Ngọc Lang - Khước Tâm

Chương 7

Giữa mùa hạ. 

Cơn gió nhẹ lướt qua cũng mang theo hơi nóng, lá sen trên hồ tầng tầng lớp lớp, đã có không ít đài sen dựng thẳng đứng trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động theo gió. 

Lâm Ngọc Chi đứng ở mũi thuyền chống cây sào dài, con thuyền gỗ rẽ nước mà đi, tạo thành từng gợn sóng, chìm vào hàng sen xanh xanh. 

Tư Tuần Úc ngồi trên thuyền, hàng hàng lớp lớp lá sen lướt qua người y, đài sen chỉ cần vươn tay ra là hái được, cũng được tính là một thú vui dân dã. 

Lâm Ngọc Chi đặt cây sào xuống, tiện tay ngắt một chiếc lá sen đội lên đầu. 

Lá sen mọc rất cao, ngước nhìn lên, bao phủ khắp tầm mắt là một màu xanh biếc. 

Lâm Ngọc Chi duỗi tay hái một đài sen gần nhất, quay người đưa cho Tư Tuần Úc, "Này, cho chàng đó." 

Sau đó lại tiếp tục hái đài sen, chỉ trong chốc lát đã hái được một bó. 

Tư Tuần Úc nhận lấy, cầm trong tay nhưng không bóc, mà nói với Lâm Ngọc Chi, "Ngọc Chi, để ta hái cho, em nghỉ tay đi." 

Lâm Ngọc Chi quay đầu lại, gương mặt trắng nõn bị nắng chiếu đỏ bừng, một giọt mồ hôi lăn xuống má, cậu chỉ đưa tay áo lên tùy tiện lau qua; "Hả, em không mệt gì đâu, năm nào vào thời điểm này em cũng sẽ tới đây để hái sen." 

Tư Tuần Úc đứng dậy đến gần cậu, nhẹ tay nâng khuôn mặt cậu lên, mỉm cười nói: "Mặt đỏ hết cả rồi." 

Lâm Ngọc Chi nghe lời trêu ghẹo của y, không chỉ mặt mà ngay cả tai cũng đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời. 

Tư Tuần Úc cầm lấy đài sen trong tay cậu, đặt lên thuyền, "Để ta làm."

Nói xong y đi đến đầu thuyền bên kia, hái đài sen. 

Lâm Ngọc Chi bối rối quay lưng lại, ngồi xổm ở mũi thuyền, dùng mu bàn tay áp lên má, cố gắng làm hạ nhiệt, nhưng có vẻ cũng không có tác dụng gì. 

Lúc này, Lâm Ngọc Chi chẳng còn tâm trạng để hái sen, trong đầu toàn là hình ảnh tươi cười của A Úc. 

Lâm Ngọc Chi hái đầy nửa thuyền đài sen, rồi chống sào chèo thuyền ra khỏi đầm sen. 

Lên bờ, cậu đặt đài sen vào hai cái sọt để sẵn ở ven bờ. 

Cậu và Tư Tuần Úc mỗi người đeo một sọt, trở về nhà. 

Lúc hái đài sen Lâm Ngọc Chi còn hái thêm vài lá sen, định dùng để hấp cơm. 

Cậu giữ lại một ít hạt sen tươi, phần còn lại phơi khô trên cái nia.

"A Úc ơi." 

Lâm Ngọc Chi đang dùng lá sen gói gạo đã ngâm sẵn, trong gạo còn đặt vài lát thịt khô. 

Tư Tuần Úc đang ngồi trong bếp nhóm lửa, dáng người cao lớn của y co rúm lại trong không gian chật hẹp, trông có hơi buồn cười.

Nghe thấy Lâm Ngọc Chi gọi, y đặt công việc trong tay xuống, đứng dậy bước đến bên cậu, cúi đầu nhìn: "Sao vậy em?" 

Lâm Ngọc Chi cúi đầu nhìn những đường vân trên lá sen, trong lòng do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút nhẹ: "Chuyện của chúng ta..." 

Lòng Lâm Ngọc Chi bồn chồn, chưa kịp nói hết, nhưng Tư Tuần Úc đã hiểu rõ. 

"Tất nhiên, là do ta suy nghĩ chưa chu toàn, khiến lòng em phân vân." Tư Tuần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu, như đang trấn an. 

Lâm Ngọc Chi nhìn y, mỉm cười, mi mắt cong cong, làm tâm trạng người khác cũng sáng sủa theo.

Ngày hôm sau, hai người liền thưa chuyện với Lâm Kham. 

Lâm Kham trầm tư suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng đồng ý. 

Cuối hạ, dưới sự chứng kiến của Lâm Kham và người dân trong làng, hai người bọn họ đã làm lễ thành thân.

- --

Khi lá trên cây đào trong sân bắt đầu rụng lả tả, ngồi bên cửa sổ, Lâm Ngọc Chi mới cảm nhận sâu sắc rằng mùa thu đã đến. 

Lá rụng bị gió thu cuốn bay khắp sân, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, trời cũng đã se lạnh, đến lúc phải mặc thêm áo ấm rồi. 

Bờ vai đột nhiên cảm thấy nặng hơn một chút, Lâm Ngọc Chi quay đầu lại, thấy Tư Tuần Úc đứng phía sau, khoác thêm cho cậu một chiếc áo ngoài. 

"Trời lạnh rồi, coi chừng cảm lạnh." Giọng của Tư Tuần Úc dịu dàng, tay y khoác trên vai ôm lấy Lâm Ngọc Chi. 

Lâm Ngọc Chi nắm lấy tay y, mỉm cười ngẩng đầu nhìn y: "Em biết rồi." 

Nói xong, cậu lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Lá rụng đầy đất, luôn khiến con người ta cảm thấy có phần tiêu điều. 

Thật lâu sau, Lâm Ngọc Chi cất lời: "A Úc à..." 

Chỉ gọi y một tiếng, nhưng không nói tiếp. 

Tư Tuần Úc cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt không biểu lộ rõ tâm trạng lúc này. 

Ngọc Chi của y luôn nhạy cảm như vậy.

Tư Tuần Úc đi vòng đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay cậu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào cậu: "Em biết hết rồi phải không?" 

Lâm Ngọc Chi hơi do dự lắc đầu, dường như không chắc chắn lắm: "Em cũng không biết..." 

Không biết y có phải đã nhớ lại không, có phải y sắp rời đi không? 

Tư Tuần Úc khẽ thở dài: "Một tháng trước, ta đã nhận được thư từ người nhà bên kia gửi tới." 

"Chàng sắp rời khỏi đây rồi phải không?" Lâm Ngọc Chi run rẩy hỏi y. 

"Sắp đến Trung thu rồi, ta sẽ ở lại đây với em qua đêm Trung thu." Tư Tuần Úc nói đến đây liền ngừng lại. 

Ngay cả lời ly biệt cũng không đành lòng thốt ra.
Bình Luận (0)
Comment