Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 167

Edit: LĐ

Sau giờ tự học buổi tối, Đào Tử ngồi sau xe đạp của Thẩm Mặc Trần, ôm eo cậu, nóilời cảm khái như vậy.

“Sao thế? đi học một tiết tư học thôi mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy?” Giọng nóitrầm thấp của cậu rõ ràng đã làm trái tim Đào đang rối rắm phiền muộn của Đào Tử bình ôn lại.

“Đúng vậy, người ưu tú nhìn qua thì chuyện gì cũng thuận lợi, làm cho người ta hâm mộ, nhưng thật ra bọn họ cũng có chuyện không thể theo ý muốn của mình được.”

“Ừ…” Hiếm có được chuyện Thẩm Mặc Trần không phản bác lời nói của Đào Tử mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“anh cũng có chuyện không như mong muốn sao?” Đào Tử mở to đôi mắt trong veo của mình, không tin được mà nhìn lưng của Thẩm Mặc Trần, cậu nhìn có vẻ gầy, nhưng lại cao vượt bậc, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn để cô phía sau lưng, che chở cô thậttốt.

“không có.” Thẩm Mặc Trần nói ra hai chữ, chắc chắn kiên định mà trả lời Đào Tử.

“Vậy anh ừ cái gì chứ?” Đào Tử có chút bất đắc dĩ mà chớp chớp mắt, nhung là nghĩ đến Thẩm Mặc Trần không nhìn thấy, liền đưa tay ra trộm nhéo eo cậu một cái.

“Bởi vì chuyện đến cuối cùng nhất định sẽ như anh mong muốn. “Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Trần vang lên trong đêm yên tĩnh, mang theo đầy tự tin cùng đậm ý cười.

“Xí… Chán….” Đào Tử ngồi sau xe đạp, nhàn nhã tự đắc mà đong đưa hai chân, gió đêm có chút lạnh, đèn đường mờ nhạt soi trên người bọn họ, đưa bóng dáng hai người kéo ra hết ngắn lại dài, cô chưa bao giờ nghi ngờ lời của cậu, cũng tin cậu nhất định là có năng lực như vậy, đem mọi chuyện trở thành như ý muốn.

Kì thi đầu năm hai đã trôi qua.

Ngày phát bài thi, khắp phòng đầy ắp tiếng xôn xao, lúc này đề thi vật lý đặc biệt trở nên biến thái, người đạt tiêu chuẩn trong lớp chỉ có mấy người, miễn bàn chuyện có người điểm cao.

Triệu Tuyết cầm bài thi của mình không nỡ nhìn, trên đó còn chình ình 60 điểm đỏ tươi.

“không tệ nha, không phải là đạt tiêu chuẩn rồi sao?” Đào Tử thò đầu sang, nhìn bài thi của Triệu Tuyết, lần thi này người đạt đủ điểm rất ít, cô bạn cũng đạt 60 điềm sao còn có vẻ mặt bi thương như vậy chứ.

“Đủ điểm cái đầu cậu í!” Triệu Tuyết giận dữ mà trắng mắt nhìn Đào Tử “Điểm của bài thi này tất cả là 120 điểm, cậu đừng nói là cậu không biết nhé?”

“Hả? không phải là 100 điểm sao?” Đào Tử vô tội nhìn Triệu Tuyết, vẻ mặt rõ ràng là không biết gì.

“Cho nên nói lần, giáo viên ra đề lần này bị hư não rồi!” Triệu Tuyết bi phẫn mà nhìn bài thi của mình, bài thi này còn phải đem về cho phụ huy ký tên, nghĩ đến thái độ của cha già nhà mình khi nhìn thấy số điểm… Trời ạ … “Đào Tử, cậu được mấy điểm?”

“không biết nữa, còn chưa có phát bài thi cho tớ nữa.” Đào Tử lậpt ức cũng khẩn trương vô cùng mà nhìn người bạn học đang phát bài thi kia, trong lòng lặng thầm cầu nguyện bản thân nhất định phải đạt đủ điểm.

Bạn học kia cầm một chồng bài thi đến gần, trên mặt không có bất cứ thái độ nào nhìn Đào Tử, sau đó đem bài thi trong tay đưa cho cô.

Đào Tử hồi hợp mà nhắm chặt hai mắt, vô cùng thành kính mà cầu nguyện dùng hai tay nhận lấy bài thi, sau đó không đợi cô mở mắt, liền bị Triệu Tuyệt thẳng tay đoạt đimất.

“Woa, có nhầm hay không! Đào Tử cậu thi được 96 điểm đó!!!!” Tiếng gào của Triệu Tuyết vang bên tai cô, Đào Tử nhanh mở mắt nhìn bài thi trong tay cô bạn.
Bình Luận (0)
Comment