Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 53

Tới cửa phòng học lớp 2-2, Đào Tử nhận thấy trong phòng còn rất nhiều bạn học, không giống như học sinh mới, lúc này đã không còn ai.

Đào Tử đứng bên ngoài nhìn vào trong tìm kiếm, tầm mắt nhìn qua những gương mặt xa lạ, rốt cuộc cũng thấy ở bàn thứ hai từ dưới lên, Thẩm Mặc Trần đang sắp xếp cặp sách.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đào Tử, Thẩm Mặc Trần ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài cửa, rồi lại cúi đầu thu dọn sách vở, chờ sau khi làm xong, mới đi ra ngoài, đứng đối diện với Đào Tử đang chờ mình bên ngoài, cậu nhẹ giọng “đi thôi.”

“Ừm.” Đào Tử rất tự nhiên mà chạy đến bên cạnh Thẩm Mặc Trần, đưa tay nắm lấy tay anh.

Bên trong phòng học sau lưng họ liền vang lên âm thanh hút khí.

Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn bàn tay Đào Tử đang nắm chặt tay mình, hết cách mà thở dài nói “Đào Tử, bây giờ là đang ở trường học.”

“Ừ, thì làm sao?” Đào Tử nháy nháy đôi mắt to tròn đầy vô tội kì lại nhìn cậu. “Lúc trước học tiểu học cũng ở trong trường mà.”

“Bây giờ lên sơ trung rồi.” Thẩm Mặc Trần đưa tay vỗ ót cô “Nếu mà để Diệp Tuyệt Sư Thái bắt được, sẽcho đòi gặp ba mẹ, cô ấy chính là ra tay ngăn chặn chuyện yêu sớm trong trường học.”

“Vậy mà anh còn bảo em đến phòng học chờ anh.” Dào Tử nhanh rút tay về, xoa xoa cái ót bị cậu gõ đến đau, tức giận trừng mắt nhìn cậu.

“Hai em học sinh phía trước, đứng lại cho tôi.”

Phía sau hai bạn nhỏ bỗng nhiên một giọng nói đầy sắc bén.

Nhắc Tào Tháo có Tào Tháo đến.

Thẩm Mặc Trần có chút cạn lời, nhìn Đào Tử bên cạnh, đây mới là ngày đầu khai giảng mà Diệp Tuyệt Sư Thái cũng đã bắt đầu công việc thật cẩn trọng?

Đào Tử có chút lo lắng, không tự chủ được mà đưa tay giữ chặt góc áo của cậu.

Diệp Tuyệt Sư Thái thật ra cũng là một bà cụ rất hòa nhã, cũng giống với bà cụ trong phim hoạt hình ngày tết TV thường phát sóng, chỉ là tục ngữ có câu: không nên đánh giá con người qua tướng mạo, nước biển không thể dùng gầu mà đong đếm.

Diệp Tuyệt Sư Thái tuy là nhìn cũng rất là hiền lành, nhưng mà đối với những trường hợp vi phạm nội quy trong trường khồng chút nào nương tay, thậm chí đôi khi bẻ cong thành thẳng, chỉ cần thấy học sinh nam nữ hai người đi chung với nhau, cũng đều phải gọi lại hỏi một lòng mới yên lòng.

Thẩm Mặc Trần cùng đào Tử xoay người lại, nhìn Diệp Tuyệt Sư Thái đang đứng trước mặt họ, vẻ mặt thật bình tĩnh.

“Thẩm Mặc Trần?” thái độ của Diệp Tuyệt Sư Thái có chút ngoài ý muốn, người nam sinh này cô biết, mỗi lần thi cử đều đứng đầu toàn khối, học hành giỏi giang không có lời nào để nói, bát kể giáo viên nào cũng yêu thích cậu ta, người lớn lên cũng rất đẹp trai, trong trường này cũng có rất nhiều nữ sinh thầm yêu cậu, chỉ là thường ngày lại không thích dây dưa cùng người khác, còn thường chỉ đơn độc mộtmình, cho nên Diệp Tuyệt Sư Thái từng cảm khái: nếu học sinh nào cũng giống như Thẩm Mặc Trần thìthật tốt biết bao.

Nhưng mà hiện tại Thẩm Mặc Trần vậy mà lại cùng một cô bé nắm tay nhau ở cùng một chỗ, tuy rằng chỉ có như vậy nhưng trong mắt Sư Thái thì là không được.

“Em tên gì? Lớp mấy?” Diệp Tuyệt Sư Thái đem ánh mắt nhìn Đào Tử bên cạnh cậu, cô bé nhìn qua cũng như học sinh tiểu học, vóc dáng bé nhỏ đáng yêu, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt.
Bình Luận (0)
Comment