Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 32


Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Tịch Dao giả ngu, lơ đãng cầm đi huyền thiên trong hộp gỗ.
Lần thứ hai gặp mặt, vốn định lấy lại hộp gỗ, thế nhưng lại ngoài ý muốn thấy Diệp Tịch Dao trên Lăng Vân đài, làm vỡ nát trụ thủy tinh vạn năm bất diệt.

Lúc sau lại tặng hắn một cước.
Mà lần này lại càng có ý tứ, mới vừa vào đã thấy cô gái nhỏ này làm nổ tung một pháp khí chanh giai trung phẩm..

Bỗng nhiên Lạc Cửu Thiên cảm thấy, bản thân sống hơn một ngàn năm, đều không có thú vị giống như thời gian gần đây.
Thậm chí Lạc Cửu Thiên còn cảm thấy, thế nhưng lại có chút nghiện.

Nhịn không được lại nói đùa: "Như thế nào? Thật sự Diệp cô nương không muốn biết?"
"Ta không muốn biết vì sao ngươi lại đến, ta chỉ muốn biết chừng nào thì ngươi mới lăn!"
"Ha ha ha.." Lạc Cửu Thiên hoàn toàn bị chọc cho nở nụ cười.


Chờ qua một hồi lâu, mới thu liễm, trở lại chuyện chính, nói:
"Quả nhiên Diệp cô nương là một người đặc biệt.

Hôm nay bất quá tại hạ tiến tới đây, quả thật là có việc muốn nhờ."
"..

Chuyện gì?" Diệp Tịch Dao không nghĩ ra, một người giống như hắn, lại sẽ có chuyện nhờ vả người khác? Do dự một lát, tuy là đề phòng nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ngược lại.
"Nghe nói tiểu thiếu gia của quý phủ bị đánh thành trọng thương, lúc ấy đến đại phu cũng khẳng định, cho dù sống sót cũng sẽ trở thành phế nhân.

Nhưng cuối cùng lại bị Diệp cô nương vả mặt, chẳng những có thể bảo vệ mạng, thế nhưng hiện tại chỉ qua mấy ngày, không ngờ thương thế cũng sắp sửa khỏi hẳn..

Không biết việc này có thật không?"
"Ngươi là nghe ai nói?" Chuyện này Diệp Hồng đã sớm phong tỏa, trừ bỏ người trong nhà Diệp gia thì không ai biết.

Thế nhưng nam nhân trước mắt này lại nói ra, nhất thời tâm Diệp Tịch Dao càng sinh ra cẩn thận.
"Ha hả, chuyện thiên hạ này, không có chuyện gì là tại hạ không biết.

Đương nhiên, Diệp cô nương là một ngoại lệ.." Dứt lời, Lạc Cửu Thiên rất có thâm ý mà liếc nhìn Diệp Tịch Dao một cái.

Sau đó mới nói tiếp:
"Cho nên, Diệp cô nương cũng không cần đề phòng như vậy, tại hạ không có ác ý.


Mà lúc này đến đây, cũng là nghe nói y thuật của Diệp cô nương cao siêu, bởi vậy mới muốn mời Diệp cô nương ra tay giúp đỡ mà thôi."
"Giúp ai?"
"Ta!"
Diệp Tịch Dao sửng sốt.

Tuy rằng lúc nghe đến thời điểm Lạc Cửu Thiên nhắc đến Diệp Vô Trần, ít nhiều Diệp Tịch Dao cũng đoán được ý đồ của hắn, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến là, người cần chữa bệnh lại là hắn!
Cho nên giây lát tiếp theo, Diệp Tịch Dao không khỏi đánh giá Lạc Cửu Thiên một hồi lâu, cuối cùng mới đưa ánh mắt nhìn xuống nét mặt của hắn.
"Ngươi cứ như vậy mà khẳng định là ta sẽ cứu ngươi?" Sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên Diệp Tịch Dao hỏi lại.
"Tại hạ sẽ không bỏ qua dù đó là cơ hội nhỏ nhất." Nói xong, Lạc Cửu Thiên liền quét mắt nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, lập tức mỉm cười, nói:
"Đương nhiên, về phương diện thù lao Diệp cô nương cứ yên tâm.

Hơn nữa trừ bỏ thù lao, tại hạ còn có thể tận lực trợ giúp Diệp cô nương, tỷ như làm thế nào để tìm được một phen pháp khí, tỷ như có thể thông qua sơ tuyển cổ mã.."
Lạc Cửu Thiên vân đạm phong khinh mà nói, không có chút nào là làm cho người khác nghĩ hắn chỉ là đang mạnh miệng.

Mà lời nói của hắn, đối với Diệp Tịch Dao là hấp dẫn đến mười phần, cho nên không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đáp ứng.
Được đến câu trả lời vừa lòng, nháy mắt Lạc Cửu Thiên liền cười.


Nhưng cũng không có lập tức nâng cổ tay lên để cho Diệp Tịch Dao bắt mạch, mà chỉ nói:
"Hảo.

Nếu như Diệp cô nương đã đáp ứng rồi, thì việc này coi như đã định.

Chính là việc chữa bệnh cũng không vội, đợi sau khi sơ tuyển, tại hạ lại đến quấy rầy.

Về phần pháp khí, lúc sau tại hạ lại thông tri cho Diệp cô nương."
Dứt lời, nháy mắt thân ảnh trước mắt liền nhoáng lên một cái, bóng dáng Lạc Cửu Thiên liền biến mất.

Tiếp theo đợi đến ban đêm ngày thứ ba, quả nhiên có người tìm tới cửa..

Bình Luận (0)
Comment