuống, trông bộ dáng chẳng khác gì kẻ đáng thương cầu xin chút dịu dàng.

“Được không?” Câu đầu nghe như hỏi ý, mà câu sau lại giống như đã biết chắc nàng chẳng nỡ từ chối.

Phàm là phu thê, dù chỉ còn vỏ bọc, thì trước mặt hài tử cũng sẽ cố không để lộ ra tình ý rạn nứt.

Ngọc Hà đang lấy hai quả trứng gà thì nghe tiếng, vốn định không để tâm tới hắn, song chẳng rõ trong lòng nghĩ tới điều gì, cuối cùng vẫn đặt trứng xuống, đích thân bước tới giúp hắn xắn lại tay áo bị trễ.

Chữ “tạ ơn phu nhân” vừa chớm đến miệng Tạ Quân còn chưa kịp nói ra, thì đã bị An An giận dữ chạy tới giành trước.

Cậu nhào lên, động tác thô lỗ mà qua loa kéo vạt tay áo Tạ Quân, tròng qua rồi xắn lên cao, làm xong thì trừng mắt đe dọa:

“Ta nói cho ông biết, mẫu thân là của một mình ta! Không liên quan gì đến ông hết!”

“Ông mà chẳng giúp được việc gì thì tốt nhất là đi ra ngoài, đừng có đứng trong bếp làm vướng chân vướng tay!”

Tạ Quân cúi đầu nhìn tay áo vừa được cuộn lên lộn xộn, đối mặt với gương mặt nhỏ nhăn nhó tức giận kia, cũng chỉ buông tay cười nhạt một tiếng:

“An An, ta là phụ thân của con.”

An An trừng mắt dữ dằn:

“Ta không thừa nhận ông là phụ thân ta!”

Tạ Quân hoàn toàn không để tâm đến lời hăm dọa ấy, chỉ yên lặng quay sang nhìn Ngọc Hà.

Lần này hắn không nói gì cả, chỉ giơ tay kia lên—vạt áo bên ấy vẫn còn rũ xuống, chưa được xắn lại.

Phối cùng gương mặt vô tội thuần túy kia của nam nhân, khiến An An tức đến mức cả lồng ng.ực như muốn nổ tung.

Hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Mẫu thân, lúc nãy con đã giúp ông ta xắn tay áo gọn gàng rồi! Là ông ta cố ý làm nó tuột xuống lại! Với lại, chỉ là tay bị ướt thôi chứ gì, ông ta tự vẩy nước đi không phải được rồi sao?”

Dù trong lòng có ngàn vạn lần không kiên nhẫn, Ngọc Hà vẫn nhẹ mím môi, lặng lẽ bước đến gần, cúi đầu xắn lại ống tay áo rộng thùng thình cho nam nhân.

“Nơi này không cần ngươi giúp, tốt nhất ngươi nên ra ngoài thì hơn.”

Tạ Quân vẫn mang giọng điệu dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

“Ngọc nương, ta đã nói rồi, đời này ta muốn tham dự vào từng việc trong cuộc đời nàng—tự nhiên là cả chuyện nấu nướng cũng không ngoại lệ.”

“Nếu là vậy, thì không cần phiền ngươi đến thế.”

Nàng vừa ngẩng đầu, nam nhân cũng cúi xuống cùng lúc, môi mỏng lạnh lẽo khẽ lướt qua vành tai nàng như vô tình, mang theo một tiếng cười trầm thấp:

“Nhưng ta lại muốn làm thế, nên đừng từ chối ta… được không, Ngọc nương?”

Một bàn tay chưa dính bẩn nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi bên má nàng ra sau tai, mu bàn tay hơi cong khẽ vu.ốt ve nơi vừa bị môi hắn chạm qua, như muốn xoa đến khi chỗ ấy nóng bừng lên.

Ngọc Hà vốn định lùi lại, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đang cười của hắn—trong đôi mắt ấy là tầng tầng lớp lớp ý cười khiến người ta nghẹt thở.

Vì An An nói muốn ăn món thịt chiên giòn và trứng xào, nên Ngọc Hà còn làm thêm vài món đơn giản khác.

Khi chỉ còn lại món rau xào cuối cùng, Tạ Quân vốn đang nhóm lửa bỗng ngẩng đầu hỏi:

“Ta có thể thử làm món này một lần không?”

Dù gì cũng chỉ còn lại một món rau, Ngọc Hà cũng không ngăn cản. Dù hắn làm ra sao thì cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.

Ban đầu nàng còn tưởng hắn nói chắc như đinh đóng cột thế kia, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh. Nhưng khi đĩa rau cuối cùng được bưng lên bàn thì…

Một bàn thức ăn vốn sắc hương vị đủ đầy, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã bị mùi khét cháy xộc lên che lấp hết thảy, chỉ còn lại cái mùi cháy nồng nặc đầy cưỡng chế.

Tựa như chính hắn—đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời bình lặng của nàng, rồi nháo nhào khuấy đảo tất cả thành một mớ hỗn độn.

Tạ Quân hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngập, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng:

“Lần sau ta học xong rồi sẽ nấu lại, tuyệt đối không như bây giờ nữa.”

“Hứ, nịnh thần.”

An An trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng một câu.

Sau bữa cơm, Ngọc Hà vốn tưởng An An thế nào cũng sẽ được ở nhà qua đêm, nào ngờ vừa đến chạng vạng thì thằng bé đã bị đưa đi.

“Không thể cho con ở nhà thêm vài ngày sao? Hay ít nhất để con ở lại một đêm, mai hẵng quay lại Quốc Tử Giám cũng được mà?”

Lời này nàng nói ra như thể hướng về An An, nhưng thật ra lại là cố ý để Tạ Quân nghe.

Ban đầu Tạ Quân cũng định để thằng bé ở lại một đêm, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tối nay Ngọc nương nói sẽ ngủ cùng cậu bé, thì trong lòng chỉ hận không thể lập tức gói ghém An An đá văng khỏi cửa.

Nam nhân mang bộ dáng đạo mạo mà ôm vai nàng, giọng dịu dàng như đang an ủi:

“An An hôm nay xin nghỉ phép về nhà vốn đã là trái quy củ rồi. Đến cuối tháng sẽ được nghỉ bốn ngày, giờ cũng sắp tới cuối tháng mà.”

Nhưng giờ mới chỉ là ngày mười lăm, đến cuối tháng còn tận mười mấy ngày. Cái gì mà “sắp tới”? Mặt dày đến vô liêm sỉ.

“Nếu nàng thật sự nhớ con, vài hôm nữa chúng ta cùng đến Quốc Tử Giám thăm nó, được chứ?”

Đối mặt với những lời ngụy biện của hắn, Ngọc Hà chỉ giữ im lặng. Nhưng ngay khi hắn vừa tiến lại gần, bụng nàng đột nhiên dâng lên một cơn buồn nôn kỳ lạ, rồi không kịp kiềm chế, nàng khom người xuống nôn thốc ra.

Tống ma ma mừng rỡ như điên, vội vã quay đầu ra ngoài hô lớn:
“Còn không mau đi mời đại phu tới!” 

 
Bình Luận (0)
Comment