Ngọc Phả Truyền Thư

Chương 11 - Thôn Thiên Mãng

Chương 11: Thôn Thiên Mãng.

"Thiết Chân, có phải thứ kia không?" Đàn Nhi vừa đi vừa tỏ vẻ sợ sệt, từ xa nhón chân nghiêng đầu nhìn, ngọc kiếm trên tay liên tục khua khoắng dẹp cỏ dại dạt sang một bên tạo thành một cái lối mòn.

Xa xa, ở giữa bình nguyên trống trải một đầu đại xà nằm cuộn mình, đại xà thân như cây lớn, dài không dưới 10 trượng bởi vì quằn quại khiến cho một vùng cây cỏ hoàn toàn bị đè rạp, bốn phía không khí cháy khét, trên người đại xà vùng lưng xà lân bị bốc ra từng mảng lớn, xà phiến óng ánh như kim thiết, cả người một màu trắng bạc nhìn cực kỳ khiếp người.

"Là nó! Thôn Thiên Xà ấu kỳ!" Thiết Chân kích động nói, trên mặt không che dấu được biểu cảm ngưng trọng, đại xà khí tức thập phần khủng bố, hắn vừa nhìn liền đoán ra được tu vi nó không dưới Túc Mệnh kỳ, may mắn là bị Thiên Phạt trọng thương.

"Nó đang hấp thu địa khí để hồi phục, Đàn Nhi! Giúp ta một tay!" Thiết Chân gấp giọng, nói xong kéo lê trọng kiếm cước bộ đẩy nhanh gần như là mũi tên bay về phía trước, khoảng cách không xa.

Đàn Nhi cũng phối hợp cực kỳ ăn ý..Ngọc kiếm tách ra một đạo quang mang, chỉ thấy kiếm quang hướng đầu Thôn Thiên Xà kia cách không một chém.

Thiết Chân nhún người mang theo trọng kiếm bay lên, thế kiếm hung ác nhắm thẳng đầu cự xà nện xuống, một kiếm kia không có gì là sắc bén tuy nhiên bên trong lực đạo kinh người hoàn toàn có thể khai địa liệt thạch.

Một đạo cường hoành khí kình đi trước hoá thành phong hàn.

Thôn Thiên Xà gần như ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hai mắt trực tiếp mở, ngẩng đầu.. Miệng lớn phun ra một cỗ hơi thở mệt mỏi..Thời điểm này kiếm quang chém xuống, một kiếm khéo léo cắt vào vùng da lưng bị tổn thương từ trước, tựa hồ kiếm sắc chém bùn, tại chỗ một dòng máu tươi phun thẳng lên trời.

Thôn Thiên Xà rú lên một tiếng đau đớn!.

Đàn Nhi trên đường chạy tới còn liên tục chém ra hai kiếm phân biệt..Kiếm thứ hai rơi xuống, Thôn Thiên Xà liều mạng cuộn mình che đi địa phương hiểm yếu..Lúc này cũng là thời khắc trọng kiếm nổ vang.

Ầm Ầm.

Thôn Thiên Xà dùng đầu đón đỡ trọng kiếm, một kiếm cũng vừa vặn khiến cho nó choáng váng, lắc lư mấy cái, bất quá, xà lân cứng rắn, trọng kiếm kia không thương tổn nổi, ngược lại Thiết Chân còn bị phản lực chấn bay ngược phía sau, hai tay tê rần tựa hồ trong chốc lát mất hết cảm giác.

Hắn bạch bạch đạp đất định trụ cơ thể, trong người cuồn cuộn bốc lên một cỗ nhiệt khí, sau mấy cái hơi thở ác liệt nhìn lên, trọng kiếm hoành không tiếp tục nhằm đầu đại xà một chém, lúc này kiếm thứ ba của Đàn Nhi cũng rơi xuống.

Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng thực tế phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, đại xà hung ác nhìn đôi nam nữ kia, rất nhanh nó đã làm ra quyết định..Bỏ qua kiếm quang ngọc kiếm, toàn lực chống đỡ trọng kiếm phía trên đỉnh đầu.

Suy nghĩ của nó không ai hiểu được nhưng trong đôi con mắt to lớn hung tàn chỉ thấy một vệt lạnh lẽo..Tựa hồ, đáng lý ra nó không nên chật vật như vậy, tựa hồ hổ về đồng bằng bị chó bắt nạt.

Nó căm tức, nó phẫn nộ..Đại xà ngẩng đầu miệng lớn như chậu máu đỏ lòm thình lình phun ra một ngụm hắc khí, đồng thời đỉnh đầu bên trên cấp tốc biến hoá, hai cái sừng nhọn xé toang xà phiến mọc ra..Đầu rắn hướng phía trên, hướng Thiết Chân, hướng hư vô đâm thẳng.

Rồng bệnh cũng là rồng, giờ phút này nó mặc dù thương tổn càng bị hơi thở Thiên Kiếp kiềm chế nhưng Túc Mệnh yêu thú thủy chung không thể xem thường.

Một cái đâm đầu này trầm trọng như tinh vẫn trực tiếp khai mở hư vô..Không khí bốn phía nổ vang, nó hiện tại đã có sơ kỳ hình dáng Giao Long, chỉ cần sống sót qua hai lần Thiên Kiếp nữa sẽ có một cái cơ duyên tiến hoá Chân Long.

Từ đó về sau Cửu Thiên Thập Hải mặc sức bay lượn.

Xà đầu ngăn cản trọng kiếm, một người một yêu, một trên một dưới.

10 trượng nổ vang, phong vân quét sạch..Xà đầu lõm xuống, Thôn Thiên Xà rít lên một tiếng đau đớn cả người quằn quại rơi trên mặt đất, thân thể to lớn chấn động một vùng cuốn lên mù trời đất đá.

Va chạm quá mạnh, Thiết Chân mặc dù thân thể cực hạn cũng vô pháp thừa nhận, trọng kiếm chém lõm đầu Thôn Thiên Xà cũng chia năm xẻ bảy, toàn bộ lực lượng dồn lên người Thiết Chân khiến cho hắn bay ngược giữa trời phun ra từng ngụm máu tươi.

Thiết Chân rơi trên mặt đất, bị cỏ dại thảo nguyên che đậy..Hắn không đành, trước khi hôn mê bất tỉnh còn nhoài người nhìn Đàn Nhi, trong mắt hiện lên phức tạp..Nửa muốn nàng chạy nhanh, nửa lại muốn nàng tiếp tục chém giết Thôn Thiên Xà.

Bởi hắn biết bản thân hiện tại vô lực, nhưng thời gian kéo dài một khi Thôn Thiên Xà hồi phục bọn hắn nhất định phải chết.

Đàn Nhi tiến thoái lưỡng nan, mặc dù bên ngoài trưng diện một bộ lạnh lẽo hung tàn, nhưng nàng thủy chung là nữ nhân yếu đuối, hoàn toàn không phải thiết huyết nữ cường như chúng nhân lầm tưởng , giờ phút này thực sự không biết phải làm cái gì, sau mấy hơi thở hoảng loạn rốt cuộc lựa chọn chạy đến bên cạnh Thiết Chân, ngọc thủ run run nhét vào miệng hắn một viên thuốc.. Sợ hãi nhìn đầu Thôn Thiên Xà đang thở phì phò, ánh mắt hung tàn khoá chặt lấy hai người.

"Ai..Trọng kiếm nhìn thì ghê gớm, tại sao tên kia lại yếu như vậy? Đáng lý phải bổ đôi đầu con rắn kia! Nữ nhân có bảo kiếm lại không biết sử dụng" Xích Mạc cong môi, vẻ mặt cao nhân dương dương nhìn Xích Quỷ, một bộ hết thảy đều nằm trong dự tính của lão tử rồi.

"Có cứu bọn họ không?" Xích Quỷ tường tận quan sát trận chiến kia, cổ nhân nói: Đánh rắn phải đánh đầu.. Nhưng hắn không cho là đúng ở trong hoàn cảnh vừa rồi, nếu như Thiết Chân cùng với Đàn Nhi tập trung công kích vào địa phương yếu hại, những vị trí đã bị Thiên Kiếp xé ra từ trước không có xà lân che đậy, chậm rãi bào mòn thì kết cục không chừng sẽ có biến số.

"Không cần cứu..Thiên Kiếp lại buông rồi" Xích Mạc nghiêm túc nhìn lên bầu trời, ở đó mây đen nồng đậm đã đến cực hạn, kiếp vân cuồn cuộn..Một cỗ hơi thở chết chóc buông xuống..Trấn áp thế gian vạn vật.

"Nhanh đưa hắn chạy đi, Thiên Kiếp không biết phân biệt.." Xích Quỷ hét lớn, hắn nghĩ mình phải làm một cái gì đó, mặc dù huynh muội Thiết Chân là tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng bọn hắn rốt cuộc vẫn không đáng chết.

"Giúp bọn họ một tay!" Xích Quỷ e dè nhìn kiếp vân, suy nghĩ một chút bỗng nhiên cắn răn hô lớn lại kéo tay Xích Mạc hướng trung tâm kiếp vân chạy tới.

Xích Mạc không phản kháng tùy tiện để hắn kéo đi, nhưng trong mắt lại nhiều ra một mạt xem thường, đáy lòng than nhẹ:" Đúng háo sắc..Nam nhân trên đời đều không qua được cửa nữ nhân..Vị đường huynh này xem chừng phải nhào nặn lại một phen!".

Cả một mảnh thảo nguyên theo khí tức Thiên Kiếp bốc lên hình thành lốc xoáy ở bốn phương tám hướng mù mịt quần thảo, ở trong không khí nặng nề có mấy giọt mưa điềm nhiên rơi xuống, hai người Xích Quỷ xé mưa chạy về phía trước, hắn đã quyết định cái gì liền không do dự, mặc dù tim đập chân run, mặc dù ở giữa rét lạnh cả người chảy xuống mồ hôi hột, vẫn như cũ không do dự.

Khoảng cách không xa, chỉ mất mấy cái hơi thở liền tiếp cận hai người Đàn Nhi..Xích Mạc không nói không rằng liền xốc Thiết Chân lên vai tựa hồ vác một con khỉ chết cắm đầu chạy về phía trước..Xích Quỷ nhìn Đàn Nhi một cái, nàng ta hoảng sợ phát khóc rồi, nước mắt ướt hai gò má, nước mưa ướt đẫm y phục.. Ướt át bộ dạng cùng với lấm lét dung nhan kia càng nhìn càng thêm phần xinh đẹp.

Đàn Nhi phức tạp nghiêng đầu nhìn Xích Quỷ, muốn mở miệng nói cái gì nhưng lập tức bị tiếng hét của Xích Quỷ đánh bay.

"Nhìn cái gì! Muốn chết a, còn không nhanh chạy!" Xích Quỷ bộ dạng gấp gáp, nói chưa đủ còn nhấc chân đạp thẳng lên lưng nàng, muốn giúp nàng chạy.

Đàn Nhi cắn răng chạy, Xích Quỷ bám sát phía sau bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Thôn Thiên Xà đang dựng đứng nửa thân ngẩng đầu nhìn kiếp vân trong mắt hiện lên một mạt bất cam cùng điên cuồng..Trên đầu nó cặp sừng dài hơn 5 tấc thẳng tắp như muốn chống chọi tới chết, thân dưới có thứ gì đó nhúc nhích muốn nhô ra.

Bầu trời hoá tử sắc, điện quang như cá trong nước điên cuồng bơi lội, kiếp vân lại tách ra, một đôi con mắt uy nghiêm nhìn xuống.

Thôn Thiên Xà phì phò thở dốc, mặc dù Thiên Kiếp chưa lâm nhưng khí tức Thiên Đạo là vô cùng khủng bố, ép cho toàn thân nó muốn hoá thành cặn bã..Trong mắt nhìn trời có điên cuồng nhưng càng nhiều là sợ hãi, bất quá, sợ hãi cũng không khiến cho nó nhụt chí..Bởi lẽ Thôn Thiên Xà từ khi sinh đến lúc hiện tại trải qua trăm năm tu luyện thủy chung đi duy trì một cái lý tưởng.

Hoá kiếp!

Không phải Xà Yêu nào cũng có can đảm đi làm loại chuyện tưởng như không thể, cũng giống nhân loại tu sĩ, lý tưởng kia gọi là đạo tâm.. Kẻ vì duy trì đạo tâm mà nghịch tập thì suốt lộ trình một đường phải sống chết tranh đấu, nếu chết, thân hoá hư vô không người kể lại, còn nếu sống sót từ đó về sau mệnh không do trời.

Lôi kiếp lộ ra, lớn như đại thụ, thô như gậy sắt sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc liền hướng đại địa bên dưới đâm xuống.

Hư vô chớp nháy..Điện quang tím trời.

Tựa một cây kinh thiên Lôi Thương vô kiên bất tồi được ai đó ném đi, khí thế hủy diệt hết thảy..Muốn trảm sát kẻ có tâm nghịch tập, thượng tôn Thiên Đạo chi uy.

Bình Luận (0)
Comment