Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 20

"Diệp Linh Cẩm" trong lòng khóe miệng co rút. Rốt cuộc cô nương xinh đẹp kia là nữ thần của Địch Tinh hay sao mà Địch Tinh lại nổi giận? Còn nữa Địch Tinh vì sự hành hạ của Nhan Nhiễm Y mà yêu hắn có đúng không? Không ngờ cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh không có nội lực chỉ là thuần túy rảnh rỗi đến mức nội thương, lại muốn đến phá hỏng chuyện tốt của đại sói xám?

Tại sao lại muốn nàng đi chứ..........Nhỡ đâu chọc giận Nhan Nhiễm Y, hậu quả là điều nàng không thể tưởng tượng nổi.....Nàng thà đắc tội với cô bé quàng khăn đỏ còn hơn là đắc tội đại sói xám.

"Tại sao lại không đi?"

Để tránh bị quấy rầy, đem mứt quả ra ăn....

"Nơi đó mẹ kế ngươi có đồ ăn ngon."

Tiếp tục ăn mứt quả.... Chớ làm phiền.....

"Ngoan, ngốc tử, đi nhanh đi!"

Xin chào, hiện tại ta không có chuyện gì ở đây, lát nữa sẽ liên lạc với ngài sau....

"Không cho ngươi ăn mứt quả nữa, đi mau!" Dứt lời, thẹn quá hóa giận cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh cướp lấy xâu mứt quả trong tay Diệp Linh Cẩm, nhưng vì đang ở trên đường nên động tác không thể quá thô lỗ.

Muốn lợi dụng nàng ư? Hừ hừ, kẻ ngốc cũng không phải là có thể lợi dụng.

Diệp Linh vừa cùng hắn tranh cướp, vừa cố ý đưa cô bé quàng khăn đỏ đi về hướng đại sói xám vừa đi.

Cũng may là trên đường náo nhiệt, bọn họ nháo loạn một hồi như vậy cũng không ai chú ý, coi như nhìn thấy cũng cho là người đang đùa bỡn với nhau.

"Hừ...hừ, lần nào cũng là lão tử rơi vào thế hạ phong.....Nhan Nhiễm Y hai ngày nay đều đi tìm cô gái này, chưa kể là thực sự để ý đến nàng hay là còn mưu đồ khác, lần này phải để cho hắn kinh ngạc, để không uổng công ta nhiều ngày không có khinh công như vậy mà vẫn bắt ta đi lừa gạt trêu đùa người khác...." Địch Tinh vừa cướp vừa nói.

( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Cô bé quàng khăn đỏ thật là rảnh rỗi đến nội thương. Diệp Linh Cẩm cảm thấy xấu hổ.

"Ngoan, ngốc tử! Lần này thành công lần sau sẽ đưa ngươi đến chỗ tốt hơn." Dứt lời, nhẫn tâm đẩy nàng đi.

Quá bất ngờ, Diệp Linh Cẩm không kịp đề phòng, lùi lại phía sau mấy bước, xâu mứt quả cũng bị bắn ngược trở lại, tiếp xúc thân mật với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, để lại màu đỏ của đường.

Phía bên này, Nhan Nhiễm Y cũng cùng cô gái xinh đẹp đó đi ra.

Nhất định là đã bị nhìn thấy, trong lòng Diệp Linh Cẩm kêu lên. Không thể bỏ chạy. Vì vậy, không thể làm gì khác nàng liền bày ra bộ mặt thương tâm nhìn xâu mứt quả, sau đó quay đầu đi về phía Nhan Nhiễm Y, làm bộ như nhìn thấy hắn, đi tới.

Thật ra thì khoảng cách giữa hai bọn họ cũng chỉ là khoảng hai mươi ba mươi thước.

"Mẹ kế....." Diệp Linh Cẩm cứ mang bộ mặt như thế đứng bên đường nhìn Nhan Nhiễm Y.

"Nhan công tử, vị cô nương này.....Ngươi có biết không?" Bách Hiểu không hiểu nhìn Diệp Linh Cẩm.

Diệp Linh Cẩm mơ hồ cảm thấy nụ cười dối trá quanh năm không đổi của đại sói xám kia trở nên có chút cứng nhắc: "Ừ....Đúng vậy."

Bách Hiểu nhìn khuôn mặt có dính chút đường đỏ, một tay cầm mứt quả, một tay nắm lấy vạt áo Nhan Nhiễm Y của Diệp Linh Cẩm. Diệp Linh Cẩm quay đầu nhìn nàng nở nụ cười rực rỡ.

"Cô nương này....." Đầu óc có phải có chút không bình thường?
Bình Luận (0)
Comment