Ngọc Lâu Xuân

Chương 5

Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Sơ Niệm rơi vào một giấc mộng rất chân thực. Trong mộng, nàng gả vào Ngụy quốc công phủ, nửa tháng sau tân hôn trượng phu đã qua đời, nàng lần đầu tiên gặp được người trở thành ác mộng cả đời mình – huynh trưởng của trượng phu. Nam nhân ngang tàng bá đạo này lớn hơn nàng rất nhiều, khi y ngọt ngào lừa gạt khiến cho nàng – người vốn mất phụ thân từ lúc nhỏ đã nảy sinh một loại cảm giác an toàn, như tìm được nơi nương tựa. Thế nên người non nớt không hiểu sự đời như nàng rốt cuộc cũng bị y quyến rũ, từng bước từng bước một sa xuống vực sâu, thẳng đến vạn kiếp bất phục.

“Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng không nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm…”

Sơ Niệm nghe thấy cô gái sắp chết kia thì thào như vậy ở bên tai mình, trong giọng nói không có oán hận, chỉ điềm tĩnh mà dịu dàng. Nhưng nàng lại cực kỳ không muốn nghe, ở trong ác mộng khóc lóc giãy giụa, muốn tỉnh lại vô cùng.

Nha đầu Xích Tố ngủ ở gian ngoài bừng tỉnh bởi tiếng khóc phát ra từ trong phòng, vội vàng hoảng hốt đốt đèn chạy vào, đặt đèn lên bàn xong liền vén màn lên hỏi: “Cô nương người sao vậy?” Đang nói, chợt thấy Sơ Niệm nằm trên gối, hai mắt nhắm nghiền, tay lại xiết chặt thành nắm đắm, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, hoảng sợ, vội đưa tay vỗ nhẹ mặt nàng, “Cô nương nói mớ sao, mau tỉnh lại!”

Sơ Niệm rốt cuộc bị Xích Tố đánh thức dậy, nàng đột nhiên mở mắt ra, vẫn còn thút thít không ngừng.

“Nhanh lau mồ hôi. Ngày mai là đại hôn rồi, lúc này nếu cô nương bị cảm lạnh, có thể sẽ không tốt.”

Xích Tố cầm cái khăn tay, thành thục giúp Sơ Niệm lau đi những vệt nước mắt trên mặt, rồi lau tiếp mồ hôi phía sau lưng, lại nhanh chóng lấy ra một bộ áo ngủ, hầu hạ nàng thay xong lại nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống. Khi Xích Tố giúp nàng đắp chăn, thấy nàng cứng đờ nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt kỳ quặc, từ đầu đến cuối cũng không nói một lời, tưởng rằng nàng vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, vẫn không cam lòng chuyện sắp lấy chồng. Rốt cuộc Xích Tố thở dài, ngồi xuống cạnh nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, đây đều là số mệnh. Lão gia đại nhân từ xưa đến nay đều nói một là một, tuy ta hiểu trong lòng cô nương không muốn, nhưng mà nào có cách gì? Ngày mai chính là đại hôn rồi, chúng ta phải nghĩ đến những chuyện tốt đẹp. Nói không chừng sau khi cô nương người về nhà đó, bệnh của Từ nhị gia tốt hơn thì sao…”

Xích Tố còn đang khuyên bảo tận tình, mà với Sơ Niệm giờ phút này thì trái tim nàng đang đập cơ hồ muốn nhảy khỏi yết hầu.

Nha đầu trước mặt này, đương nhiên nàng nhận ra, chính là người đã đi theo nàng gần mười tám năm – Xích Tố. Nhưng lại không phải là Xích Tố mà nàng quen thuộc. Mặt tròn tròn, tóc mái cúp ngang, hơi béo một chút. Đây rõ ràng… chính là nàng ấy khi mười lăm mười sáu!

“Xích Tố! Ngươi là Xích Tố? Ngươi gọi ta là cô nương sao? Ta thật sự không phải nằm mộng chứ?” Sơ Niệm rốt cuộc cắt ngang lời nàng ấy, kinh ngạc nghi ngờ mở miệng hỏi.

Xích Tố thở dài, càng tăng thêm vài phần đồng tình với vị chủ tử mà mình hầu hạ từ nhỏ. Nàng ấy nghĩ rằng cọc hôn sự này quả thật rất thiệt thòi cho nàng. Chính vì trong đại phòng này, lão gia đã đi sớm, trong nhà chỉ còn thái thái với một đệ đệ nhỏ của nàng. Trên mặt nàng mặc dù luôn luôn tỏ dáng vẻ trầm tĩnh hiểu chuyện, nhưng trong lòng, chắc là cực kỳ không muốn, nên lúc này, hôm trước ngày lấy chồng, nửa đêm mới sinh ra giật mình như vậy. Vội vàng nói với nàng: “Ta là Xích Tố. Cô nương đã được ta gọi tỉnh, không phải nằm mộng.”

Sơ Niệm dùng sức nhéo lòng bàn tay của chính mình, đau nhói một cái, lúc này mới tin lời nàng ấy. Nhìn quanh bốn phía, lọt vào trong tầm mắt nàng đều là cách bài trí dường như từng quen thuộc, cũng không phải căn phòng trong Trạc Cẩm viện của Quốc công phủ mà là khuê phòng ở nhà mẹ đẻ trước lúc nàng xuất giá. Sau khi ngây người ra một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng lật đật xuống giường. Dưới cái nhìn chăm chú khó hiểu của Xích Tố, nàng chạy vội tới bàn trang điểm, nhào tới trước gương.

Trong gương, rõ ràng là nữ hài nhi nhìn chưa tới mười lăm mười sáu tuổi, giờ phút này đôi mắt mở tròn xoe, khuôn mặt này, nàng vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

“Xích Tố… Hiện giờ chính là Đức Hòa năm ba mươi tư?”

Nàng rốt cuộc quay đầu lại, giọng run run nhìn về phía nha đầu bị nhỏ đi vài tuổi đồng loạt với mình.

Xích Tố gật đầu: “Đúng vậy, năm ba mươi tư, mùng tám tháng sáu, ngày mai đó là ngày đại hỉ của cô nương. Cô nương người có sao không?”

Sơ Niệm cũng không biết chuyện sau đó Xích Tố, người bị dọa sợ đã đỡ mình về giường như thế nào. Cuối cùng nàng phải ép buộc nàng ấy quay về ngủ, sau khi tắt đèn, chính bản thân mình thì lại như thế nào cũng không dám đi vào giấc ngủ.

Hiện bây giờ, thế nhưng vẫn là Đức Hòa năm ba mươi tư. Hoàng thượng vẫn là lão hoàng thượng trước đây, Thái tử còn chưa trở thành Nguyên Khang đế, mà Bình vương ở Yến kinh phương Bắc còn chưa tạo phản. Nàng, cũng vẫn là Tư Sơ Niệm mười lăm tuổi, đích nữ đại phòng của Ân Xương Bá Tước phủ, mà không phải là người thông gian cùng với đại bá bên phu gia, nữ tử thảm thương đó cuối cùng nhục nhã mà chết.

Suốt đêm này, từ lúc tối trời thẳng đến bình minh, Sơ Niệm-mười-lăm-tuổi vẫn trợn tròn mắt, không hề ngủ chút nào. Nàng sợ cái cảm giác ngủ rồi tỉnh lại, lại trở về khoảng thời gian khiến người ta không dám nghĩ tới, vạn kiếp bất phục.



Tước vị của Ân Xương Bá Tước phủ trong mắt các thế gia hào môn ở Kim Lăng tuy không nổi trội, nhưng cũng từng được xếp vào hàng thế gia hào môn. Chẳng qua là bắt đầu từ một đời trước đã dần dần lụn bại. Hiện giờ người chưởng quản gia tộc họ Tư là Tư Chương Hóa, hơn năm mươi tuổi. Ở trong ấn tượng của Sơ Niệm, vị tổ phụ này nghiêm khắc mà quyền uy, cả hai chi (nhánh trong gia tộc) trong Tước phủ, không có người nào dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của ông. Chẳng những nàng từ nhỏ đã thấy sợ ông, mà đệ đệ ruột của nàng, vốn là người tương lai phải kế thừa tước vị gia tộc – Tư Kế Bản, cũng vô cùng e ngại vị tổ phụ nghiêm khắc này.

Nàng đã không còn rõ giấc mộng trước kia của mình là hư hay thật. Giờ đây, rốt cuộc nàng được trời cao ưu ái, được quay trở về tuổi xuân lúc ban đầu, cho nàng cơ hội một lần nữa làm lại từ đầu, hay đó chỉ là một giấc mộng kỳ quái mang theo điềm báo trước. Chính mình trong mộng, đã chân chân thật chật trải qua một kiếp người ngắn ngủi, kết thúc trong bi thảm.

Mặc kệ tất cả chuyện đó là thật hay giả, là hư ảo hay là cảnh thực, nàng biết một chuyện, chính mình bây giờ, lập tức sẽ xuất giá, gả vào Quốc công phủ. Trượng phu của nàng là trưởng tử đích tôn của Quốc công phủ – Từ Bang Đạt. Toàn Kim Lăng mọi người đều biết vị Từ nhị gia này từ nhỏ đã là con ma ốm. Nhưng hôn sự của nàng cùng hắn đã được đính ước từ lúc nhỏ, tuyệt đối sẽ không vì thân hình hắn như thế mà thay đổi được điều gì.

Ông trời, dường như cũng trêu đùa Tư Sơ Niệm. Cho nàng trở về thời tuổi hoa lúc ban đầu, rồi lại đưa nàng vào một con đường vận mệnh mà ngẩng đầu lên một cái đã thấy giống nhau. Bước đi kế tiếp nên đi như thế nào, bây giờ có lẽ nàng còn chưa hiểu rõ tất cả, nhưng có một ít việc nàng lại biết rành mạch, thì chính là về nam nhân tên Từ Nhược Lân đó.

Kiếp này đây, nếu nàng còn bị chôn vùi trên tay vị huynh trưởng của trượng phu, Tư Sơ Niệm nàng thật sự sống uổng hai kiếp người.

Khi phương đông bừng tỉnh giấc, sau bao đau khổ suy tư chịu đựng đến nửa đêm rồi kiệt sức, Sơ Niệm rốt cuộc cũng đã mệt mỏi ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment