Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 100


Một kích phẫn nộ này, Diệp Vô Trần dùng hết mười phần lực lượng.

Pháp khí hoàng giai trong tay nháy mắt đã nở rộ ánh sáng màu đỏ, hóa thành một tia chớp..

Nhưng ngay tại lúc tia chớp này sắp bổ về phía tên cầm đầu áo xanh, thì lại bỗng nhiên bị một lực lượng màu xanh biếc nhẹ nhàng cản xuống!
Tiếp theo, một đám người áo xanh thực lực không thấp nháy mắt nhảy tới, bao vây Diệp Vô Trần cùng người áo xanh ở giữa.
"Yêu, một tiểu tử da lông chưa mọc đủ, còn chưa cai cả sữa, cũng dám ở trước mặt gia gia dùng đao đùa giỡn..

Nhưng thật ra món đồ trong tay đó, còn có thể tạm chấp nhận~!"
Người này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng người khô quắt, ngũ quan bình thường, chỉ có đôi mắt là vô cùng đáng khinh.


Lúc này nhìn chằm chằm pháp khí trong tay của Diệp Vô Trần, mặt lộ ra vẻ tham lam.
Pháp khí trong tay Diệp Vô Trần là lúc trước Lạc Cửu Thiên đưa cho Diệp Tịch Dao, cùng với pháp khí hệ mộc trong tay của tên áo xanh tương tự đều là phẩm cấp hoàng giai.

Nhưng uy lực cường đại của hoàng giai trung phẩm so với pháp khí hoàng giai phẩm cấp thấp không chỉ là hơn một chút.
Mà pháp khí hoàng giai trung phẩm, vốn là cho dù có cả ngàn vàng cũng khó mà cầu được, hơn hết đây còn là pháp khí hệ hỏa làm cho người khác chạy theo như vịt, cho dù hắn ta không dùng được, cũng tuyệt đối có thể đổi được không ít thứ tốt từ trong tay của đám thế gia đại tộc.
"Tiểu tử, ngươi thấy thế nào? Hay là đem cái thứ trong tay của ngươi đem cho gia gia đây, gia gia tâm tình tốt từ bi mà tha cho ngươi một mạng~!"
"Lăn con mẹ ngươi đi!"
Diệp Vô Trần vốn đã tức giận, hiện tại lại bị một tên giống con khỉ vô cùng đáng khinh thèm thuồng pháp khí của mình, tức khắc liền phun ra lời thô bạo.

Dứt lời, nâng tay tiếp tục bổ qua.
Đáng tiếc, Diệp Vô Trần cho dù dũng mãnh thế nào đi nữa, nhưng hôm nay hắn chỉ mới khôi phục đến xích giai đỉnh, tuy rằng người áo xanh trước mắt này không bằng tên cầm đầu áo xanh kia, nhưng cũng đã là lục giai đỉnh!
Thực lực cách cả hai cấp, tự nhiên so ra cũng kém xa.

Cho nên hai người vừa mới giao thủ vài chiêu, trong chớp mắt người áo xanh bỗng nhiên đá ra một cước, trúng ngay giữa ngực của Diệp Vô Trần, nháy mắt Diệp Vô Trần liền ngã xuống đất, đồng thời phun ra một ngụm máu đỏ tươi!
Thắng bại đã rõ, nhưng người áo xanh kia vẫn không có ý tứ dừng tay, trên gương mặt đáng khinh kia lại nhe răng ra cười, muốn đuổi tận giết tuyệt! Còn không đợi hắn ta động thủ, chỉ thấy linh áp của lão Hầu gia ập tới..
"Tiểu nhân vô sỉ, mau để mạng lại!"
Diệp Hồng chinh chiến sa trường nhiều năm, kinh nghiệm tự nhiên người bình thường không thể so sánh.


Ra tay vô cùng quả quyết, chiêu xuất ra liền muốn lấy mạng, người áo xanh kia lập tức cả kinh, cả người liền huy động linh lực, đồng thời ném ra một nắm bột phấn về phía Diệp Hồng!
Trong khoảnh khắc, bột phấn hóa thành làn sương bay nhanh mà đến.

Diệp Hồng vừa thấy liền biết không tốt, vừa muốn phóng linh lực ra, đã thấy một bóng dáng màu đen vọt tới trước người, tiếp theo ở ngực liền truyền tới một cơn đau nhức, máu tươi cứ thế mà từ ngực phun ra tung tóe!
"Tiểu nhân vô sỉ, dám đánh..

lén!"
Cố nén nói ra một chữ cuối cùng, lão Hầu gia liền té xỉu trên mặt đất!
"Cha!"
"Ông nội!"
"Hầu gia!"

Diệp Hồng là trụ cột của Diệp gia, là cây trụ tinh thần.

Diệp Hồng ngã xuống, lập tức tất cả người Diệp gia liền kinh hô ra tiếng, nhanh chóng chạy qua đem Diệp Hồng nâng dậy, kiểm tra thương thế.
Tiếp theo, mọi người mới nhìn thấy rõ.

Trên ngực Diệp Hồng là miệng vết thương kéo dài xuống khoảng bảy tám tấc, từ trên ngực xuống tận dưới bụng trái, máu tươi ồ ạt, nhiễm đỏ cả trước ngực, nhìn thấy ghê người!
Mà người đánh lén kia, chính là tên cầm đầu áo xanh lúc này.

Lúc này tay hắn đang vuốt ve một kiện pháp khí lục giai trung phẩm, pháp khí kia là một cây đao, màu đỏ của máu tươi chẫm rãi nhỏ xuống từ lưỡi đao, theo sau liền nhẹ nhàng bị hắn lau đi...

Bình Luận (0)
Comment