*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn đám người đang dần tản đi, Yun bực lắm. Cậu rõ là muốn chào cô mà.
Bật cười, một ý nghĩ vụt lên trong đầu Yun.
Cậu có nên từ bỏ?
....
Tối hôm đó, Linh quyết định ở nhà Huy. Nhờ việc ở tập đoàn càng ngày càng đi lên, anh Đã mua được một căn biệt thự khá rộng. Cả lũ rủ nhau liên hoan ở đó. Thế là chiều đó cả lũ đax lượn khắp siêu thị để mua nguyên liệu cho bữa BBQ hoành tráng nhất quả đất này.))
5h30
Linh và Huy đang loay hoay trong bếp. Trời lạnh mà cả hai áo phông quần đùi, thẻm cái tạp dề đôi mà không lạnh. Đơn giản là vì cả hai đứa đứng ngay trước cái lò sưởi nên... mồ hôi còn vã hơn mưa nữa.
Hai đứa, Linh thái thịt, Huy gọt vỏ cắt rau.
Nói chuyện đang vui vẻ chợt tim Linh nhói lên đau kinh khủng. Cô khó thở, chạy vội vào nhà vệ sinh ngay gần đó.
Linh bị nôn. Mà là nôn ra máu... Cô ngồi dựa vào tường, thở hổn hển. Tay lục tìm trong túi quần, rút ra một lọ thuốc có chữ D-1 viết tay. Lấy ra một viên con nhộng màu đỏ cho vào miệng nuốt. Sắc mặt Linh hồng hào trở lại, cô dần điều chỉnh được hơi thở của mình.
"Nguy hiểm quá"
Linh nhớ lại lời bác sĩ. Không được để thân nhiệt lên quá 42độ hay xuống quá 35độ, nếu để thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đứng lên lấy nước tạt vào mặt, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
Kéo trong áo ra một mặt dây chuyền, cô mở nó lên. Đây là mặt dây chuyền cảm ứng đo nhiệt độ thân thể. Không có cái thứ 2 vì chính Linh đặt sản xuất ở tập đoàn.
- Hả...
Linh sửng sốt. Nhiệt độ lúc này của cô là 40độ.
- Sao lại nóng thế được chứ?
Linh khó hiểu. Cô nghĩ ngợi rồi tạt thêm nước lên tay. Nhiệt độ đã xuống còn 38độ.
Mở cửa bước ra ngoài, Linh gặp Huy đang đứng thái thịt
- Sao anh lại làm thịt?
- À, tại anh thấy em có vẻ không ổn thôi. Mà em không sao chứ?
- Em ổn.
Huy nhíu mày. Hồi chiều Tuệ đã nhắn tin kể về bệnh tình của Linh rồi. Anh không hiểu sao cô phải giấu chứ? Là không tin tưởng anh sao?
- Thôi, xong rồi, em bê ra đi.
- Được thôi.
Linh hai tay hai mâm bê ra. Vừa đi vừa huýt sáo. Huy thì bê cái bếp, vừa đi vừa hự hà hự hà như luyện công ý.
- Anh ổn không thế?
- Ổn ổn! Hự.... hà.... hự.... hà....
- Hầy, nếu mệt thì để em bê ra cho!
- Thôi hự... em.... hà... ra... hự... đii.
- Rồi không hối hận nhá!
Linh lon ton phi ra ngoài. Mặc kệ Huy vật lộn với cái bếp than to bự tổ chảng. Cơ mà cái lũ rảnh này tự dưng nổi hiwsng ăn bếp than, bếp điện xịn hẳn hoi không dùng lại đi dùng cái bếp cổ lỗ sĩ này -_-
Bê ra, Huy run bắn nguoefi vì lạnh
- Ây gù~~ Lạnh lạnh lạnh lạnh!
- Haizz, lên thay đồ đi, con Linh lên rồi đấy!
Khang thở dài.
- Ờ ờ.
Anh chạy bay vào trong nhà, phi thẳng lên phòng. Linh đang ở trong phòng tắm. Huy lấy thêm chiếc quần thể thao nỉ màu trắng mặc vào, thêm chiếc áo hoodie màu trắng nổi bật, cộng với đôi tất màu trắng và cả đôi bata cũng màu trắng nốt:)))
Anh gõ cửa phòng tắm:
- Linh, em xong chưa?
- Đây ạ.
Cô đang ngâm mình trong làn nước ấm, nghe anh gọi thì quấn khăn bước ra.
"Xoạch"
Linh bước ra. Huy suýt nữa thì phụt máu mũi. Cái khăn cô đang quấn ngắn quá ngắn. Ngắn đến ngang đùi, kéo lên chút nữa thì...
- A...
Linh lấy nhanh bộ quần áo bông màu hồng đi vào thay.
Huy ngớ người.
Mái tóc ngâm nước nóng lâu lại trở về với màu nguyên thuỷ, nâu hạt dẻ, thấm hơi ẩm của nước ôm lấy người
Đôi mắt tím mơ màng
Chiếc cổ trắng nõn
Khuôn mặt dễ thương ửng hồng lên
Đôi chân dài thon thả khép nhẹ.
Quyến rũ mê hồn!
Anh cười cười như tự kỉ và bước xuống nhà. Bốn đứa kia thấy anh xuống thì bắt đầu nướng thịt cả rau.
Huy nhập cuộc cùng. Mùi hương thơm ngát lan khắp nhà.
Khoảng 5 phút sau Linh xuống. Con bé mặc bộ đồ bông hồng tinh nghịch. Mái tóc sấy khô để xoã, cái mái ngố nhìn rất đáng yêu.
Môi cong lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo.
- Ăn thôii!
- Ăn!!!!!
Linh nhảy vào gắp lia lịa những miếng thịt. Con bé còn giành hết chỗ nấm-món yêu thích của mình.
Huy bật cươfi:
- Hahaha!!! Em là heo à?!
- Ặc, em là heo thì kệ em! Á! Cho chết này!
Linh giựt miếng thịt bọc nấm đại bự trong bát Huy cho tọt vào miệng.
- Em... Con heo này!!!!!
- Á á! Đại ma vương tha tội!
- Không được!
Huy cười gian tà, Linh chợt thấy sợ. Bốn đứa kia nhìn nhau, cười thầm.
- Vậy, phạt đi!
Linh chu môi giận dỗi!
- Nguyên Linh! Anh phạt em làm vợ anh vì tội chiếm mất thịt và trái tim của anh, thời hạn mãi mãi!
- Chấp nhận hình phạt!
Linh cười tươi rói. Không thể nào từ chối lời cầu hôn dễ thương này được!
- Yêu vk nhấttt!!!!
Huy ôm ghì Linh vào lòng. Linh tiện thể cầm đũa gắp luôn thịt trong bát Huy, ăn nhanh nhất có thể