Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 123

Quả Đào cùng Thẩm Mặc Trần hòa vào dòng người, từ thủy cung đến rừng rậm nhiệt đới, san hô đầy màu sắc, cá nước ngọt, cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ bơi qua bơi lại.

Rừng nhiệt đới trong thủy cung, rất nhiều cây lâu năm rậm rạp, tiếng chim kiêu như sấm, năm màu rực rỡ hiện ra trước mắt thật không khác gì rừng nhiệt đới thật sự.

Quả Đào đứng trước một lồng kính, liên tục vẫy tay với Thẩm Mặc Trần “Chồng ơi, chồng ơi, mau đến nhìn này, ở đây có hai chú cá đang hôn nhau á.”

Thẩm Mặc Trần không chút hoang mang cất bước đến bên cạnh cô, đưa mắt nhìn vào bể cá, đưa tay xoa tóc Quả Đào cười nói “Đây là cá hôn môi”

“Chúng khẳng định là rất yêu nhau đi, anh nhìn kìa, thân cá màu hồng phấn, dáng vẻ tròn như quả đào í, a a a, anh nhìn kìa, hai con cá ấy lại hôn nhau nữa kìa.” Quả Đào tựa vào mặt kính nhìn vào bên trong bể mà ríu rít, du khách xung quanh nghe thấy giọng cô bé, đều thấy buồn cười mà nhìn về phía cô, mấy đôi tình nhân sau khi nghe cô nhóc nói như vậy, cũng đến gần xem thử.

Thẩm Mặc Trần đứng bên cạnh Quả Đào, nhìn khuôn mặt của cô nhóc gần như dính vào mặt kình, do dự rằng mình có nên nói cho nhóc con này biết cá hôn môi hôn nồng nhiệt thế này không phải là đangyêu đương mà là đang đánh nhau, bởi vì tập tính của loại cá này bảo vệ lãnh thổ rất cao, một khi gặp nhau sẽ dùng môi mà đánh nhau giải quyết tranh chấp lãnh địa, mãi đến khi một bên chịu rút lui thì mới kết thúc hôn nhau.

Ngay lúc cậu còn do dự, thì hai chú cá kia cũng kết thúc hành động hôn môi nhau, trong đó có một chú cá khéo léo bơi đến chu môi hôn Quả Đào cái bẹt thông qua lớp kính.

Quả Đào tròn xoe đôi mắt, nhìn chú cá hồng hồng nho nhỏ kia cách tấm kính mà hôn miệng mình, lập tức vui vẻ mà nhảy cẩng lên, lôi kéo Thẩm Mặc Trần hưng phấn nói “Thấy chưa, thấy chưa, vừa rồi là con cá đó hôm môi em á, có phải là do em lớn lên thật là đáng yêu hay không?” Quả Đào vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ chú cá kia rồi lại chỉ vào mặt mình, cười tủm tỉm ….

Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn chú cá hôn môi kia vẫn còn ve vỡn ngay mặt kính, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói sự thật cho Quả Đào nào đó hiểu rõ “Nó chỉ là ăn mấy thứ rong rêu dính trênkính thôi, không phải là hôn em đâu.” Cậu dừng một chút lại nói “Nó còn có tên khác là cá lau kiếng đó.”

“….” Nụ cười tươi rói của Quả Đào lập tức cứng đờ ngay khóe miệng, đôi mắt to đen mở to ai oán nhìn chăm chăm Thẩm Mặc Trần cả nửa ngày, cuối cùng cũng than thở một hơi nói “Thẩm Mặc Trần, anhthật không có tình thú….”

Thẩm Mặc Trần nhướng nhướng chân mày, đôi mắt sâu thắm của cậu nhìn Quả Đào thật lâu, vậy mà dám nói mình không có tình thú? Chẳng lẽ con cá trơn lùi, cái mông hồng nhạt xấu xí kia hôn tới hôn lui mới là có tình thú à?

“Ách….” Quả Đào dưới cái nhìn chăm chăm của Thẩm Mặc Trần, trái tim nhỏ bé liền co rúm lại, hậm hực buông tay, xoay người định đi đến phía trước.

Thẩm Mặc Trần vươn bàn tay thon dài ấm áp ra, bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của nhóc con, sau đó hơi dùng sức kéo lại, liền kéo Quả Đào vào trong ngực mình, cánh môi mềm mại ấm áp của cậu nhẹnhàng che lấp cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi của cô nhóc, vừa chạm vào liền rời đi.

Quả Đào chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Mặc Trần hôn rồi.

“anh…..” Đôi gò má trắng nõn của Quả Đào nháy mắt nổi lên hai rạng mây đỏ rực, cái đầu nhỏ của cônàng nhanh chóng nhìn tứ phía, nhìn thấy thật sự du khách khác đều chú ý đến cảnh sắc muôn màu trong rừng nhiệt đới, ai cũng không có chú ý tới mới vừa rồi một đôi tình nhân nhỏ đứng ngay trước bể cá hôn môi mà hôn nhau.

“Như vậy là có tình thú chưa?” Bàn tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Quả Đào, gương mặt tuấn tú dựa sát vào mặt cô nhóc, đôi mắt đẹp tựa màu xanh nước biển vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô hỏi.

“Có…” Quả Đào thật hết cách mà, vô cùng không biết phấn đấu, lại một lần nữa đầu hàng trước thế lực gian ác trước mặt.

“Rất tốt.” Thẩm Mặc Trần vô cùng vừa lòng mà gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment