Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 113

Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình đang bị khí tức của Nhan Nhiễm Y bao bọc, mỗi khi hắn cử động đều tác động đến nàng, trên mặt nàng đang hồng lên từng mảng từng mảng.

"Hả......?" Trong đầu trống rỗng Diệp Linh Cẩm trả lời, đột nhiên lại chuyển sang giọng nghi vấn. Thiếu chút nữa đã bị lừa rồi.......

"Bất lực là cái gì................Có thể ăn sao............" Diệp Linh Cẩm khống chế để mình có được giọng nói ngơ ngác, trong lòng bàn tay mồ hôi đã ướt đẫm. Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận là mình đang khẩn trương........Chỉ là nóng mà thôi.

Trò mèo vờn chuột.

Một tay khác của Nhan Nhiễm Y khoác lên vai nàng, cả người Diệp Linh Cẩm run lên cảm thấy nửa người đều tê hết cả rồi.

Hắn tiếp sát, đặt sức nặng cả người lên vai nàng, cằm cọ vào vai nàng, phả hơi nóng vào cổ trắng nõn của Diệp Linh Cẩm.

Diệp Linh Cẩm chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt đang quay xung quanh cổ.

"Vậy.............Để mẹ kế dạy ngươi..........Nghìn lần không được trước mặt một người đàn ông nói hắn bất lực.......Nếu không sẽ rất nguy hiểm......." Câu nói của Nhan Nhiễm Y hàm chứa ý cười, những lời nói như lời nỉ non giữa tình nhân.

Diệp Linh Cẩm vươn một tay ra chống lên bàn, hiện tại nàng đã biết nàng không gánh vác được ┭┮﹏┭┮ , thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa đối phương lại còn là Nhan Nhiễm Y.

"Mẹ kế.............Ta ngốc......." Diệp Linh Cẩm cảm thấy Nhan Nhiễm Y cực kỳ nguyện ý chơi trò giả ngay giả dại này với nàng.

"Ha ha.......Đúng thế...........Ngươi ngốc.........Cho nên chỉ cần nghe không cần cử động......." Nhan Nhiễm Y cũng không vạch trần nàng.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy Nhan Nhiễm Y càng ngày càng gần nàng, ngay cả cái mũi cũng chạm vào cổ nàng, chuyện gì đã xảy ra!

"Những cái có thể ăn......... Ngoài thịt ra..............Còn có ngươi.............." Nói xong Nhan Nhiễm Y cười cười rồi cắn vào cổ Diệp Linh Cẩm.

Diệp Linh Cẩm có cảm giác như linh hồn rời khỏi thể xác một tích tắc rồi mới quay lại, trên cổ ngứa ngứa giống như có vô số con kiến đang bò, sợ tới mức lập tức nhảy ra, trên cổ vẫn ẩm ướt, lập tức dùng tay che cổ, trong mắt không biết từ lúc nào điểm chút nước mắt, hai gò má đỏ bừng.

Thật sự bị đùa giỡn ┭┮﹏┭┮ đùa giỡn một cách trần trụi.

Cầm thú..........cầm thú!

"Làm sao vậy. . . . . ." Nhan Nhiễm Y với vẻ mặt như vô tội, dáng vẻ vẫn ôn nhu như cũ nói với Diệp Linh Cẩm: "Không phải đã bảo là phải nghe lời mẹ kế sao.............Nghe lời sẽ có thịt ăn.............."

Nhan Nhiễm Y quả nhiên là cầm thú! Chính mình giả ngốc, hắn cũng thực phối hợp với nàng. Đúng là. . . . . . Mặc kệ có giả ngu hay không, thì người chịu thiệt đều là chính mình ┭┮﹏┭┮

"Nhan Nhiễm Y ngươi trêu đùa đủ chưa!" Diệp Linh Cẩm gom góp dũng khí mấy tháng nay ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng nói xong lại phải chống lại cặp mắt đầy ý cười của hắn kia thì khí thế lại bay sạch.

"Cẩm nhi............... Vừa nói cái gì đó?"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Không biết từ lúc nào Nhan Nhiễm Y đã tiến đến gần Diệp Linh Cẩm, bắt lấy tay nàng kéo vào, Diệp Linh Cẩm lảo đảo một cái rồi nhào vào trong lòng hắn.

Rộng rãi, rắn chắc, mang theo mùi thơm nhàn nhạt khiến tim nàng đập rộn lên.

"Tự nhiên thất thần cái gì?" Tay Nhan Nhiễm Y giữ chặt thuận tiện khiến Diệp Linh Cẩm dính chặt vào hắn.

Diệp Linh Cẩm lập tức hồi thần lại, khoảng cách của khuôn mặt hai người rất gần.

Nàng cố gắng lui về phía sau. "Được rồi được rồi, ta không ngốc.........."

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng không nói gì.

"Vừa rồi cũng là của ta sai. . . . . . Không nên châm biếm ngươi. . . . . ." Nàng đã biết hắn chỉ có một kiểu cười cầm thú như vậy, không chịu buông tay. Càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn thì tim lại càng đập nhanh, Diệp Linh Cẩm ho nhẹ một tiếng, dời mắt ra chỗ khác.

"Ta đã nói xong rồi ngươi hãy bỏ qua cho ta đi............."Diệp Linh Cẩm đỏ mặt đẩy hắn. Bàn tay cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, trong lòng nàng nói: những kẻ mặt người dạ thú đều như vậy cả, nhìn qua thì tưởng là "tiểu bạch kiểm" yếu đuối, nhưng trên thực tế đều đặc biệt rắn chắc.............Mà người trước mắt này lại chính là một bông hoa kỳ lạ giữa bầy cầm thú.

Nhan Nhiễm Y nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Diệp Linh Cẩm cười nói: "Không có điều gì khác muốn nói sao?"

"Nói cái gì?" Diệp Linh Cẩm nhìn về phía hắn.

"Xem ra ngươi vẫn thông minh khi chọn thời điểm thích hợp để giả ngốc........"

Diệp Linh Cẩm trừng hắn.

"Gần đây uống......cảm giác như thế nào?"

"Uống gì?" Diệp Linh Cẩm tức giận hỏi.

Quả nhiên vẻ mặt của Nhan Nhiễm Y cực kỳ ngu xuẩn."Gần đây uống dấm chua như thế nào? Có đủ chua xót hay không?"

Ngay lập tức Diệp Linh Cẩm như mèo bị giẫm phải đuôi, đẩy hắn. "Ai, người nào ghen tị chứ!"

"Nói chuyện đến mức cà lăm rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười vô cùng trong sáng.

"Ngày thường giả ngốc nhiều lắm hay sao mà không chịu tỉnh lại!" Diệp Linh Cẩm tiếp tục vùng vẫy nhưng Nhan Nhiễm Y vẫn gắt gao dính chặt vào nàng, nàng lại không dám cử động quá mạnh, bởi vì trong rất nhiều tiểu thuyết đều là nữ chính vùng vẫy vùng vẫy rồi đều bị nam chính ăn sạch.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng cười.

Chung quy lại Diệp Linh Cẩm có cảm giác không biết phải làm sao, cảm thấy rằng..............Trong nụ cười này. . . . . . Mang theo. . . . . . Sủng nịch? Đột nhiên nàng phát hiện rất nhiều lần Nhan Nhiễm Y nhìn nàng cười như vậy, ví dụ như khi bắt nạt Địch Tinh, ví dụ như khi nàng đánh Lâm Mạc Khê.

"Lâm cô nương bị ngươi đánh. . . . . . Ta phải giúp ngươi giải quyết hậu quả có đúng hay không. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn nàng.

Diệp Linh Cẩm bĩu môi. "Đó là nàng ta xứng đáng. . . . . . Chuyện của bản thân ta, bản thân ta tự giải quyết được hậu quả!" Ai muốn ngươi giải quyết hậu quả! Làm những việc thiện đều phải bán thân.

Nhan Nhiễm Y cũng không tức giận, chỉ là có chút thở dài bất đắc dĩ, cười cười nói: "Đúng là. . . . . . Những điều này đều đã thành thói quen rồi. . . . . ." Lời nói ra tự nhiên giống như thảo luận hôm nay thời tiết như thế nào.

Nghe xong, Diệp Linh Cẩm có chút sửng sốt. Kỳ thật, nàng cũng có thói quen để Nhan Nhiễm Y chăm sóc, thói quen được Nhan Nhiễm Y bao dung làm một số việc.

"Vậy. . . . . . Vậy sao ngươi vẫn đưa chuỗi đường hồ lô đưa cho nàng? Không có việc gì thì cần phải ân cần cái gì !"

"Mứt quả?"

Diệp Linh Cẩm vươn cổ tay trống trơn của mình ra. "Là chuỗi vòng giống mứt quả ấy!" ┭┮﹏┭┮ nàng thèm muốn đã từ lâu rồi.

"Chính ngươi nói không cần . . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói điều đương nhiên.

". . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." ┭┮﹏┭┮ nhất định hắn là cố ý!

Nhan Nhiễm Y cầm cái cổ tay của nàng bỏ vào trong lòng.

Diệp Linh Cẩm vùng vẫy. Ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, bỏ ra a!

"Ta tiếp cận nàng. . . . . . Đều có mục đích của ta. . . . . ."

"Bán, thân?" Diệp Linh Cẩm khinh thường nói.

"Nếu ngươi muốn thì hiện tại có thể cho ngươi. . . . . ." Nói xong, Nhan Nhiễm Y càng tiến sát hơn.

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Đừng quên quan hệ chúng ta vẫn là mẹ con. . . . . ." Sát chiêu cuối cùng .

". . . . . ." Nhan Nhiễm Y buông tay.

Diệp Linh Cẩm có chút ngạc nhiên, bởi vì quan hệ mẹ con này căn bản không trói buộc được loại cầm thú như hắn, huống hồ đây lại không phải sự thật.

"Ngươi chưa nghĩ ra, ta cho ngươi thêm thời gian. . . . . . Còn nữa. . . . . . Khúc mắc của ngươi. . . . . ."

Bỗng nhiên tâm tình Diệp Linh Cẩm có chút nặng nề. Đã nhiều ngày như vậy nàng vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, nhưng nhìn Diệp Linh Đoạn gian nan như vậy nàng lại thấy đau lòng, có lẽ.......... Nàng nên đứng ra gánh vác một phần trách nhiệm tìm ra chân tướng việc này.

Nhan Nhiễm Y sờ sờ đầu nàng. "Đừng ép chính mình..........Từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi..........."

Diệp Linh Cẩm có chút cảm động, theo quán tính ngẩng đầu nhìn hắn gọi một tiếng: "Mẹ kế. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment