Ngốc Quá Vợ À

Chương 70

Buổi trưa.

Phú đang loay hoay trong bếp nấu cơm trưa vì cái lí do hết sức bá đạo: oẳn tù tì thua. Còn lại Tuệ, Linh, Tokiyama và Kinichi đang ngồi ăn bim bim uống coca cola. Tuệ nhìn Linh khó hiểu. Rõ ràng lúc nào có ai nhờ gì nó cũng đi làm, giờ sao cứ có gì là nhờ Tokiyama?

Tuệ nghĩ thês, liền bảo Tokiyama đi lấy nước. Rồi cô quay sang Linh:

- Linh, em lấy cho chị hộp trà

- Trà... ạ?

Linh nhíu mày, trà, cô quên mất không bỏ trà vào ngăn bàn rồi.

- Linh, em có nghe không?

Giọng Tuệ chợt đanh lại một cách bất bình thường.

- Linh đi lấy trà đi!

- Chị...

- Đứng lên!

Linh bám vào thành ghế, khó nhọc đứng lên.

- Đi lấy ngay!

Tuệ gườm gườm. Linh bỗng chốc cảm thấy xa lạ. Đây đâu phải là Tuệ? Một người chị hiền lành của cô đâu mất rồi?

Cô cắn răng, cố gắng lê chân đi, nhưng...

"Bịch"

Cả người cô đổ rạp xuống đất. Hai tay chống đất bất lực. Không được...

Kinichi hoảng hốt, định lên đỡ Linh thì bị Tuệ chặn lại.

- Em không đi được, phải không Linh!!!

Tuệ nói to.

- Chị?

Phú từ nhà bếp chạy ra, nhìn Linh ngã dưới đất thì vội chạy lại. Tuệ tiếp tục:

- Phú! Nghe cho rõ đây! Linh đã giấu chúng ta việc con bé không đi được! Dây thần kinh chân của con bé bị tế bào độc vây quanh quá nhiều!

- Linh?

- Đúng... vậy....

Linh gật đầu đồng ý. Vậy là, Tuệ đã nghe lén, chị ấy biết tất cả rồi. Ngỡ là anh trai sẽ vỗ về...

- Linh! Sao em dại dột thế! Sao em lại giấu anh chị!! Nói ra anh chị sẽ giúp em!!! Sao em lại giấu hả!!! Ngu ngốc!!!! Dại dột!!!!!

Phú hét. Con mắt Linh long lanh nước

- Khóc gì hả! Em có phải em anh không đấy!!!

Phút chốc, anh để tình cảm đè lấp lí trí. Phú đang mắng mỏ người em gái mà anh "đã" nâng như nâng trứng. Ánh mắt Linh hoàn toàn thay đổi. Sợ hãi. Một nỗi sợ hiện lên trên đôi mắt Linh. Cô sợ! Cô hoảng loạn!

Tokiyama vừa về, nhìn cảnh tượng trước mắt thì hoảng cả lên, vội ôm lấy con bạn:

- Linh! Đừng hoảng!

- ... - Linh thở dốc, ngước lên nhìn ba người trước mặt với vẻ mặt sợ hãi. Đây không phải là người mà Linh yêu quý! Không phải!

Linh dùng hết sức lê vào phòng, đóng sập cửa lại, khoá trái, ngồi ôm lấy đầu, khóc trong im lặng. Vậy là cô nói không sai. Họ sẽ ruồng bỏ đứa em gái này.

Bên ngoài, Tokiyama làm loạn cả lên:

- Mọi người có ai hiểu cho Mizu không hả!!!!

- Có việc gì chứ! Lỗi là tại con bé!

Tuệ vẫn chưa hết nóng

- Chị im đi! Chị thì biêt gì chứ!!

- Em dám nói thế à!

Giờ đến lượt Phú

- Tok-kun, lễ phép đi.-

- Tất cả im hêt đi! có ai biết nó đã bị trầm cảm và phải đi điều trị suốt một năm không hả!! Có ai hiểu cho căn bệnh tim của nó không vậy!!! Sao mọi người phải gây sốc cho nó suốt thế hả!!! Có ai chịu hiểu cho cảm giác của nó không hả!!!

Như chợt nhớ ra ánh mắt sợ hãi ban nãy của con bé, Tuệ và Phú sững người. Lúc nãy, là hai người quá đáng. Kinichi nhìn Tokiyama, lắc đầu:

- Em nói dối, phải chứ?

- Tất cả là thật! Sao anh không đứng lên bảo vệ Mizu mà để cho nó phải chịu đẹng thế hả!!! Anh có còn yêu nó không hả!!!!

- Anh...

Tokiyama dứt lời, đạp mạnh cửa, bước vào phòng Linh. Nhìn cô gái đang run rẩy trên sàn nhà, Tokiyama không khỏi đau xót. Lấy mấy viên thuốc an thần cho Linh uống và đặt cô lên giường. Thở dài. Nhỏ nói:

- Thôi, mọi người đi ra đi, sẽ ổn thôi.

Kinichi nhìn nhỏ, khẽ nói:

- Tok-kun, anh biết anh sai rồi, cho anh ở lại với Mizu-kun được không?

- Anh không sợ nó sợ anh à?

- Không...

- Vậy, anh ở đây.

Tokiyama đi ra ngoài, khép lại cửa.
Bình Luận (0)
Comment