Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 71

 

Việc người của Đại Lý Tự đột ngột xuất hiện quả là điều ngoài dự liệu của tất thảy mọi người.

Lý Mậu dường như chẳng buồn liếc đến cánh tay máu chảy không ngừng của Tạ Quân, chỉ mỉm cười nửa miệng, giơ tay làm động tác mời:

"Thừa tướng, mời ngài đi thôi."

"Bất kể Lý đại nhân có gấp gáp thế nào, cũng phải để gia của ta được băng bó vết thương đã!"

Sắc mặt trắng bệch, Bạch Giản lập tức quay đầu gọi lớn vào trong xe ngựa:

"Lý thái y! Còn không mau tới đây! Nếu chữa không lành được tay của Thừa tướng, thì tay của ông cũng đừng hòng giữ lại!"

Ngọc Hà lúc này mới phản ứng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của hắn, môi khô khốc mấp máy:

"Ta là y nữ..."

Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng gầm giận dữ từ Bạch Giản – đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ – cắt ngang:

"Phu nhân, nay mọi chuyện đã theo ý người rồi."

"Thuộc hạ van cầu người, xin hãy tha cho Thừa tướng đi!"

Vài lời ngắn ngủi ấy lại như đâm thẳng vào lòng, chặn đứng hết thảy những gì nàng định nói. Bởi ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ: Tạ Quân hôm nay thành ra thế này, chẳng phải đều là vì nàng hay sao?

Thậm chí còn có thể nghi ngờ tất cả là một màn kịch do nàng tự biên tự diễn.

"Không liên quan đến nàng," Tạ Quân khẽ cong môi, nụ cười mỏng manh, gắng gượng nhưng vẫn ôn nhu như xưa,

"Mọi chuyện đều là do bản tướng tự nguyện. Ngọc nương, nàng đừng vì vậy mà áy náy hay hổ thẹn. Nếu phải trách, thì cũng chỉ trách ta không thể bảo vệ nàng chu toàn, để nàng phải kinh hồn bạt vía như thế."

Sau khi Tạ Quân lên xe, Ngọc Hà đứng lặng hồi lâu, rồi siết chặt nắm tay, cổ họng nghẹn ứ nói ra một câu:

"Ta... sẽ cùng đi với các người."

Mọi chuyện do nàng gây ra, thì tự nhiên cũng phải để nàng đứng ra gánh vác.

Coi như, lấy thân báo đáp ân tình mà hắn vừa dành cho nàng.

Sau khi xe ngựa dừng lại trước cổng Đại Lý Tự, ngoài Ngự sử Ngô đại nhân, còn có một nam tử trẻ tuổi đang đứng chờ.

Yến Tuân ban đầu ra vẻ giả nhân giả nghĩa, hỏi han thương thế đôi ba câu, rồi lại khẽ lắc đầu thở dài:

"Thầy à, chẳng phải trẫm không tin người, chỉ là…"

Chữ “không tin” kia, há chẳng phải chính là đã định sẵn tội danh rồi sao?

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Ngọc Hà hít sâu một hơi rồi bước lên phía trước. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua kẻ vừa nhắc đến “chứng cứ”:

"Không rõ đại nhân nói chứng cứ là gì? Có thể để thiếp thân xem thử được chăng?"

Việc này vốn dĩ là Ngô đại nhân làm theo ý chỉ của thiên tử. Ông ta cũng biết rõ người đưa chứng cứ chẳng ai khác ngoài nữ nhân trước mặt, nên chẳng hề lúng túng, thuận tay giao ra, còn không quên buông lời răn đe, như tạt nước vào mặt nàng:

"Ti chức chỉ mong phu nhân chớ để một thoáng mềm lòng mà khiến người thân kẻ quý phải ôm oan xuống suối vàng."

Ngay khoảnh khắc Ngô đại nhân đưa ra thứ gọi là "chứng cứ", đầu óc Bạch Giản liền ong ong như muốn nổ tung. Y chỉ muốn xông lên xé nát thứ đó, và nếu có thể, y cũng muốn xé luôn cả kẻ đang nói kia ra thành từng mảnh.

Y thậm chí có thể đoán được phu nhân sẽ nói gì tiếp theo, và càng thêm phẫn nộ thay cho gia của mình.

Tại sao một tấm chân tình lại đem trao cho một con sói mắt trắng như thế chứ!

Tạ Quân vẫn cụp mắt, thần sắc bình thản tựa mặt nước hồ thu, không lộ hỷ nộ. Chỉ khi dõi mắt nhìn về phía nàng, nơi đáy mắt mới thoáng qua tia sâu thẳm khó đoán như giếng cổ, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ là tình hay là oán.

Yến Tuân nén lại run rẩy nơi tay vì quá phấn khích, bàn tay này đè lên bàn tay kia để kiềm chế bản thân không cười ra tiếng. Khóe môi cứ thế cong lên, chờ đợi nàng nói ra điều mà hắn muốn nghe nhất.
Thầy ơi là thầy, bị chính người thân cận nhất phản bội... cảm giác ấy liệu có dễ chịu không?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Ngọc Hà.

Thế nhưng nàng lại hoàn toàn dửng dưng. Sau khi nhận lấy thứ gọi là "chứng cứ", nàng chỉ tùy ý lật vài tờ rồi bật ra một tiếng cười khinh bạc, đoạn xé vụn thành từng mảnh, tung lên không trung.

Giữa cơn mưa giấy lả tả rơi xuống là lời chất vấn lạnh lẽo như sương tuyết của một nữ tử kiêu ngạo:

"Đại nhân nói ta bị cưỡng đoạt, đúng là lời hoang đường vô căn cứ. Ta và Tạ tướng đều là nam chưa cưới, nữ chưa gả, tình ý tương giao mà nên duyên, có gì là sai trái? Chẳng lẽ chỉ vì ta không xuất thân từ danh môn vọng tộc, liền không xứng với ngài ấy, liền có thể để các người tùy tiện bôi nhọ danh tiết của ta, phủ nhận tất cả quá khứ của ta?"

"Về chuyện dụ dỗ dân thường đánh bạc, khiến đối phương tán gia bại sản, bán con bán cháu, lại còn buôn bán cấm dược — càng là lời lẽ hoang đường nực cười, đặt điều vu khống!"

Ngọc Hà nhìn chằm chằm vào ánh mắt chột dạ đang trốn tránh của kẻ nọ, từng lời như châm kim:

"Những lời bịa đặt sơ hở đến thế, chẳng lẽ đại nhân không nhìn ra? Nếu đây là thật, vậy khiến ta không khỏi nghi ngờ: đại nhân ngồi vào chức vị hôm nay, là nhờ vào bản lĩnh thật sự, hay chỉ là hạng người mù quáng nghe lời đồn gió thoảng mây bay? Nếu triều đình ai ai cũng như đại nhân, chỉ dựa vào một vài câu bịa đặt là có thể hủy hoại một trung thần vì nước vì dân, thì đất nước này còn mong gì tương lai? Dân chúng còn có thể gửi gắm niềm tin vào chốn quan trường được nữa sao?"

Những lời ấy, một khi đã nói ra, chính là nàng tự tay cắt đứt với quá khứ của chính mình. Là phản bội nữ tử từng căm hận Tạ tướng đến tận xương tủy. Là tự nguyện cùng người mình từng oán nhất, đứng chung một con thuyền.

Và có lẽ, cả đời này… cũng không thể xuống thuyền được nữa.

Giọng nàng không lớn, nhẹ nhàng như gió xuân khẽ lướt qua mặt, nhưng từng câu từng chữ lại vang vọng rõ ràng vào tai từng người một.

Nụ cười vốn chắc thắng của Yến Tuân lập tức đông cứng nơi khóe môi. Hắn ta nheo mắt lại, từng chữ từng tiếng ép ra từ kẽ răng, lạnh lẽo như dao:

"Phu nhân nói những lời ấy… là thật sao?"

“Thần thiếp không có nửa lời gian dối.”

Ngọc Hà quỳ rạp xuống đất, trán chạm nền đá lạnh buốt, giọng nói kiên định vang vọng giữa tiền điện:

“Chỉ mong Hoàng thượng minh xét từng ly từng tí, trả lại sự trong sạch cho phu quân thần thiếp.”

Diễn biến của sự việc nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngay cả Bạch Giản cũng cảm thấy lòng trỗi lên một tia hổ thẹn.

Phu nhân và gia đã có cả cốt nhục, làm sao có thể ngu ngốc đến mức đi bắt tay với loài lang sói?

Trên đường hồi phủ, xe ngựa yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ từng tiếng hô hấp của nhau.

Ngọc Hà mượn ánh sáng của dạ minh châu để băng bó vết thương cho hắn. May mắn là nhát đao đầu tiên lệch hướng, không đả thương gân cốt, chỉ là máu thịt bầy nhầy nên nhìn qua có vẻ đáng sợ mà thôi.

Nàng có cả ngàn lời muốn hỏi, muốn nói, nhưng đến cuối cùng tất cả lại ngưng tụ thành chỉ một câu thì thầm nơi khóe môi:

“Vì sao ngươi phải làm vậy?”

Vì sao không thể bỏ rơi nàng? Như thế nàng đã có thể hận hắn mà không phải mang theo cái cảm giác tội lỗi rối ren này.

Chỉ vì một tiếng gọi “phu quân” kia mà lòng Tạ Quân nhuốm đầy sung sướng. Hắn cúi mắt nhìn người nữ tử đang nghiêng người vì mình mà băng bó, trong mắt giấu không hết tình nồng. Đầu ngón tay hắn khẽ run, như đang gắng kiềm chế không chạm đến nàng.

Yết hầu khẽ chuyển động, hắn cười khẽ, giọng nói như dội từ tận sâu lồng ng.ực:

“Nếu đổi lại là người khác, ta tuyệt đối sẽ không làm như thế. Nhưng nàng thì khác.”

“Bởi vì nàng là thê tử của ta, là Ngọc nương của ta.”

Tạ Quân vươn tay kéo lấy lòng bàn tay nàng, đặt lên vị trí trái tim mình đang đập, ánh mắt thâm trầm như vực sâu, gắt gao khóa lấy nàng:

“Vì ta đã từng nói rồi… dù nàng có muốn chết, cũng phải chết dưới tay ta.”

“Trừ sinh ly tử biệt, thế gian này… chẳng có gì có thể chia lìa được ta và nàng.”

Nếu lời tỏ tình ấy là dành cho bất kỳ nữ tử nào khác, chỉ sợ đã cảm động đến nỗi khóc không thành tiếng. Thế nhưng Ngọc Hà lại chỉ thấy lòng rối bời.

Bởi vì nàng nhận ra—nàng đã không còn nhìn thấu người đàn ông này nữa.

Nếu nói hắn yêu nàng, thì cớ sao cuộc đời nàng lại vì hắn mà tan nát?

Nếu nói hắn không yêu, vậy vì sao hắn lại không chút do dự chọn nàng, chấp nhận chịu tội thay nàng?

Phải đến khi phu nhân rời đi, Bạch Giản mới mặt mày âm trầm bước vào, giọng đầy trách móc:

“Gia, chuyện vừa rồi quá mức mạo hiểm. Thái y nói, nếu lưỡi dao chỉ lệch thêm một chút thôi, e là cánh tay này của ngài từ nay về sau đừng mong còn cầm nổi bút.”

Tạ Quân nằm dài trên ghế trúc, cất tay lên nhìn vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng dưới ánh sáng lờ mờ, khóe môi bỗng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười khó dò.

Quả nhiên, mềm lòng là thứ vũ khí dễ thao túng nhất.

Huống chi là dùng để đối phó với một nữ nhân vẫn mang trong lòng cảm giác tội lỗi với hắn.

Khi ánh tà dương cuối cùng khuất sau đỉnh núi, Thanh Sơn bỗng đến báo:

“Tướng gia, Đại tiểu thư cầu kiến.”

Y khựng lại một chút, rồi hạ giọng:

“Đại tiểu thư đôi mắt đỏ hoe, thuộc hạ đoán chừng vừa khóc một trận lớn.”
Tạ Uyển Nhi vừa vào đã quỳ sụp xuống, đầu gối nện mạnh xuống sàn, đôi mắt kiên định mà cầu khẩn:

“Ca ca, Uyển Nhi muốn tiến cung, mong ca ca giúp đỡ.”

Tạ Quân không khỏi sững người, không nghĩ đến muội muội xưa nay luôn nhạt nhòa trong phủ lại có thể thốt ra lời như thế. Hắn trầm giọng quát lạnh:

“Ngươi hồ đồ rồi! Ngươi có biết nơi đó là đâu không?”

Cho dù tình cảm huynh muội giữa hắn và nàng ấy vốn nhạt, cũng không đến nỗi nhẫn tâm đưa người nhà vào chốn lò lửa như hoàng cung.

Tạ Uyển Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt đối diện với sự phản đối của ca ca, nhưng vẫn kiên định không hề dao động:

“Uyển Nhi biết rõ, chính vì biết rõ mới chọn tiến cung. Uyển Nhi sẽ không hối hận với quyết định hôm nay.”

Nàng ấy đã qua cái tuổi hứa hôn, hiện giờ đã gần hai mươi. Dù ca ca nàng là Thừa tướng, nhưng vì nàng ấy lớn lên ở thôn quê, nên những người đến cầu hôn đều là những gia đình tầm thường, chẳng có gì ngoài mong muốn dựa vào ca ca để thăng tiến, hoặc là những kẻ vô dụng, chỉ nhìn nàng ấy như một món hàng để buôn bán. So với việc gả cho họ, nàng ấy thà thắt tóc đi tu làm cô nương.

Nhưng nàng ấy không thể chọn con đường đó trừ khi không còn sự lựa chọn nào khác. Giờ đây, trước mắt nàng ấy có một con đường sáng sủa hơn, nàng ấy nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

“Uyển Nhi là người của gia tộc Tạ, một người của Tạ thị thì phải cùng vinh cùng nhục với Tạ thị, tuyệt đối sẽ không làm kẻ phản bội gia tộc mình.” Tạ Uyển Nhi dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt của ca ca, từng lời, từng chữ đều mang theo khát vọng và tham vọng của nàng, “Ca ca, ngài có thể mượn thiên tử để sai khiến chư hầu, nhưng sao có thể so được với việc làm cho thiên hạ đều mang họ Tạ.”

Tạ Uyển Nhi lúc đầu thật sự nghĩ mình đã gặp được một người hiểu nàng, yêu nàng. Nhưng hắn ta quá tự phụ và vội vàng.

Hắn ta tưởng rằng nàng ấy đã yêu mình sâu đậm, nên đến một lần giả bộ cũng không cần, lại còn dụ dỗ nàng ấy vào phòng của ca ca trộm đồ. Quả đúng như lời ca ca nói, hắn ta vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa.

Hơn nữa, hắn ta quên mất một điều quan trọng nhất: Nàng ấy mang họ Tạ, mà cái họ Tạ đó cũng đã định sẵn rằng nàng ấy sẽ không phải là một kẻ ngốc.

Khi Thanh Sơn báo cáo rằng tiểu thư đã vào thư phòng nói chuyện với gia, vốn tưởng nàng ấy sẽ sớm ra, vì trong phủ, Tạ Uyển Nhi luôn được xem như người vô hình, chẳng ai chú ý đến, đặc biệt là sau khi Tạ Nguyệt Kiểu bị đuổi ra ngoài, lão phu nhân càng cho rằng nàng ấy là kẻ có tội và luôn xa lánh nàng.

Nhưng lần này, mãi cho đến khi bóng cây đong đưa, ánh trăng lệch khỏi bầu trời, cánh cửa gỗ hương vàng chạm trổ mới mở ra.

Tạ Uyển Nhi, khuôn mặt thoáng vẻ thư thái, rời khỏi thư phòng, do dự một lát rồi mới bước về phía Tùng Thanh Các.

Ngọc Hà, ngồi một mình bên cửa sổ, khi nghe tiếng cửa mở, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cây hoa trà Kim Sơn được chuyển từ ngoài cửa sổ.

Đắt. Cây trà này nàng đã thấy trong buổi tiệc ngắm hoa do phu nhân Lý tổ chức, nhưng cây trà trước cửa sổ của nàng rõ ràng còn đẹp hơn cây trà mà nàng từng thấy lúc ấy, với những đóa hoa vàng rực như ánh sáng.

Cây trà nhỏ bé ấy lại cứ nhắc nhở nàng mãi.

Đã đưa ra quyết định, thì không còn lý do gì để quay đầu lại nữa.

Khi Tạ Uyển Nhi vào, thấy tẩu tẩu đang ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cây trà Kim Sơn, nàng ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Cho đến khi nha hoàn vào thắp đèn trong phòng, nàng mới cong môi, đưa túi thơm đã chuẩn bị sẵn, nói: “Tẩu tử, muội sắp vào cung rồi, sau này có lẽ không thể cùng tỷ đến Vinh Xuân Đường nữa. Muội đến tìm tỷ, là muốn nói với tỷ, những ngày ở cùng tỷ tại Vinh Xuân Đường học y là những ngày muội vui vẻ nhất.”

Ngọc Hà nhìn chiếc túi thơm màu xanh thêu hoa mộc lan, cổ họng bỗng dưng khô khốc, "Có phải hắn ép muội vào cung không?"

Chỉ vì muốn trừng phạt nàng vì ban đầu không đứng về phía hắn, đây là bài học hắn dành cho nàng.

Tạ Uyển Nhi gạt đi những giọt nước mắt đang trực trào trong mắt, lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến ai cả, là muội tự nguyện vào cung. Chị dâu, muội còn muốn nói với tỷ, thực ra đại ca yêu tỷ hơn những gì chúng ta nghĩ."

Tạ Uyển Nhi vô tình liếc qua bụng nàng, đầu ngón tay khẽ cong lên, cười nói: "Muội hy vọng khi muội rời đi, sẽ sớm nghe được tin tốt lành giữa tỷ và đại ca."

Ngọc Hà tưởng mình không có cảm giác gì đặc biệt với Tạ Uyển Nhi, nhưng khi nàng ấy rời đi, lại cảm thấy buồn, thậm chí là suy sụp và rơi nước mắt.

Bởi vì nàng không chỉ khóc vì Tạ Uyển Nhi phải vào cung, mà còn như đang khóc cho chính mình.

Tạ Uyển Nhi chẳng phải là một phiên bản khác của nàng sao? Không bao giờ có quyền lựa chọn, chỉ có thể chờ đợi bị ép buộc.

Tạ Uyển Nhi được khiêng vào cung trong một chiếc kiệu nhỏ vào ban đêm, mà chính trong đêm này, Ngọc Hà đã phát hiện mình mang thai được một tháng. 

 
Bình Luận (0)
Comment