Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 110

Diệp Linh Cẩm nhịn sự chua xót xuống, lắc lắc đầu cố chấp nói: "Là ta đánh............. Không phải............. Đoạn nhi............" Diệp Linh Cẩm vẫn luôn hy vọng có một người tỷ tỷ hoặc ca ca như vậy, khi chính mình gây họa thì có người khác gánh vác à hiện giờ người này thật ra là người mấy năm nay chưa từng đi lại - Diệp Linh Đoạn.

Thân làm tỷ tỷ làm sao có thể để uội muội mình gánh vác trách nhiệm.

Các nàng đợi đến buổi tối, quả nhiên Lâm Mạc Khê dẫn theo một đống người hấp tấp chạy đến đây.

"Đoạn nhi............Nghe nói ngươi đánh Khê nhi?" Bùi Lâu Tuấn hỏi.

Diệp Linh Cẩm vừa nghe thấy liền cảm thấy có chút không thích ứng được. Ấy thế mà Lâm Mạc Khê lại nói là Diệp Linh Đoạn.

"Đúng vậy........... nhất thời Đoạn nhi bị kích động nên đã đánh biểu tiểu thư................ Đành xin biểu tiểu thu thứ tội............" Nói xong Diệp Linh Đoạn đi đến gần Lâm Mạc Khê hành lễ giải thích.

"Hừ ........... Chỉ như vậy là xong sao?" Lâm Mạc Khê được một bước lại muốn tiến thêm một bước.

Bùi Lâu Tuấn nói với Lâm Mạc Khê: "Khê nhi.......... Nhất định Đoạn nhi không phải cố ý............"

"Biểu ca............. Nàng ta đánh người mà huynh còn nói giúp nàng sao?" Giọng nói Lâm Mạc Khê nhấn mạnh thêm nhiều.

"Biểu tiểu thu nếu vẫn còn tức giận thì đánh lại cũng được.............." Diệp Linh Đoạn bình tĩnh nói.

Ánh mắt Lâm Mạc Khê sáng lên.

"Nàng............. Ta đánh............." Diệp Linh Cẩm đang đứng bên cạnh không nói lời nào lại bỗng nhiên lên tiếng.

Lúc này thủ đoạn của Lâm Mạc Khê đã cao hơn nhiều, biết nếu nàng ta nói với Bùi Lâu Tuấn là nàng đánh thì cũng không có kết quả gì vì dù sao nàng ta cũng chỉ làm một kẻ ngốc, cho dù có muốn so đo với một kẻ ngốc thì cũng không được lợi lộc gì. Nếu nói là Diệp Linh Đoạn........... Không những được đánh lại mà còn không biết chừng còn có thể phá hoại ấn tượng về Diệp Linh Đoạn trong lòng Bùi Lâu Tuấn.

"Không.......... Là nàng đánh............" Lâm Mạc Khê chỉ vào Diệp Linh Đoạn.

Diệp Linh Đoạn nói: "Là ta đánh........."

Xem ra nếu không thêm cho ngươi chút màu sắc thì không nhìn ra được. Diệp Linh Cẩm đi đến bên người Lâm Mạc Khê, nhân lúc người khác không chú ý đánh thêm một cái tát.

"Bốp --"

Lần này tin chưa..........

Lâm Mạc Khê che mặt, vẻ mặt ủy khuất: "Biểu ca........... Huynh thấy chưa........... Hai tỷ muội các nàng không ai tốt đẹp gì cả.........."

"A.......... Hôm nay như thế nào mà trong viện lại náo nhiệt như vậy........" Là giọng nói của Địch Tinh.

Ba người Nhan Nhiễm Y đã trở lại.

"Bùi hùy........... Đã xảy ra chuyện gì vậy........." Nhan Nhiễm Y đi đến bên người Diệp Linh Cẩm.

"Cái này............" Đột nhiên Bùi Lâu Tuấn không biết nên nói như thế nào.

"Nhan công tử........... Là nàng đánh ta........." Lâm Mạc Khê bụm mặt khóc lê hoa đái vũ.

Diệp Linh Cẩm nhìn rất không thuận mắt, vừa đình đưa tay ra lại bị Nhan Nhiễm Y ngăn lại.

Diệp Linh Cẩm hơi khó chịu hạ tay xuống, thật ra lần này nàng chỉ muốn dọa Lâm Mạc Khê một chút thôi.........

"Lâm cô nương không việc gì............. Cẩm nhi không hiểu chuyện........... Trở về ta sẽ quản giáo nàng thật tốt.........." Nhan Nhiễm Y nói.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm bĩu môi o( ̄ヘ ̄o#) ai muốn ngươi quản giáo chứ.

"Đồ ngốc nhà chúng ta từ trước kia cho tới bây giờ chưa từng đánh sai ngươi nha............." Địch Tinh lười nhác nói.

Lâm Mạc Khê che mặt tức giận nói: "Chẳng lẽ là ta sai sao!"

Địch Tinh nhìn về hướng khác. Thời tiết hôm nay thật tốt.

"Được rồi Khê nhi............ Diệp cô nương cũng không cố ý.........." Bùi Lâu Tuấn đại khái cũng đã rõ ràng, người đánh nàng đích thị là Diệp Linh Cẩm.

"Tiện nhân gia mồm cãi láo......." Đột nhiên một giọng nói vang lên, mọi người ở đây đều sửng sốt một phen.

"Tiện nhân liền là già mồm cãi láo. . . . . ." Diệp Linh Cẩm giống như xác nhận lặp lại thêm lần nữa.

Nhân tài phản ứng ở đây chính là Diệp Linh Cẩm.

"Phốc............... Ha ha ha ha ha............" Địch Tinh cực kỳ nể tình nhịn không được cười.

Lâm Mạc Khê trừng mắt nhìn hắn, hai mắt rưng rưng, tức giận đến mức giậm chân: "Các ngươi nhìn nàng xem!"

"Hô hô........ Thật........... Thật xin lỗi........... Ta không cố ý............." Địch Tinh che miệng.

Quan Hoán Chi nhẹ nhành khụ một cái.

Ở đây có rất nhiều người đang nhịn cười.

Dù sao vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Linh Cẩm nhưng lại nói những lời này.......... Thật sự. . . . . . Thật sự là quá khôi hài rồi.

Nhan Nhiễm Y vẫn mỉm cười như cũ, sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm rồi nói với mọi người: "Xem ra lại là nha hoàn trước kia của Cẩm nhi nói với nàng vài câu trong dân gian rồi......... Trở về ta sẽ quản giáo thật tốt......"

Đại Hoàng đáng thương lại bị chịu tiếng xấu thay người khác rồi............ Trong lòng Diệp Linh Cẩm thở dài.

"Khê nhi........ Diệp cô nương không hiểu chuyện, chuyện này coi như xong........" Bùi Lâu Tuấn giảng hòa.

Lâm Mạc Khê giậm chân quay mặt đi vô cùng không muốn.

"Lâm cô nương.............Ở đây ta có một loại thuốc tốt nhất, chờ ta đưa thuốc cho ngươi bôi sẽ không nhìn thấy........... Cẩm nhi không hiểu chuyện, vẫn phải xin Lâm cô nương đại nhân đại lượng.........."

Lời nói của Nhan Nhiễm Y đã cực kỳ nể tình rồi.

Hơn nữa Lâm Mạc Khê nghe thấy Nhan Nhiễm cho nàng thuốc để bôi thì trong lòng có chút vui vẻ nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt: "Nếu ............. Nếu biểu ca và Nhan công tử đều nói như vậy thì............ Quyết định như vậy đi!"

Không ngờ cô nãi nãi lại không có khả năng chơi đùa đến cùng với ngươi như vậy........... Trong lòng Diệp Linh Cẩm nói, tuy nhiên Nhan Nhiễm Y đã đề xuất giảng hòa như vậy thì đành thôi.

Ban đầu là Lâm Mạc Khê cố tình gây sự, bây giờ lại muốn Nhan Nhiễm Y đưa thuốc cho nàng, Diệp Linh Cẩm cảm thấy thế nào cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.

Tuy nhiên, trận trò cười này xem như đã kết thúc rồi.

Bùi Lâu Tuấn có chuyện cần giải quyết nên đi trước, Nhan Nhiễm Y đưa Lâm Mạc Khê đi bôi thuốc, chỉ còn Quan Hoán Chi, Địch Tinh và tỷ muội Diệp Linh Cẩm ngồi ở sảnh.

"Chậc chậc. . . . . . Đồ ngốc. . . . . . Thật lợi hại. . . . . ." Địch Tinh vừa trở về chỗ cũ thì giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Diệp Linh Cẩm lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: "Ta ngốc.............."

"Ha ha............." Diệp Linh Đoạn che miệng cười.

Quan Hoán Chi không ngừng gõ tay lên mặt bàn giật giật khóe miệng.

Thấy Diệp Linh Đoạn nở nụ cười Diệp Linh Cẩm cũng yên tâm hơn rất nhiều, cuộc sống của Diệp Linh Đoạn ở Bùi gia cũng không phải quá tốt, sau này Diệp Linh Cẩm rất muốn dẫn nàng đi nhưng lại cảm thấy cách nghĩ này của mình quá khờ dại.

Đầu tiên, nàng không biết Diệp Linh Đoạn có nguyện ý rời khỏi Bùi Lâu Tuấn hay không, tiếp theo, mang theo Diệp Linh Đoạn? Diệp Linh Cẩm có năng lực gì chăm sóc nàng.

Vài ngày sau, vết sưng đỏ trên mặt Lâm Mạc đã tốt lên nhưng vẫn quấn lấy Nhan Nhiễm Y không chịu đi đâu.

Dường như Địch Tinh và Quan Hoán chi cũng không quá thích nàng, rất ít khi nói chuyện với nàng, Diệp Linh Cẩm lại càng mắt không thấy tâm không phiền nên ngoan ngoãn ngồi ngốc ở trong phòng, hoặc là đi tìm Diệp Linh Đoạn, hoặc là Quan Hoán Chi, hay ngồi một chút với Địch Tinh.

Diệp Linh Cẩm đã sớm coi Quan Hoán Chi và Địch Tinh là người nhà. Tuy nhiên Địch Tinh thỉnh thoảng vẫn làm phiền nàng, Quan Hoán Chi rất ít khi nói chuyện, nhưng bọn hắn đối với nàng vẫn rất tốt, khi nàng bị bắt nạt vẫn luôn giúp đỡ nàng.

Nhưng hai ngày nay Diệp Linh Cẩm cực kỳ phiền lòng. Bởi vì cho dù đi đến đâu đều có khả năng đụng phải hai người.

Ví dụ như này.

"Nhan công tử............... Vòng tay ngươi tặng ta vẫn luôn mang theo............"

Nhan Nhiễm Y cười.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm vô cùng không thoải mái, chuỗi đường hồ lô kia nên của nàng mới đúng!
Bình Luận (0)
Comment