Edit: Lựu ĐạnĐào Tử theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mặc Trần, quả nhiên sắc mặt của cậu ấy đã có chút khó coi, chỉ là đang tạm thời nhịn không phát tác ra.
Thẩm Mặc Trần nhìn người phục vụ kia bằng cái liếc mắt đầy lạnh lùng, sau đó trầm giọng nói “Chỉ có hai người chúng tôi thôi.”
“Ấy ấy, mời vào trong mời vào trong!” người phục vụ kia không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng âm thầm buồn bực, làm sao mà ánh mắt cậu thiếu niên này lại lạnh đến thấu xương như thế chứ, bất quá cậu ta chỉ nhìn thoáng qua mình mà thôi, lại làm mình có cảm giác như ngâm mình trong nước đá vào ngày đông ấy.
Đào Tử nắm tay Thẩm Mặc Trần, ánh mắt rất đồng cảm nhìn người phục vụ kia một cái, trong lòng âmthầm cầu nguyện, hy vong anh ta sẽ không nói ra hai chữ quan hệ anh em gì đó là được, nếu khôngnhất định anh ta sẽ chết rất thảm….
“Mời hai người ngồi bên này!” người phục vụ kia dẫn bọn họ đến ngồi nơi cửa sổ, sau đó rất ân cần giúp họ kéo ghế, ý mời họ ngồi xuống, tiếp theo liền đem hai mẫu menu của nhà hàng đưa đến cho họ.
Đào Tử lật từng tờ menu, đôi mắt to đen lấp lánh sáng rỡ, nhìn ảnh minh họa trên đó coi bộ ăn rất ngon, cô thật nghĩ là mỗi thứ đều muốn ăn một phần a…
“một phần bò bít tết, mọt phần mỳ ý, một phần pizza, hai phần bánh kem, một phần bánh ngọt, hai ly nước, như vậy đi.”
Bên kia Đào Tử còn do dự chưa biết chọn cái nào, thì Thẩm Mặc Trần bên này đã lật từng trang, ngón tay trắng nõn không ngừng chỉ trên menu, ý bảo phục vụ lấy những món như vậy.
Người phục vụ kia rất nghiêm túc dùng bút ghi lại yêu cầu của Thẩm Mặc Trần, nghe cậu nói ‘như vậy đi’ liền chuyển mắt sang Đào Tử, có ý tốt hỏi: “cô bé muốn chọn món nào?”
“Tôi….” Đào Tử hơi khẽ mở miệng, còn đang suy nghĩ chưa xong thì Thẩm Mặc Trần đã nói thay lời “Tôi không phải đã gọi xong rồi hay sao?”
Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn Đào Tử rồi sau đó cau mày nhìn người phục vụ.
“Nhưng mà em gái cậu còn chưa chọn món…” Người phục vụ đưa tay đỡ lấy mắt kính trên mũi mình, không sợ chết mà tiếp tục nói ra mối quan hệ của hai người lần nữa.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Mặc Trần khi nghe đến hai chữ em gái kia liền lập tức trở nên khó coi vô cùng, giọng nói đầy lạnh lẽo của cậu vang lên hỏi người phục vụ: “Ai nói với anh đó là em gái tôi?”
“Hả?” Người phục vụ kia rõ ràng là rất ngạc nhiên, gãi đầu mình, nhìn hai người ăn mặc quần áo giống nhau y chang, buồn bực nói: “Chẳng lẽ hai người không phải là anh em? Vậy tại sao lại mặc quần áo giống nhau như vậy?”
“….” Đào Tử rất là biết điều cúi đầu, giả vờ nghiêm túc xem menu trong tay mình, khóe mắt lại trộm nhìn Thẩm Mặc Trần.
không nghĩ tới Thẩm Mặc Trần không giận mà còn cười, thái độ rất là ôn hòa nói với anh ta: “anh có lẽ là chưa có bạn gái đi?”
“A…Đúng vậy….” Trong đôi mắt người phục vụ tràn đầy thắc mắc, anh cũng không rõ là tại sao vừa rồi thiếu niên này một vẻ đầy lạnh lẽo bây giờ quay ngoắc 180ᵒ như vậy, lập tức trở nên ấm áp như gió xuân quất vào mặt ấy. lại còn hỏi mình mấy câu râu ria kỳ quái như vậy.