Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 41


Bỗng nhiên ở phía sau vang lên tiếng kêu bén nhọn của Thẩm Vân Song, Diệp Tịch Dao lại ngoảnh mặt làm ngơ, như trước tiếp tục đi về phía trước.
"Diệp Tịch Dao! Ngươi cái đồ phế vật, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thẩm Vân Song lại kêu gào, đồng thời chạy lên phía trước của Diệp Tịch Dao, ngăn cản đường đi của nàng.
Rốt cuộc Diệp Tịch Dao cũng ngừng lại, nhìn nữ nhân vẻ mặt xanh mét trước mắt, nhấc chân lên chính là một cước!
Nhất thời, chỉ nghe rầm một tiếng.

Ngay cả việc kêu gào thảm thiết, Thẩm Vân Song cũng không kịp kêu ra tiếng đã như diều đứt dây, trực tiếp bay xa ra ba trượng, ngã ở trên mặt đất!
Nguyên bản trên đường cái đang huyên náo, trong khoảnh khắc liền lặng ngắt như tờ, đến châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Không ai nói chuyện, lúc này Diệp Tịch Dao đưa cái gì đó trong tay cho Lạc Cửu Thiên bên cạnh, sau đó từng bước đi về phía trước, mọi người yên lặng nhường ra một con đường, đảo mắt, liền cách trước người Thẩm Vân Song.

Dĩ nhiên trong nháy mắt Thẩm Vân Song liền từ trong hôn mê tỉnh táo lại, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Tịch Dao.
"Ngươi..

Ngươi..

Ngươi cái đồ phế vật, dám đánh ta?"
"Lúc trước Thẩm Phi Yến cũng nói như vậy." Diệp Tịch Dao bễ nghễ nhìn xuống Thẩm Vân Song, bình tĩnh mở miệng.
"Cái gì? Dĩ nhiên là ngươi?"
Trước đó, bỗng nhiên Thẩm Phi Yến bị đánh thành đầu heo chạy về nhà, lúc ấy Diệp Tịch Dao còn ngu đần, lại không nghĩ rằng, dĩ nhiên người động thủ lại là nàng.
Thẩm Vân Song mở to hai mắt khó có thể mà tin, nhưng Diệp Tịch Dao lại không nói nữa, bỗng nhiên một tay xách Thẩm Vân Song từ trên mặt đất lên.
Rốt cuộc Thẩm Vân Song cũng có chút sợ, phản xạ giãy dụa, bất an kêu gào nói:
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Diệp Tịch Dao.

Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám chạm vào ta một chút, Thẩm gia chúng ta.."
"Thẩm gia các ngươi sẽ như thế nào?" Diệp Tịch Dao nhướng mày hỏi lại.


Lúc này, vị Lý công tử đi cùng với nàng ta, bỗng nhiên nhảy ra, nói:
"Xem ra vị cô nương này không đem Thẩm gia đặt vào trong mắt, bất quá, vậy còn Vân Đỉnh sơn trang thì sao?"
Diệp Tịch Dao liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Ngươi muốn thay Thẩm gia ra mặt?"
"Có gì không thể?" Lý công tử nâng cằm lên giương giọng mở miệng.

Thân là đệ tử của Vân Đỉnh sơn trang, ở trong mắt hắn, đừng nói là Thẩm gia hay Diệp gia, cho dù là Lê quốc hắn cũng không đặt ở trong mắt.
Mà lúc này vừa nghe lời này, bỗng nhiên Diệp Tịch Dao nở nụ cười, tiếp theo tại thời điểm mọi người nghĩ rằng nàng sẽ thả người, thì lại thấy ánh mắt của Diệp Tịch Dao thay đổi, sau đó trước mặt của Lý công tử, liền chiếu lên mặt của Thẩm Vân Song mà đánh ba ba ba!
Chờ qua một lúc sau, Diệp Tịch Dao mới dừng lại, tiếp theo đem Thẩm Vân Song ném dưới chân của Lý công tử, nói:
"Thẩm Vân Song, về sau nếu có năng lực thì cứ trực tiếp động thủ, đứng suốt ngày giống như chó điên, đi cắn loạn khắp nơi!" Nói xong liền liếc mắt nhìn Thẩm Vân Song, theo sau Diệp Tịch Dao lại ngẩng đầu, nhìn sắc mặt đã sớm xanh mét của Lý công tử, khinh miệt cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Từ lúc vào Vân Đỉnh sơn trang, Lý công tử có bao giờ chịu qua vũ nhục như vậy? Lập tức giận tím mặt, đang muốn đuổi theo, thì lại bị mấy quỷ sai chuyên duy trì trật tự ở quỷ thị ngăn cản đường đi.

Mấy quỷ sai đều mang mặt nạ, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Mà Lý công tử định giải thích một phen, đem hành vi phạm tồi đều đổ lên người của Diệp Tịch Dao, nhưng đợi khi ngẩng đầu, đã sớm không thấy thân ảnh của Diệp Tịch Dao.
Mà lúc này, lại chỉ nghe mấy quỷ sai vừa mới xoay người rời đi nhỏ giọng nói:
"Một đôi cẩu nam nữ, không có chuyện gì lại tìm người gây chuyện, xứng đáng bị đánh!"
"May mắn chúng ta ở một bên sớm đã nhìn thấy, bằng không đã bị tiểu bạch kiểm này lừa gạt rồi! Phi, trợn mắt nói dối, thực không phải là người tốt lành gì!"
"Chính là! Bất quá vừa rồi nữ nhân kia cũng đủ ngoan độc, đừng nhìn không có một chút linh lực, nhưng lại đánh người vô cùng nghiêm túc, có chút thú vị.."
"Ha ha..".

Bình Luận (0)
Comment