Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 126

Tinh thần học hỏi, học hỏi cái đầu anh á, chẳng phải là chúng ta đang đi hẹn hò sao?

Quả Đào hung hưng trợn mắt nhìn Thẩm Mặc Trần, quyết định không thèm để ý đến cậu nữa, xoay người chạy đến chỗ mấy chú chim cánh cụt.

“Các vị khách quý, khu vực cá heo sắp trình diễn tiết mục hấp dẫn…”

Quả đào hung hăng mà trừng mắt nhìn Thẩm Mặc Trần liếc mắt một cái, quyết định không hề để ý đến hắn, xoay người hướng tới chim cánh cụt quán vị trí chạy tới.

“Các vị các du khách, đúng mười sáu giờ có chương trình biễu diễn cá heo đặc sắc, hoan nghênh các vị đến xem!” Giọng nữ nhân viên thông báo vang lên, làm cho bước chân Quả Đào đang chạy đến chỗ chim cánh cụt cũng dừng lại.

“Sao nào? Muốn đến xem cá heo biễu diễn à?” Lúc Thẩm Mặc Trần nhìn thấy cô nhóc dừng chân lại thìđã biết trong lòng cô nhóc nhà mình có suy nghĩ gì.

“Dạ.” Quả Đào gật đầu, xoay người đi về bên cạnh Thẩm Mặc Trần, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay hắn làm nũng “Em còn nghe nói có thể chụp ảnh cùng cá heo á, chồng ơi mình đi xem đi.”

Thẩm Mặc Trần nhìn mọi người chung quanh đang vội vã đi đến khu cá heo, nhíu mày một cái khó nhận ra, sau đó gật đầu, nắm tay Quả Đào chậm rãi đi theo sau những ngày kia.

Chờ đến khi họ đi vào khu cá heo, trên khán đài cơ hồ đã đầy người ngồi.

Quả Đào nhìn chung quanh, tìm cả buổi trời cũng không tìm được chỗ ngồi trống nào, nhưng Thẩm Mặc Trần vẫn cứ bình tĩnh như cũ, quan sát một chút chỗ lô ghế, sau đó lại nhìn đến nơi chuẩn bị biểu diễn, không nói hai lời, dắt tay Quả Đào đi đến vị trí trung tâm.

“Ai, bên kia không có chỗ ngồi, chúng ta còn đi vào bên trong làm gì?” Quả Đào bị Thẩm Mặc Trần nắm lấy bàn tay, xuyên qua dòng người vừa đi vừa nói xin lỗi vì đã quấy rầy người khác, vừa đầy nghi hoặc nhìn cậu hỏi.

“chỗ này có thể nhìn toàn cảnh sân khấu biểu diễn, hơn nữa khoảng cách rất tốt, phía bên kia khôngphải là còn chỗ trống hay sao?” Thẩm Mặc Trần cũng không quay đầu, mà vẫn cứ lao thẳng về trước như thường, kiên nhẫn giải thích cho Qua Đào hiểu.

“Nhưng là có một chỗ, chúng ta hai người mà….” Quả Đào ngẩng đầu nhìn về chỗ kia, thật sự thì từ đó có thể xem toàn cảnh sân khấu rất tốt, chẳng qua phần lớn khách tham quan đều là những đôi tình nhân, hoặc là gia đình mamg con cái đi theo, thường thì họ cùng ngồi với người bên cạnh có mộtkhoảng cách, cho nên nhìn sơ qua toàn bộ ghế ngồi tuy là chật kín nhưng thật ra cũng không phải là rất nhiều.

“Lại sao nữa vậy?” Thẩm Mặc Trần đã nắm cô nhóc đi đến chỗ đây, tự mình trực tiếp ngồi xuống.

Quả Đào trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần ngồi yên ổn, khóe miệng không nhịn được giật giật mấy cái, ý là chỉ cần anh có chỗ ngồi là được chứ gì?

“Em phải làm sao bây giờ?” Quả Đào mở to đôi mắt tròn xoe mong chờ, cái miệng nhỏ dẫu ra, giận dỗi nhìn Thẩm Mặc Trần.

Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu, khóe miệng cong một nụ cười tự nhiên, đôi mắt đen sâu thẩm giờ phút này lóe sáng như sao trời, cậu đưa bàn tay trắng nõn ra vỗ nhẹ lên đùi mình, ý muốn nói là Quả Đào khôngcần ngại ngùng.

anh anh anh….Ý của anh là muốn em ngồi trên đùi anh????

Quả Đào kinh hãi, dưới chân không tự chủ được mà lùi về phía sau, thiếu chút nữa dẫm lên chân người bên cạnh.

Còn không muốn? Em đứng? anh không ngại đâu.

Thẩm Mặc Trần đảo ánh mắt liếc cô nàng một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nàng.

Chính là lúc này rất là đông người…Quả Đào lo lắng mà quay đầu, nhìn quanh bốn phía, cũng sắp đến giờ biểu diễn, người đến xem cũng đã ngồi yên ổn, muốn cô nhóc ngồi trên đùi Thẩm Mặc Trần trước mặt nhiều người như vậy… cô….cô làm không được đâu!!!!!

“cô bé sao còn đứng đó, cô bé như vậy là che tầm mắt của chúng tôi đó.”
Bình Luận (0)
Comment