Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 13


Chương thứ mười ba
Nghề nghiệp của A Tư
☆ ☆ ☆
Hai người kéo tay nhau lên lầu hai, đi vào đại sảnh, Dụ Niên ngay lập tức tìm kiếm người kia.
Bên cạnh quầy bar không có, quét mắt một vòng trong phòng VIP, cũng không có thân ảnh của anh — — Nếu anh ở đây, hẳn là rất dễ nhận biết, tựa như lực vạn vật hấp dẫn của Trái Đất, khiến người ta không thể không tập trung tầm mắt trên người anh.

Đương nhiên, trên thực tế Dụ Niên lại một chút cũng không tự giác về lực hấp dẫn của bản thân mình.

Người phụ nữ thành niên kia không phải một mình đến đây tiêu khiển, chị cũng có bạn, có địa điểm tụ hội cố định.

Chị dẫn Dụ Niên đi đến bàn của mình, trong một gian phòng trang nhã đã có vài người ngồi thành tốp năm tốp ba, đều là phụ nữ trẻ tuổi ăn diện phong cách.

Dụ Niên phát hiện nơi này chính là chỗ A Tư và bạn của anh ngồi lần trước...!Chỉ tiếc, hôm nay anh không ở đây.

"Ai vậy?" Có người hỏi.

"Dê con lạc đường nhặt được dưới lầu." Người phụ nữ kia lôi kéo Dụ Niên ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi cậu, "Muốn uống chút gì không?"
Dụ Niên vốn còn muốn giả vờ trưởng thành, dưới cái nhìn chăm chú vây quanh của nhóm phụ nữ thành niên này, có chút chân tay luôn cuống, thật giống như chú dê non đang đợi bị làm thịt, xấu hổ bất an.

"Coke...!đi"
"Phụt!"
"Thật đáng yêu, vẫn là học sinh trung học sao?"
"Ann, bảo bối cậu gặp được chỗ nào vậy?" Hóa ra người phụ nữ kia tên Ann.

Ann ngoắc tay gọi phục vụ tới, người đến là Tiểu Văn, Dụ Niên vẫn nhớ cậu ta, lần trước Mục Đào đã giới thiệu cho bọn họ quen biết nhau.

Tiểu Văn quả nhiên cũng nhớ rõ Dụ Niên, cười hỏi, "Sao ông lại tới đây?" Ann ngạc nhiên nói, "Hai người biết nhau sao!"
Tiểu Văn: "Cậu ấy là bạn học của Mục Đào, nhân tài của Kinh Đại đó!"
Dụ Niên nhíu mày, cậu không muốn mấy người xa lạ này biết bất cứ tin tức nào của mình, bao gồm cả trường học, tên tuổi!
Tiểu Văn: "Hôm nay bọn Mục Đào không có đây, một mình ông tới à? A, xưng hô như thế nào? Tui còn chưa biết tên ông đó!"
Dụ Niên nghĩ, đám người này tên cũng đều là nickname thôi, bản thân không tất yếu ngây ngốc mà nói cho bọn họ biết tên đầy đủ, nhân tiện nói, "Gọi tui A Âm được rồi."
"Tiểu Văn, cho bạn mới A Âm của chúng ta một ly Coke." Ann vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của Dụ Niên, giọng điệu có chút trêu đùa.

"Coke? Ha ha, chị Ann đang nói giỡn phải không! Chỗ bọn em không bán Coke."
Dụ Niên đã biết vừa rồi vì sao mọi người lại cười mình.

Tiếu Văn đề nghị: "Nếu không cho một ly Cuban Freedom đi? Là Cocktail pha từ Rum đen và Coke, nhưng chẳng có bao nhiêu rượu cả."
Dụ Niên chỉ có thể nói Được, từ lúc bắt đầu ngồi ở chỗ này, cậu đã hối hận bản thân nhất thời xúc động, cũng muốn tìm lý do rời đi.

Chỉ chốc lát sau, lại có thêm vài người tới nữa, nam có nữ có, bọn họ nhìn thấy Dụ Niên cũng chẳng chút kinh ngạc.


Trong đó có một người thanh niên, thoạt mình thì thấy thực bình thường, đợi đến khí anh ngồi vào chỗ của mình, Dụ Niên mới phát giác trên người của anh phát ra một loại khí chất độc đáo, khiến người ta cảm thấy tâm tình bình tĩnh khó hiểu.

Anh ta nhìn thấy Dụ Niên quan sát mình, hào phóng cười cười, hỏi: "Mới tới sao?" Mới tới? Xem như là vậy đi, Dụ Niên Ừm một tiếng.

Anh ta nói: "Tôi tên Tĩnh, Tĩnh trong an tĩnh."
Dụ Niên cụng ly với anh ta, nói: "A Âm, Âm trong âm nhạc."
Sự tồn tại của Tĩnh khiến Dụ Niên bình tĩnh không ít, vừa lúc Cocktail đã được đưa lên, dù sao rượu này cũng không cần mình trả tiền, uống xong lại đi cũng được.

Nhưng mà giây tiếp theo, suy nghĩ muốn về đã bị quét sạch không còn một mảnh.

—— Bởi vì người cậu muốn gặp đã xuất hiện!
Hôm nay A Tư mặc một thân sơmi dài tay màu xám, khuy áo màu bạc đặt trên quầy bar bằng thủy tinh dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng, anh híp mắt, tay cầm ly thủy tinh đựng một thứ chất lỏng màu hổ phách, bề ngoài vẫn là chói mắt trước sau như một.

Nhóm người bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, có người muốn gọi anh lại, đã bị một người khác ngăn cản, "Đợi đã, A Tư luôn muốn một mình uống rượu trong chốc lát."
Dụ Niên lúc này đã chẳng thể bình tĩnh mà suy nghĩ về điểm khác biệt giữa anh và Dụ Duyệt trong trí nhớ, chỉ là nhìn chằm chằm không chuyển mắt gương mặt nghiêng của anh.

Cách đó không xa, trên sân khấu có một cô gái tóc dài đang khảy đàn biểu diễn, hòa cùng giọng hát nhu hòa..

Hélène, Je mappelle Hélène...!
Je suis une fille...!Comme les autres...!
(Helen, tên em là Helen.

Em là con gái, như bao cô gái khác.)
Một ca khúc tiếng Pháp có giai điệu khiến người ta mê luyến, tựa hồ thực thích hợp trong hoàn cảnh này.

Hélène, Jai mes joies, mes peines...!
Elles font ma vie...!Comme la vôtre...!
Je voudrais trouver lamour....!
Simplement trouver lamour...!
(Helen, tôi cũng có niềm vui, nỗi buồn của riêng tôi
Những điều này làm nên cuộc sống của tôi, giống như em
Tôi muốn tìm thấy tình yêu
Chỉ muốn tìm thấy tình yêu)
Ca khúc(Tên em là Helen)
Dụ Niên không biết tiếng Pháp, cho nên cũng không biết cô hát những gì, chẳng qua khó hiểu cảm thấy tâm tình của cô lúc hát rất giống tâm trạng của mình lúc này, có một loại mong đợi và ưu thương nhàn nhạt.

Có phải là anh ấy hay không thì có gì khác biệt chứ?
Người này vẫn có thể hấp dẫn tầm mắt của mình...!
Nhưng mà, vẫn không nhịn được nghĩ, nếu thật sự là anh ấy thì tốt rồi.

A Tư uống rượu, câu có câu không trò chuyện với bartender, ngón tay thon dài vuốt ve bên ngoài ly, ngẫu nhiên cười nhẹ, độ cong khóe miệng đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.


Ước chừng qua 15 phút, anh mới xoay đầu lại, nhìn về phía bên này.

Sáu đó, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Dụ Niên đang ngốc lăng ra ngồi giữa nhóm các cô gái...!
Tầm mắt của anh dừng lại hai giây, sau đó đứng lên từng bước đi tới gần bên này, tư thái tao nhã tựa như một con mèo lớn đang tới gần con mồi đáng thương.

Dụ Niên bị hào quang của anh chấn động đến không thể nhúc nhích, cảm thấy 16 năm qua, cũng chưa từng kinh tâm động phách như vậy —— Tầm mắt chỉ có thể nhìn về một hướng mà thôi...!
Nhóm người bên cạnh nhường chỗ ngồi cho A Tư, tựa như một thiên hà nhỏ xông vào xoay quanh Mặt Trời, tất cả các vì sao đều phải thay đổi quỹ đạo để chuyển động xung quanh anh.

Dụ Niên vốn là trung tâm cũng thành tinh cầu phụ thuộc của Mặt Trời này, còn bị hút đến vị trí gần nhất.

A Tư ngồi xuống bên cạnh Dụ Niên, ngồi rất gần, đùi cơ hồ dán vào nhau, anh nhìn Dụ Niên, hỏi một câu giống y như Tĩnh, "Mới tới sao?"
Người này còn có một tính chất đặc biệt có thể khiến người ta trầm luân, chính là thanh âm —— Tiếng nói từ tính khiến màng tai người nghe tê dại, trái tim rung lên.

Anh vừa mở miệng nói chuyện, người khác sẽ ngóng trông anh đừng ngừng lại!
Thấy Dụ Niên thất thần không nói lời nào, anh lại tiếp tục nói, "Tôi là A Tư." "A Tư..." Dụ Niên không tự chủ được mà lên tiếng gọi tên anh.

Anh dùng ly rượu chạm nhẹ vào ly Cuban Freedom trên tay Dụ Niên, thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, lại thu hồi tay, nhấp một ngụm rượu nói, "Cậu tên là gì?" Dụ Niên: "..."
Ann nâng cằm cười trêu chọc, "A Tư, cậu phóng điện lung tung như vậy là phạm quy rồi, nhìn cậu bé này đều bị cậu làm cho ngốc rồi."
Tĩnh nói: "Ha ha, mị lực của A Tư chẳng ai có thể kháng cự mà."
Ann một bộ phong phạm đại tỷ, giới thiệu nói, "Cậu ấy là do tôi dẫn tới, tên A Âm." A Tư cười liếc mắt nhìn Dụ Niên một cái, lại không hề trêu chọc cậu.

Một người phụ nữ chòm qua, dán vào trên người A Tư hỏi, "Gần đây thế nào? Có chuyện gì vui kể cho chúng tôi nghe đi!"
A Tư: "Gần đây sao, vẫn như vậy thôi, xem kịch bản, phát thanh.

Mấy hôm trước có một chuyện xấu hổ lắm, không biết các cô thích nghe hay không.

Trong phòng ghi âm nhận được một bức thư tình, là nữ sinh trong trường gởi cho đối tượng thầm mến của mình, nhất định muốn nhờ câu lạc bộ phát thanh phải đọc trong tiết mục Thế Giới Cảm Xúc vào ngày thứ năm, đây vốn do phó chủ nhiệm câu lạc bộ phụ trách, cố tình tuần này cô ấy lại bị cảm, cổ họng không tốt, vì thế chỉ có thể để tôi đọc, ha ha, thư tình của con gái lòng vòng vẫn là mấy từ tán tụng con trai như ôn văn nho nhã, ngọc thụ lâm phong gì đó, lời này nói ra từ miệng tôi, khiến người ta nghe được, còn thật sự cho rằng tôi đang bày tỏ với một tên con trai nữa chứ..."
Tất cả mọi người đều bật cười, lại có người nói, "Nếu là cậu, cho dù có bày tỏ với đàn ông, đối phương cũng sẽ không cự tuyệt đâu."
"Đàn ông sao?" A Tư nhìn nhìn Dụ Niên, cười như không cười nói, "Như cậu ấy, tôi còn có thể suy nghĩ một chút."
Dụ Niên: "..."
Tĩnh nói: "Cậu đừng nghiêm túc, cậu ta luôn thích trêu đùa thế này."
A Tư hỏi: "Cậu là em trai của Ann?" Dụ Niên lắc đầu, có chút phát mộng.

Ann lại phát ra một trận tiếng cười ái muội, chỉ uống rượu mà không nói rõ ràng ra.

A Tử hiểu rõ nói, "Cậu sao vẫn luôn không nói chuyện vậy? Cậu không nói tiếng nào, cô ấy sẽ không trả tiền cho cậu đâu."
Dụ Niên: "...!Trả tiền?"

A Tư nhướng mày, "Đúng vậy, chỉ cần nói chuyện phiếm với mấy cô ấy, nói chút việc làm bọn họ vui vẻ, là có thể kiếm tiền, cậu không biết sao?"
Một người phụ nữ cao giọng nói, "Ai~, cậu thật quá đáng, nếu lại thêm một người nữa, cậu muốn chúng tôi phá sản sao?"
"Sẽ phá sản à? Nhị tiểu thư Triệu thị, thiên kim Mễ gia, hòn ngọc quý trên tay Kha đổng..." Khóe miệng A Tư cong lên, chậm rãi nói, "Các công chúa của tôi, giá tiền một ly cà phê bình thường các cô uống đã gấp mười lần một bữa cơm của tôi, nói phá sản gì đó, là muốn tranh thủ đồng tình của tôi sao?"
Dụ Niên nghe mà cảm giác như lọt vào trong sương mù: A Tư và nhóm phụ nữ này là quan hệ lợi ích?
Bọn họ không phải bạn bè sao?
Nhóm các cô gái kia hiển nhiên được những lời này lấy lòng, "Rốt cục là ai đang tranh thủ đồng tình ai chứ..." Vị thiên kim tiểu thư Mễ gia được chỉ đích danh kia nhìn A Tư, một đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp lại ra vẻ nghiêm túc nói, "Cậu kiếm còn chưa đủ sao? Thoạt nghe bộ dáng thực đáng thương, có muốn bọn này tăng thêm lương cho cậu không?"
"Chậc chậc, quả nhiên phụ nữ chính là mềm lòng..." A Tư quay sang Dụ Niên, biểu tình giảo hoạt tựa như hồ ly, "Cậu nhìn thấy không? Các cô ấy dễ lừa như vậy đó."
Dụ Niên: "..."
Ann châm một điếu thuốc, hút một hơi nói, "Cậu cũng đừng dạy hư anh bạn nhỏ này, người ta còn chưa thành niên đó."
A Tư vô tội nói, "Tôi cũng mới hai mươi tuổi thôi mà, sao lại có cảm giác các cô xem tôi trở thành đại thúc rồi."
Mới hai mươi tuổi?! Dụ Niên không thể tin được: Người này thoạt nhìn bộ dáng vô cùng thành thục mà!
Nhìn tuổi của một người, thường phán đoán thông qua vẻ bề ngoài, hành vi, ngôn ngữ.

Vẻ ngoài của A Tư chỉ dao động tầm 18 – 20 tuổi, nhưng mà hành vi, ngôn ngữ và khí tràng cường đại phát ra từ con người anh đủ để người ta mê hoặc, khiến cho không ai có thể thăm dò được tuổi thật của anh.

"Cậu đang nói chuyện cười sao!" Triệu tiểu thư tính cách có chút hào sảng nói, "Đám đại thúc đó sao có thể so với cậu chứ, cậu chính là tình nhân hoàn mỹ vĩnh viễn không già! Ai~~, nếu cậu có thể làm bạn
trai tôi thì tốt rồi..."
A Tư vuốt ve cái ly trong tay, nói "Có thể a~!"
"Ah, cậu nói thật không?!"
A Tư nháy mắt mấy cái nói, "Chỉ cần không bị vị hôn phu của cô phát hiện là được."
"..."
Dụ Niên cảm thấy, nếu A Tư không phải là một người đàn ông hoàn mỹ, vậy anh thật sự là một diễn viên hoàn mỹ.

Biểu hiện cử chỉ, hành vi, cách nói chuyện...!Mỗi một điểm đều hoàn mỹ đến xuất thần nhập hóa.

Có khi anh ôn nhu như nước, tựa như có thể bao dung hết thảy, khiến nhóm phụ nữ kia cảm nhận tư vị được sủng ái của người yêu; có khi anh lại giống một đứa trẻ, giả vờ đáng yêu hờn dỗi, thỏa mãn tâm lý mẫu tính của bọn họ.

...!
Aizz, thật sự không thể tưởng tượng, vài giờ trước, bản thân còn đang ngồi trong nhà của cô bé học sinh trung học giảng giải cái gì là phân loại và cách dùng vị ngữ động từ, hiện tại lại ngồi trong quán bar nghe một đám người thượng tầng xã hội này nói chuyện phiếm giết thời gian.

Dụ Niên phỏng đoán thân phật thật của A Tư: hai mươi tuổi, theo lý hẳn là còn đang học đại học.

Cách nói năng lưu loát lại bản lĩnh của anh nhất định không phải là trường học loại ba hoặc là nơi xã hội hỗn loạn nào đó rồi, hơn nữa trước đó có nghe anh nói đến phòng thu, phát thanh linh tình gì đó, có lẽ là học chuyên về dẫn chương trình, về phần trường học nào thì đoán không được.

Mà hiện tại, anh hẳn là đang cùng đám phụ nữ ăn cơm xong không có chuyện gì làm nói chuyện phiếm kiếm tiền.

Tuy rằng biết là tính tiền theo giờ, nhưng trước khi nhóm phụ nữ kia rời đi đưa tiền cho A Tư cũng khiến cho Dụ Niên nghẹn họng nhìn trân trối.

Lấy màu đỏ làm đơn vị (tờ 100 tệ), có người đưa một tờ, có người đưa một sấp, đưa nhiều A Tư sẽ làm thêm một ít tiếp xúc cơ thể, hôn hôn hai má ôm thắt lưng gì đó, làm đến cực kỳ tự nhiên.

Lúc rời đi Ann còn đặc biệt quan tâm hỏi, "A Âm, có muốn tôi đưa cậu trở về không?" Nhìn khóe môi đối phương nhếch lên tươi cười ái muội, Dụ Niên có chút lạnh cả sống lưng.

A Tư ôm lấy bả vai Dụ Niên, quơ tay nói với Ann, "Tôi về cùng với cậu ấy."
Ann nhún nhún vai, "Tôi thoạt nhìn rất giống người xấu sao?"
Dụ Niên: "..."
Nhóm phụ nữ kia đi rồi, Tĩnh cũng rời đi, chỉ để lại Dụ Niên và A Tư.

Đã sắp tới 12 giờ, Dụ Niên không biết vì sao bản thân cư nhiên không có một chút bất an, cảm thấy chỉ cần người này ở đây, cho dù không quay về cũng không sao.


A Tư gọi hai ly sô-đa, cùng Du Niên ngồi trên sofa rộng rãi, mặt đối mặt nói chuyện phiếm.

"Cậu..."
"Anh..."
Hai ngươi cơ hồ là mở miệng cùng lúc.

A Tư cười cười: "Cậu nói trước đi."
Dụ Niên hỏi, "Anh học ở trường nào?"
"Ha ha." A Tư nói, "Trẻ con mở miệng ra đầu tiên sẽ hỏi, bạn học trường gì."
Dụ Niên: "..."
A Tư: "Khoa Đại."
Oa, là Khoa Đại, quả nhiên không ngoài dự đoán, người này rất lợi hại! Nếu như là Dụ Duyệt, hẳn cũng có năng lực thi đậu Khoa Đại.

"Tôi..." Dụ Niên đang muốn giới thiệu, chợt nghe A Tư nói.

"Cậu học Kinh Đại phải không, vừa rồi Tiểu Văn nói với tôi, cậu bao nhiêu tuổi?"
Dụ Niên: "Mười sáu."
A Tư như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Dụ Niên hỏi, "Thiếu tiền xài?"
"..." Vấn đề này lại nằm ngoài dự liệu, tuy rằng không muốn trả lời, nhưng đối mặt với sự thẳng thắn của đối phương, Dụ Niên cũng không nhăn nhó ngượng ngùng, liền đáp, "Phải." Cậu đích xác đang thiếu tiền.

"Có hứng thú với việc bên này của tôi không?" A Tư thả lỏng thân thể, tựa vào ghế sofa, chân dài duỗi ra, tư thái lười biếng.

Dụ Niên không lên tiếng, thầm nghĩ, có hứng thú hay không cái gì, tôi có hứng thú với anh, nhưng không hứng thú với công việc của anh.

A Tư hỏi, "Biết tôi làm gì không?"
Dụ Niên: "Nói chuyện phiếm với người khác." Đây không phải là sự thật rõ ràng sao?
"Ha ha." A Tư cười khẽ, "Nói dễ nghe một chút, là làm quan hệ xã hội, nói khó nghe, chính là ngưu lang."
"..." Không phải là chỉ nói chuyện phiếm thôi sao? Vì sao lại biến thành nam kỹ? Dụ Niên khiếp sợ, "Bán thân sao?"
A Tư dừng lại một chút, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào, một lúc sau mới nói, "Có bán cũng không bị thiệt."
Sắc mặt Dụ Niên có chút khó coi.

A Tư hơi buồn cười nói, "Như thế nào? Muốn làm không?"
Dụ Niên tức giận nói, "Anh thật sự là sinh viên bại hoại!"
A Tư: "..."
"Tôi đi đây." Dụ Niên trừng mắt liếc nhìn A Tư một cái, xúc động đứng dậy.

Ra khỏi quán bar, cậu vội vàng chạy đến chỗ bến xe bus, vừa tức giận vừa thất vọng.

Giận mình tựa như bị ma ám mà chạy đến nơi này, cư nhiên còn hy vọng A Tư chính là Dụ Duyệt mà mình muốn tìm! Sao có thể chứ, anh trai của mình tuyệt đối là một vị thần cao cao tại thượng giữ mình trong sạch (?)! Tên A Tư kia thì tính là cái gì...!Cũng thực thất vọng, anh ta rõ ràng ưu tú như thế, nhất biểu nhân tài, lại nói ra những lời như vậy...!
Nhưng suy đi nghĩ lại, cảm thấy thật bất lực, người ta kiếm tiền là sự thật, mình và anh ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, dựa vào cái gì hoa chân múa tay với người ta?
Đang buồn bực, Dụ Niên thấy phía sau mình có một người đang cưỡi xe máy chạy về hướng bên này, đến trước mặt mình lập tức đạp phanh, két một tiếng dừng xe lại, chân dài chống xuống đất, một loạt tư thế tiêu sái vô cùng.

A Tư đã thay đổi một thân áo da màu đen bó sát người, anh xuyên qua kính chắn gió trên mũ bảo hiểm trêu tức nhìn Dụ Niên.

Dụ Niên không nói tiếng nào nhìn anh, không tiếng động nói: Muốnlàm gì...!A Tư kéo kính chắn gió lên, nói: "Bạn nhỏ A Âm, hiện tại đãkhông còn xe bus rồi.".

Bình Luận (0)
Comment